Chương 230: Tế Trời (4)
Chương 230: Tế Trời (4)Chương 230: Tế Trời (4)
"Chuyện gì xảy ra, vì sao thái tử còn chưa đọc tế văn?"
Thời điểm đài tế xảy ra biến cố, thì dân chúng đứng dưới cũng dân nhận ra có điều không ổn.
"Chẳng lẽ trên đài tế xảy ra chuyện?"
Đám Trầm Úc nhìn nhau, bọn hắn cũng có ý nghĩ cơ bản giống Triệu Hoằng Nhuận: nếu hôm nay thái tử làm hỏng, thì đừng hòng sống yên.
Xung quanh dần có tiếng xì xào bàn tán.
Mà ngay lúc dân chúng bất an, bỗng nhiên trên đài có tiếng đọc tế văn: " Đại Ngụy thái tử Hoằng Lễ thay mặt quân vương, chiếu cáo với thiên phụ Hạo Thiên thị..." Ÿ Hử? j
Đám Trầm Úc nghe giọng mà sửng sốt, vì bọn hắn cảm giác, đó không phải giọng của thái tử.
Ï Là ai đọc tế văn? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Đám Trầm Úc nhíu mày.
Cùng lúc đó, trên đài tế, mọi người đều đang choáng váng, vì bọn hắn nghe rất rõ ràng, giọng đọc không phải của thái tử, mà là của phụ tá đứng sau thái tử, tên là Lạc Tân, hắn đang đọc từng câu từng chữ một cách chuẩn xác.
Mặc dù ngày đó người viết tế văn là Lạc Tần, nhưng không đồng nghĩa hắn có thể học thuộc toàn bộ tế văn.
Nhưng Lạc Tần liền lưu loát đọc hết †ế văn, hơn nữa không ngừng nghỉ, giống như trước mặt hẳn thật sự có một bài tế văn, càng khó tin là, người này không đọc sai một chữ, giọng đọc có vần có điệu không thể tìm ra lỗi lầm.
Ï Người này... j
Triệu Hoằng Nhuận híp mắt, ngạc nhiên nhìn Lạc Tân.
Một bài tế văn ngắn nhất cũng ngàn chữ, hơn nữa từ ngữ trong tế văn rất hiếm thấy trong cuộc sống bình thường, dù cho người bình thường có tế văn trong tay, cũng rất khó để đọc trôi chảy, mà Lạc Tần ở đây còn chẳng có tế văn trong tay.
Ngay cả Triệu Hoằng Nhuận có trí nhớ siêu phàm nhưng cũng chỉ có thể chép lại, chứ không có khả năng đọc ra trôi chảy.
Mà Lạc Tần, có thể không chút ngừng nghỉ mà đọc ra toàn bộ tế văn do hắn viết, nhìn thấy cảnh này, đại đa số người trên tầng 3 đều há mồm kinh ngạc.
Ï Người này, cũng có khả năng gặp qua là nhớ? j
Là người có trí nhớ siêu phàm, Triệu Hoằng Nhuận không có tự cho rằng chỉ có mỗi mình là có tài, nhưng hắn chưa từng nghĩ, nhanh như vậy đã gặp một người.
Mặc dù không biết Lạc Tân có tài đến mức nào, nhưng có một điều chắc chắn là, Lạc Tần cũng có tài gặp qua là nhớ.
Nếu không, hắn tuyệt đối không thể đọc hết toàn bộ bài tế văn.
Ngoại trừ kinh ngạc trước tài của Lạc Tần, nhưng Triệu Hoằng Nhuận còn bất ngờ hơn với dũng khí của hắn.
Hiện tại Lạc Tân chỉ là một phụ tá bên cạnh thái tử, lần này hắn có thể bước lên đài, cũng là do thái tử cực kỳ coi trọng hắn, để hắn nâng tế văn mà thôi, bằng không, với thân phận bình dân, làm sao có tư cách đặt chân đến đây.
Không thấy cả các phi tân công chúa cũng không có tư cách sao?
