Chương 229: Tế Trời (3) Ï Chữ trên tế văn biến mất? ¡
Chương 229: Tế Trời (3) Ï Chữ trên tế văn biến mất? ¡Chương 229: Tế Trời (3) Ï Chữ trên tế văn biến mất? ¡
Triệu Hoằng Nhuận lờ mờ nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu và thái tử, trong lòng kinh hãi.
Ngay cả kẻ bình thường luôn chán ghét lễ nghỉ như hắn, hôm nay cũng cẩn thận từng li từng tí, có thể tưởng tượng mức trang nghiêm của buổi lễ hôm nay.
Vậy mà, thái tử lại làm hỏng.
Hắc, vị thái tử gia này phải xui Xẻo! ,J
Triệu Hoằng Nhuận hả hê trên nỗi đau của người khác, đồng thời bĩnh tĩnh nhìn sang Ung Vương, thầm kinh ngạc trong lòng.
Mặc dù hắn đã đoán được Ung Vương sẽ ra tay với thái tử trong buổi lễ hôm nạy, nhưng hắn không nghĩ ra Ung Vương lại dùng cách ác độc như vậy, nếu là thuận lợi, vậy thì thái tử sẽ mất hết mặt mũi trước 10 vạn dân chúng.
Thậm chí, Ung Vương có thể cho người rải lời đồn: “thiên phụ” đối với đông cung chủ trì nghi thức tế trời bất mãn, nên lấy thần lực che chữ trên tế văn.
Người Ngụy hết lòng tin theo “thiên phụ, địa mẫu”, nếu là một người bị trời đất ghét bỏ, thì danh tiếng coi như hủy sạch.
Cho dù có là danh truyên tứ phương như Triệu Hoằng Nhuận, một khi rơi vào bẩy tương tự, thì cái nhìn và đánh giá của người Ngụy đối với hắn cũng sẽ dân dần thay đổi, huống chi là thái tử vốn không đủ uy tín lại thiếu danh tiếng như Hoằng Lễ sẽ chỉ càng thêm nghiêm trọng. Từ xưa đến nay, hãm hại chính trị chủ yếu là vu oan giá họa hoặc chỉ trích đạo đức, so sánh 2 cách, thì cách sau càng thêm chuẩn xác càng thêm đáng sợ.
Cái gọi là chỉ trích đạo đức, nói trắng ra là hắt nước bẩn, đương nhiên là phải khéo léo hắt nước bẩn, không thể bị người nhìn ra sơ hở.
Nhớ lại trước đây khi La Văn Trung hãm hại Triệu Hoằng Nhuận bị Tông phủ bắt nhốt, cũng may khi đó có Ngụy Vương coi trọng hắn, bằng không, một vương tử không có quyền lực gì, thật đúng là chẳng thể làm gì Lại Bộ Ti Lang.
La Văn Trung thủ đoạn đủ cao, nhưng vì bố trí vội vàng nên không qua mắt được Ngụy Vương, chỉ là vì Ngụy Vương không muốn để ý mà thôi.
Mà so với La Văn Trung, phương pháp do Ung Vương dùng để hãm hại thái tử cao minh hơn nhiều.
Tế văn là do phụ tá thái tử Lạc Tần viết, bảo quản tế văn là thái tử tông vệ, từ đầu tới cuối đều không liên quan đến Ung Vương, nhưng dưới con mắt của mọi người, chữ trên tế văn đã biến mất vô cùng thần kỳ, giống như “thiên phụ” thực sự không hài lòng với đông cung.
Hắn làm sao làm được? ¡
Triệu Hoằng Nhuận bình tĩnh nhìn Ung Vương.
Tất nhiên, Triệu Hoằng Nhuận không tin trên đời có thần thánh, hắn càng tin đây là có người mưu hại.
Về phần người đứng sau, ầy, chính là Ung Vương nhị vương huynh của hắn.
Nhưng vấn đề là, Ung Vương làm thế nào xóa toàn bộ chữ tên tế văn dưới con mắt của thái tử? Chẳng lẽ Lạc Tần là người của Ung Vương?
Triệu Hoằng Nhuận cau mày suy nghĩ.
Hắn thấy, có cơ hội đánh tráo tế văn, cũng chỉ có hai người, một là Lạc Tần và người còn lại chính là tông vệ của thái tử, Phùng Thuật.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận lập tức loại trừ Phùng Thuật, vì tông vệ không thể nào phản bội vương tử mà mình phục vụ, đây là Tông phủ thiết lập quy tắc, nếu Phùng Thuật dám phản bội thái tử, thì đừng hòng có chốn dung thân!
Nhưng tình huống này sẽ không xuất hiện, vì tông vệ từ bé đã vào Tông phủ, do Tông phủ nuôi dưỡng, được truyền tư tưởng trung thành, tuyệt không có khả năng phản bội, nếu không Vũ Lâm quân được gọi là đội quân trung thành của Cơ thị.
Nói cách khác, nghi phạm chỉ còn lại Lạc Tần.
Triệu Hoằng Nhuận theo bản năng nhìn về phía Lạc Tần, lại phát hiện Lạc Tần đang sợ hãi và tức giận nhìn hắn.
Phản ứng đầu tiên, Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, thầm nghĩ: liên quan gì đến ta, người nhìn ta là có ý gì?
