Chương 227: Tế Trời
Chương 227: Tế TrờiChương 227: Tế Trời
Khác với nước Sở kính sợ quỷ thân, người Ngụy lại tôn kính "trời đất", trong phong tục nước Ngụy có câu "thiên phụ, địa mẫu", coi trời đất là vị thần tối cao của chúng sinh.
Vì để tỏ lòng thành kính trời đất, từ ngày đầu Đại Ngụy lập quốc, liền cho xây nơi chuyên môn để thờ cúng ở phía bắc và nam Đại Lương, theo thứ tự là "viên khâu" và "phương khâu". (gò tròn và gò vuông)
Trong đó, phía nam là viên khâu, mà phía bắc là phương khâu, phù hợp với quan niệm "trời tròn đất vuông".
Việc tế trời mà tất cả nói trong vài ngày qua, thực chất chỉ đề cập đến mỗi phần 'tế trời" trong "tế trời đất".
Địa điểm tổ chức tất nhiên là viên khâu phía nam Đại Lương.
Viên khâu chính là một đài cao hình tròn, được xưng là "đài tế trời", là nơi chuyên môn tổ chức nghi lễ tế trời.
Mặc dù nơi đây được dùng không nhiều, nhưng vì địa vị đặc thù, không những Công Bộ hàng năm đều tu sửa, mà cả Lễ Bộ cũng sẽ phái binh đóng giữ, để tránh có người đến quấy rối.
Trừ phi là cử hành nghỉ thức tế trời, nếu không người Ngụy sẽ không thể đến gần nơi này, để tránh quấy nhiễu "thiên phụ".
Mọi thứ ở "Phương khâu" cũng là như thế.
Năm Hồng Đức thứ 17, ngày 15 tháng 4, quân đội vốn đóng ở đây sẽ thay bằng cấm vệ quân và lễ nghi quân của Lễ Bộ, hai đội vệ quân này sẽ phụ trách bảo vệ trong suốt khoảng thời gian tế trời.
Cấm vệ phụ trách duy trì trị an, còn lễ nghi quân của Lễ Bộ, nghe tên là hiểu.
Sáng sớm hôm đó, Ngụy Vương và bách quan trong triều tập trung ở phía nam thành Đại Lương, sau đó đi bộ tới "viên khâu".
Đúng vậy, đi bộ.
Vào lúc này, cho dù là Ngụy Vương, cũng phải cung kính đi bộ tới đài tế, nhằm thể hiện sự tôn trọng với trời và nghỉ thức tế trời.
Mà trong đội ngũ đi bộ này tất nhiên là có Triệu Hoằng Nhuận.
"Hoằng Nhuận, sắc mặt ngươi không được tốt."
Ung Vương đi bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận khó hiểu nhìn sang.
Theo hắn thấy, Bát đệ không phải người sẽ bị một buổi lễ ảnh hưởng.
Quả nhiên, Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng giải thích, khiến Ung Vương hiểu ra, dở khóc dở cười.
"Hôm qua phụ vương thưởng ta một tòa phủ đệ, quá hưng phấn, một đêm không ngủ."
Lấy lại tỉnh thần, Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng nói.
T Thật là... J
Ung Vương cười khổ lắc đầu, thấp giọng nói: "vi huynh nghe nói, nằm ở phố Chính Dương ngõ Thanh Bình?... Ừm, toà nhà kia đã có tuổi, nhưng quy mô không kém phủ của vi huynh, chỉ cần mời Công Bộ đến tu sửa là được."
"Tả Thị Lang Mạnh đại nhân hôm qua đã bắt đầu thi công." Triệu Hoằng Nhuận nói. Nhanh như vậy? ¡
Ung Vương sững sờ, sau đó cười nói: "vi huynh quên mất. Quan hệ giữa Công Bộ và người vô cùng tốt... Tông phủ đã phê chuẩn Túc vương phủ, đưa lệnh bài xuất nhập thành, xuất nhập cung đủ cho các tông vệ bên cạnh ngươi chưa?"
"Tạm thời thì chưa. Nghe nói, sau khi ta chuyển vào vương phủ, Tông phủ sẽ phái người đưa tới... Đúng, đến lúc đó, Ung Vương huynh lệnh bài, ta sẽ để Trâm Úc gửi về Ung vương phủ."