Nhưng một phụ tá thường dân, lại dám ngay trước mặt bách quan và 10 vạn dân chúng, bình tĩnh đọc hết tế văn, không nói đến tài năng, chỉ riêng dũng khí bậc này đã đủ khiến người khác coi trọng.
Ï Lạc Tần... Hẳn không phải người của Ung Vương!
Triệu Hoằng Nhuận nhẹ nhàng thở ra, dựa vào hành động của Lạc Tần, hắn đưa ra nhận định, Lạc Tần không phải người của Ung Vương.
Bởi vì nếu không có Lạc Tần hỗ trợ, thì thái tử nhất định phải gặp xui xẻo, rất có thể sẽ bị Ung Vương rải ra lời đồn "bị trời cao vứt bở', từ đó thất bại toàn tập.
Đương nhiên, không bài trừ khả năng cả hai vẫn đang diễn kịch, Lạc Tân giúp thái tử giải vây, từ đó càng thêm được tin tưởng, nhưng khả năng này trong mắt Triệu Hoằng Nhuận thật sự quá thấp.
Rõ ràng có thể quật ngã luôn, cần gì phải vẽ vời thêm chuyện?
Chẳng lẽ Ung Vương cảm: thấy, bằng vào chuyện này còn chưa đủ lật đổ thái tử, nên dùng liên hoàn kế?
Nếu thật như thế, thì Triệu Hoằng Nhuận chỉ có thể thừa nhận, Ung Vương mưu mô xảo quyệt.
Tuy nhiên, khi Triệu Hoằng Nhuận nhận thấy sự kinh ngạc trong mắt Ung Vương, là hẳn biết: Lạc Tân không phải người của Ung Vương, hơn nữa, Ung Vương không ngờ thái tử được cứu bằng cách này.
Ï Hát nhép.. Không, là đọc nhép. .I
Triệu Hoằng Nhuận thích thú nhìn thái tử và Lạc Tần, chợt lén nhìn sang Ung Vương.
Chỉ thấy vẻ mặt Ung Vương thất Vọng, cau mày nhìn Lạc Tần.
Lúc này đây, Triệu Hoằng Nhuận cuối cùng cũng đoán được toàn bộ kế hoạch của Ung Vương: một hòn đá ném hai chim!
Đúng vậy, một hòn đá ném hai chim.
Hiển nhiên, Ung Vương không những muốn mượn đại lễ hôm nay đánh bay thái tử, càng muốn mượn cơ hội lần này ly gián thái tử và Lạc Tân. Còn vì sao muốn ly gián hai người, thì chỉ cần nhìn Lạc Tần thể hiện là biết.
Người này, đúng là nhân tài!
Để một người như vậy bên cạnh thái tử, thì Ung Vương nhất định bất an, nên muốn nghĩ cách diệt trừ, thật không ngờ, Lạc Tân lại khiến âm mưu của Ung Vương thất bại trong gang tấc.
Lạc Tần không phải người của Ung Vương, vậy "vấn đề" nằm ở tế văn... J
Triệu Hoằng Nhuận liếc qua tế văn trong tay thái tử.
Sau khi khẳng định điều này, Triệu Hoằng Nhuận đã ra thủ đoạn Ung Vương dùng, đơn giản chỉ là một loại mực phai dần.
Ï Xem ra trong Lễ Bộ có người của Ung Vương huynh... Đáng tiếc, thật đáng tiếc... J Triệu Hoằng Nhuận thầm tiếc thay cho Ung Vương Hoằng Dự, hắn thấy, thủ đoạn Ung Vương dùng hôm này, đích thật rất cao minh.
Nếu thành công, thái tử nhất định phải gặp chuyện.
Nếu thành công người đầu tiên thái tử hoài nghi nhất định là Lạc Tần.
Bởi vì người động vào tế văn, cũng chỉ có tông vệ của thái tử Phùng Thuật và phụ tá thái tử Lạc Tần.
Tông vệ tuyệt đối không phản bội, nên nghỉ phạm, cũng chỉ còn lại Lạc Tần.
Nói một cách khác, nếu kế này thành công, Ung Vương không những hãm hại được thái tử, đồng thời cũng hãm hại Lạc Tần.