Nhưng sau khi nghĩ kỹ, Triệu Hoằng Nhuận phản ứng lại, cuối cùng nhận ra, Lạc Tần không phải nhìn hắn, mà là nhìn Ung Vương bên cạnh.
ï Ô, thật thú vị....I
Liếc nhìn Ung Vương điềm tĩnh, lại nhìn Lạc Tần đang khó chịu, Triệu Hoằng Nhuận không kìm được mà nở nụ cười.
Bởi vì từ ánh mắt Lạc Tần, không khó nhận ra hắn đã đoán được chủ mưu sau màn.
Đương nhiên, như vậy chưa đủ để loại trừ khả năng Lạc Tần và Ung Vương đang diễn kịch, nên Triệu Hoằng Nhuận cũng không dám khẳng định, Lạc Tần là người đông cung hay là người Ung Vương.
Triệu Hoằng Nhuận mở to mắt nhìn đám người trên đài, trông ngóng kịch vui.
Hắn muốn xem, chuyện hôm nay kết thúc ra làm sao.
Giúp thái tử?
Triệu Hoằng Nhuận chưa từng nghĩ tới.
Thứ nhất, Hắn không muốn giúp thái tử.
Thứ hai, hắn dù có ý định giúp thái tử, thì cũng bó tay, vì hắn vốn không am hiểu tế văn. Nếu như Triệu Hoằng Nhuận trước đó có nhìn qua tế văn, thì dựa vào trí nhớ siêu phàm của hắn, ngược lại có thể thay đông cung đọc tế văn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, coi như Triệu Hoằng Nhuận trước đó có nhìn qua tế văn, hắn cũng sẽ không đứng ra.
Ung Vương đã bày ra âm mưu, chính là vì đối phó đông cung, muốn để thái tử mất hết mặt mũi, Triệu Hoằng Nhuận ở thời điểm này đứng ra, chẳng phải giúp đông cung vốn không thích hẳn, lại phá hủy kế hoạch của Ung Vương luôn giúp đỡ hẳn?
Về phần thể diện triều đình chỉ là chuyện vặt, chính sách quản dân của Đại Ngụy, đã khiến triều đình và quan lại bị sĩ tử, dân chúng chửi mắng, mắng thêm hai câu, cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Nhiều nhất là mìm cười cho qua thôi.
Trong mắt Triệu Hoằng Nhuận, triều đình không bị dân chúng mắng mới là bất thường.
Đương nhiên, chỉ có Triệu Hoằng Nhuận mới có ý nghĩ này, như Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu, sớm đã sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi.
Đó là vì Triệu Hoằng Nhuận ngay từ đầu liền không coi trọng đại lễ kiểu này, nên tự nhiên cũng chẳng quan tâm chuyện gì xảy với đại lễ, nhưng Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu thì cực kỳ chú trọng đại lễ.
Kỳ thực không chỉ mình hắn, mà đại đa số người Ngụy đều coi trọng đại lễ, một khi đại lễ xảy ra sai sót, kết quả sẽ thế nào?
Hậu quả khó mà lường được!
Nếu nói quá lên, 10 vạn dân chúng dưới đài đều kinh hãi cho rằng chuyện này là bất kính với trời.
Mà với người ở thời đại này, một khi chọc giận ông trời, thì năm sau, Đại Ngụy ắt sẽ gặp nhiều tai họa.
Một khi có người cố ý tạo lời đồn truyền bá khắp nơi, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người Ngụy sợ hãi, khiến lòng người dao động, an ninh bất ổn.
Đương nhiên, nếu có chuyện xảy ra, thì triều đình không phải không có phương án đối phó, chỉ cần cho vài kẻ xui xẻo ra thế mạng, quy toàn bộ sai lầm cho bọn chúng, rồi một lần nữa tổ chức lại là xong.
Trên thực tế, số lượng quan viên vô tội mất chức vì hiện tượng tự nhiên khá nhiều.
Và nếu đại lễ hôm nay thực sự bị phá hỏng thì thái tử Hoằng Lễ và Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu chính là người phải đứng mũi chịu sào.
Không đến nỗi phải chết, nhưng chắc chắn sẽ bị giáng chức, cho dù có thái tử, thì cũng phải biến mất một đoạn thời gian.
Cũng chính vì vậy, mà thái tử và Xã Hựu bây giờ đang vô cùng kinh hoàng.
Trên thực tế, giờ phút này, ngoại trừ Ngụy Vương sắc mặt âm trầm khó đoán và các vương tử đang trộm cười ra, thì đám quan viên Lễ Bộ đều đang lo lắng.
Đến thời điểm quan trọng, chữ trên tế văn lại biến mất?
Vậy giờ phải giải thích làm sao với 10 vạn dân chúng đang háo hức mong chờ ở dưới đài?
Đúng lúc này, Lạc Tân bỗng nhiên bước đến sau lưng thái tử, thấp giọng nói vài câu. Hắn muốn làm gì? ¡¡
Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, nghĩ không ra.
Vào lúc này, vẻ mặt hoảng sợ của thái tử dân biến mất, chỉ thấy Hoằng Lễ tiến lên hai bước, trang nghiêm nhìn tế văn trống trong tay.
Một giọng nói đầy cảm xúc bắt đầu vang lên.
“Đại Ngụy thái tử Hoằng Lễ thay mặt quân vương, chiếu cáo với thiên phụ Hạo Thiên thị...”