"Không vội." Ung Vương tươi cười xua tay, rồi nói: "dù sao cũng chúc mừng Hoằng Nhuận... Phủ của ngươi cách phủ của vi huynh không xa, sau này rảnh rỗi thì tới chơi."
"Đó là đương nhiên."
Triệu Hoằng Nhuận cười trả lời.
Lúc này hắn thực sự rất buồn ngủ, rất rất muốn trở về ngủ bù, nhưng hắn cũng biết, nếu hắn dám làm thế, thì phụ vương sẽ lập tức thu lại ban thưởng, để hẳn tiếp tục ngoan ngoãn ở trong cung.
Dù sao, hôm nay là một ngày quan trọng, không cho phép mắc sai lầm.
"Người... Cũng thật nhiều."
Nhìn hai bên đường, một rừng người đang đứng xem, Triệu Hoằng Nhuận thì thào nói.
Mà trước mặt dân chúng đang đứng hai bên đường là các thị vệ, bọn hẳn tạo thành một lối đi cho đoàn người Ngụy Vương đi qua.
Trong lối đi, Ngụy Vương dẫn theo các vương tử, còn có bách quan, dưới ánh mắt của dân chúng, đi bộ tới đài tế trời.
Đám đông dân chúng làm Triệu Hoằng Nhuận có cảm giác như lúc cầm trong tay 8 vạn quân, nhưng số dân trước mặt đâu chỉ 8 vạn người.
Đối với người muốn tăng danh tiếng thì hôm nay là cơ hội tuyệt hảo.
Mặt khác, nếu hôm nay có người làm hỏng việc, thì không phải khiển trách là xong chuyện.
Đột nhiên, Triệu Hoằng Nhuận nhìn thấy đám người Trầm Úc xen lẫn trong dân chúng.
Đáng tiếc, tông vệ không đủ tư cách để đi theo đội ngũ tế trời. Phàm là người có thể đi theo Ngụy Vương hôm nay, hoặc là con cháu Cơ thị, hoặc là quan viên trong triều, ngoài ra, cho dù là công chúa, tông vệ, thậm chí là hậu phi, đều không có tư cách tham dự.
Trước đó có lời đồn, vương hậu Vương thị có khả năng sẽ xuất hiện trong đội ngũ đi tế trời, nhưng xem ra, đây chỉ là một tin giả.
Lễ Bộ quan viên là một đám cổ hủ, dù có là vương hậu, bọn hắn vẫn sẽ từ chối, ở mức độ nào đó, bọn hắn là người khó nói chuyện nhất trong lục bộ.
Khi học nghi thức trong cung, Triệu Hoằng Nhuận đã phải chịu đựng rất nhiều vì sự cổ hủ của Lễ Bộ.
"Túc vương điện hạ đâu? Các ngươi nhìn thấy điện hạ chưa?”
Xa xa, trong đám người, Dương Thiệt Hạnh mặc nam trang, đứng cùng Ngọc Lung công chúa, Mị Khương, Mị Nhuế cũng mặc năm trang. Dưới sự bảo vệ của bọn người Trâm Úc, chen chúc trong đám người.
Vóc dáng nhỏ nhất Dương Thiệt Hạnh, cố kiểng chân lên tìm Triệu Hoằng Nhuận, đáng tiếc nàng thực sự quá thấp, dù có kiễng chân, cũng chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đội ngũ đang đi qua, hoàn toàn không thấy rõ Triệu Hoằng Nhuận ở chỗ nào.
Mà Mị Khương đứng bên cạnh lại cau mày nhìn xung quanh, nàng rất ghét hoàn cảnh chật chội, nếu không phải cực kỳ căm ghét phải ở trong cung, thì nàng tuyệt đối sẽ không nghe Ngọc Lung công chúa và Dương Thiệt Hạnh đến nơi này.
Còn Ngọc Lung công chúa cũng cũng đang học theo Dương Thiệt Hạnh, kiếng chân lê nhìn, nhưng rồi từ bỏ, quay đầu than thở với Trâm Úc: "Trâm Úc, ta không nhìn thấy."