Đáng tiếc, kế hoạch cao minh như thế lại thua trong tay Lạc Tần. Tin chắc, sau ngày hôm nay, thái tử sẽ không hề hoài nghỉ Lạc Tần, mà trái lại càng thêm tin tưởng.
Điều này đồng nghĩa, thời gian sắp tới của Ung Vương sẽ khó khăn, Lạc Tần có chân tài thực học, không dễ đối phó.
Ï' Thật đáng tiếc... ¡
Triệu Hoằng Nhuận tiếc thay Ung Vương.
Dù sao hắn tương đối ủng hộ Ung Vương lên ngôi, so với thái tử, vị nhị ca này để cho hắn có ấn tượng tốt hơn nhiều.
Nhưng có ấn tượng tốt, không có nghĩa là Triệu Hoằng Nhuận muốn giúp hắn.
Tuy nói, Ung Vương từng cho Triệu Hoằng Nhuận mượn lệnh bài xuất thành, khiến Triệu Hoằng Nhuận nợ hắn một lần. Nhưng tính toán cẩn thận, thì lúc Triệu Hoằng Nhuận phá hủy kế hoạch "lập ngôn" của thái tử, là Ung Vương đã nợ Triệu Hoằng Nhuận một lần.
Chỉ là khi đó Triệu Hoằng Nhuận cũng vì chính mình trút giận nên không nói gì.
Nhưng mặc kệ như thế nào, Ung Vương đã cho Triệu Hoằng Nhuận mượn mấy cái lệnh bài, nên có thể nói là cả hai không ai nợ ai.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là Triệu Hoằng Nhuận không muốn bị coi là người của Ung Vương, không muốn dính vào tranh vị.
Vì vậy, hắn vẫn cố bảo trì trung lập, đến lúc đó dù ai lên làm đại vương, cũng không làm gì "Túc vương" hắn, cùng lắm là tăng quyền giảm quyên thôi.
Bàng quan, treo giá, đây mới là lựa chọn của người thông minh.
Chính vì vậy, Triệu Hoằng Nhuận sẽ không báo với thái tử là Ung Vương hãm hại hắn, tương tự cũng sẽ không đứng về phe Ung Vương, mưu đồ thái tử.
Ai cũng không giúp, mới là thông minh.
Phần đặc sắc nhất đã qua, Triệu Hoằng Nhuận lại cảm thấy buồn ngủ.
Ï Mặc dù thái tử tạm trốn qua một kiếp, nhưng chỉ cần sau này Ung Vương truyền ra lời đồn "thái tử bị trời phạt”, thì có lẽ cũng đạt được mục đích ban đầu, nhưng hiệu quả sẽ không tốt như dự kiến. Mặt khác, phụ vương và triều đình cũng sẽ truy cứu việc thái tử để văn tế mất chữ... Vậy nên điều tiếc nuối nhất của Ung Vương, chỉ sợ sẽ là không thể ly gián quan hệ giữa thái tử và Lạc Tân... Lạc Tần đúng là nhân tài hiếm có... Lại nói, không biết phụ vương sẽ làm gì, dù sao nghi thức hôm nay suýt nữa đã bị phá hủy... Hả? 7
Ngay khi Triệu Hoằng Nhuận thâm cười trộm nhìn về phía Ngụy Vương, hắn lại kinh ngạc phát hiện, Ngụy Vương vẻ mặt âm trầm, nhưng ánh mắt kia. . Không hề tức giận.
Đúng vậy, không hề tức giận, chỉ có sự điềm tĩnh.
Ngụy Vương hình như cũng cảm thấy có người nhìn mình, xoay đầu thì thấy con trai hắn đang nhìn hắn.
Mà khiến Triệu Hoằng Nhuận chết lặng là, Ngụy Vương nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên rồi biến mất.
Ï Cười? Lúc này? ,J
Triệu Hoằng Nhuận ngạc nhiên, cẩn
thận nhìn lại, thì thấy Ngụy Vương đã nhìn hướng khác. Ï Có cảm giác... Ta rơi vào bẫy? ,I Nhớ lại nụ cười của Ngụy Vương, Triệu Hoằng Nhuận có linh cảm không tốt.