Ï Ta đã nói rồi... 1
Trầm Úc cười khổ.
Hắn vốn đề xuất trực tiếp dẫn các nàng đến đài tế, bằng vào thân phận của bọn hắn, mặc dù không thể leo lên đài tế, nhưng có thể tìm một vị trí gần đài tế. Tuy nhiên, mấy người Ngọc Lung công chúa nhất quyết muốn đến đài tế với Triệu Hoằng Nhuận, việc này chỉ khổ đám tông vệ, 10 người giống như gà mẹ che chở gà con, bảo vệ các nàng suốt chặng đường, không biết bị bao nhiêu người trợn mắt.
"Chúng ta đến đài tế trước. Ở đây... Quá chật chội."
Trầm Úc thấp giọng nói.
Ngọc Lung công chúa và Dương Thiệt Hạnh liếc nhau, gật đầu: "vậy được rồi."
Cửa nam Đại Lương cách đài tế không xa, nhiều nhất là hai ba dặm mà thôi. Lúc đám người Trầm Úc che chở mấy người Ngọc Lung công chúa rời khỏi đám đông, thì Triệu Hoằng Nhuận đã đến gần đài tế.
Dưới đài tế lúc này, lễ nghi quân của Lục Bộ đã đứng chờ sẵn, nói chính xác là "thầy tế", từng người đều tuấn tú, mặc áo giáp rực rỡ, tay cầm trường thương, chia ra đứng ở 3 tầng đài tế, động tác chỉnh †ê, giống như pho tượng, không nhúc nhích, nhìn thật uy vũ.
Đương nhiên, nhìn thì uy vũ, nhưng trên tế, bọn hắn chỉ có hình thức trông được, còn sức chiến đấu, thì chẳng so nổi với Thương Thủy, Yên Thủy quân, chứ đừng bói những đội quân tinh nhuệ khác.
Nhưng không thể phủ nhận, vẻ ngoài của đám lễ nghi quân này không tệ, có thể dùng để hù người, tỉ như dân chúng không biết gì.
Lúc này, Ngụy Vương dừng bước dưới đài tế, chỉnh trang quần áo, hướng lên trời vái chín lần, mới bước lên bậc đầu tiên.
Nhạc tế bắt đầu vang lên, đồng thời, dân chúng cũng yên tĩnh lại, im lặng mở †o mắt nhìn.
Đài tế quả thật rất cao.
Nó được chia làm 3 tầng, mỗi tâng cao khoảng ba trượng, nghe nói là có ý nghĩa đặc biệt, nhưng Triệu Hoằng Nhuận cũng không biết rõ.
Bước lên tầng đầu tiên, cấm vệ hộ tống liên dừng lại, chia ra hai bên.
Bước lên tầng thứ hai, hầu hết các quan viên đều dừng bước, mặt từng người hướng về phía tầng ba, không nói một lời.
Chỉ có các vương tử cùng với số ít đại thần Lễ Bộ hỗ trợ buổi lễ, mới có tư cách đi theo Ngụy Vương leo lên tầng cao.
Ï' Cũng không biết xây thứ đồ này tốn bao nhiêu tiền... ¿ Đứng trên đài cao, Triệu Hoằng Nhuận nhìn bốn phía, đừng thấy đài tế chỉ toàn là đá trắng, có trời mới biết dùng loại đá dài 4 thước rộng 3 thước này để xây lên một đài tế cần tốn bao nhiêu nhân lực vật lực.
ï Ừm? ¡j
Đang đánh giá xung quanh, Triệu Hoằng Nhuận bỗng nhiên cảm thấy có người nhìn mình, quay đầu nhìn, lại phát hiện bên cạnh thái tử, có một người trẻ tuổi đang đánh giá hắn, mà khi Triệu Hoằng Nhuận chú ý tới đối phương, người kia mỉm cười với Triệu Hoằng Nhuận.
"Đó là ai?" Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng hỏi Ung Vương.
"Lạc Tần... Tế văn mà thái tử đọc, chính là tác phẩm của người này."
Ung Vương khẽ cười, hạ giọng giải thích.