Chương 232: Ngư Ông (2)
Chương 232: Ngư Ông (2)Chương 232: Ngư Ông (2)
F Bị lừa j
Triệu Hoằng Nhuận âm trầm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang tức giận của Ngụy Vương.
Cuối cùng hẳn cũng ý thức được, nụ cười của phụ vương lúc còn trên đài tế, tuyệt đối không phải là ảo giác.
Nói đúng hơn, đó là kiểu cười của "người thắng đối với kẻ bại".
Ï Thì ra là thế... Lão hồ ly này đã sớm biết Ung Vương sẽ ra tay hãm hại thái tử, nhưng lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, mục đích... Lại là lừa ta sao?! /¡
Đã nghĩ thông suốt mọi thứ, Triệu Hoằng Nhuận nghiến răng nghiến lợi.
Hắn không muốn đến lục bộ làm việc, trước kia trong tay không có tiền không có khả năng đi chơi, nhưng bây giờ hắn có một khoản tiền lớn, đã đến lúc sống một cách thoải mái, thì sao lại muốn đến lục bộ làm việc?
Nghĩ đến đây, Triệu Hoằng Nhuận chắp tay nói: "phụ vương minh giám, nhi thân không có liên quan đến chuyện hôm nay, phụ vương muốn phạt, cũng không thể phạt nhi thần!"
Ï Phạt... ? 1
Ung Vương, Tương Vương, Khánh Vương, 3 người xoay đầu lại, nét mặt kỳ lạ nhìn Triệu Hoằng Nhuận, sau đó gật đầu: đúng vậy,trừng phạt" trong miệng phụ vương với 3 người bọn hẳn là tin vui, nhưng đối với người không muốn tranh đoạt như Bát đệ mà nói, thì thật sự là trừng phạt.
Nghĩ đến đây, Ung Vương cảm thấy hơi áy náy, dù sao vì hắn mà Triệu Hoằng Nhuận mới bị liên lụy.
"Ngươi muốn nói gì?!"
Ngụy Vương trừng mắt, mặt hiện vẻ giận dữ, hỏi ngược lại.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận không sợ, hắn khẳng định, phụ vương nhìn như có vẻ giận dữ, nhưng trong lòng chắc chắn đang cười to.
Tuy nhiên, hắn lại không thể vạch trần phụ vương.
Lần này Triệu Hoằng Nhuận biết Ngụy Vương lừa hẳn, đó là vì Ngụy Vương cười với hắn trên tế đài.
Nói cách khác, nếu Triệu Hoằng Nhuận vạch trần Ngụy Vương đồng nghĩa hẳn đã phá quy tắc.
Nên Triệu Hoằng Nhuận chỉ đành nén sự khó chịu trong lòng, nhằm mắt thanh minh cho bản thân: "phụ vương minh giám, nhi thần không liên quan..."
"Không liên quan?" Ngụy Vương cười lạnh, híp mắt lạnh lùng nói: "trẫm không tin, lấy sự thông tuệ của ngươi, sao không biết chuyện xảy ra trên đài tết... Nhưng ngươi có nhắc nhở trâm sao?"
fƒ Ta nhắc nhở cái bíp! Ngươi không biết?! ¡
Triệu Hoằng Nhuận tức nghiến răng.
"Ngươi không nhắc nhở trầm, cũng không nhắc nhở thái tử, càng không nhắc nhở triều đình!... Ngươi chỉ khoanh tay đứng nhìn, ngươi là con cháu Cơ thị, chẳng lẽ không biết, một khi đại lễ tế trời xảy ra vấn đề, sẽ khiến thể diện Cơ thị, thể diện triều đình mất hết sao?!"
".," Triệu Hoằng Nhuận tức điên người.
Đúng lúc này, Ung Vương thấp giọng nói: "lão Bát, đừng ngỗ nghịch phụ vương, khiến phụ vương càng thêm tức giận”
Hắn tức giận? Hắn tức giận cái bíp! /¡
Là người duy nhất biết chuyện, Triệu Hoằng Nhuận nhìn các huynh đệ bị phụ vương lừa mà vừa tức vừa buồn cười.
"Cứ quyết định như vậy!" trừng mắt với Triệu Hoằng Nhuận, Ngụy Vương tức giận nói: "nếu không phục, trâm liền trị ngươi tội biết chuyện không báo!"
Lúc này, Ung Vương, Tương Vương, Khánh Vương đều muốn chuyện kết thúc nhanh chóng, thế là, lần lượt thuyết phục Triệu Hoằng Nhuận, đồng thời ám chỉ Triệu Hoằng Nhuận, bọn hắn sẽ đền bù sau.
Ï Lão hồ ly này... j Đối mặt với ba vị huynh trưởng thuyết phục, Triệu Hoằng Nhuận rơi vào thế khó.
Cuối cùng, hắn không thể không lựa chọn im lặng.
Thấy vậy, Ngụy Vương liền quay đầu nhìn thái tử, lạnh lùng nói: "Hoằng Lễ, ngươi là thái tử, ngươi chọn một ty trước." (chọn một ty thuộc một bộ trong lục bộ)
Biểu cảm của thái tử rất phức tạp.
Ngụy Vương để hắn chọn trước một bộ, cũng có nghĩa hắn có thể quang minh chính đại lôi kéo người trong bộ đó, so với dĩ vãng lén lút, thì thoải mái hơn nhiều.
Nhưng vấn đề là, hắn không phải người duy nhất, điều này khiến hẳn rất khó chọn.
Nhưng chuyện cho tới giờ, hắn cũng không dám ngỗ nghịch Ngụy Vương, vì hắn thấy, ngay cả Triệu Hoằng Nhuận vô cùng được phụ vương tin tưởng, cũng bị quát mắng, nên có thể thấy phụ vương tức giận đến mức nào.
Suy nghĩ một lúc, thái tử thấp giọng nói: "nhi thần chọn... Lại Bộ Văn Tuyển ty"
Ï Văn Tuyển Ty... Không ổn! ¡
Đám Ung Vương nghe vậy nhíu mày nhìn thái tử.
Văn Tuyển Ty là nha môn phụ trách đề bạt quan viên, mặc dù bị Ngự Sử đài lấy đi rất nhiều quyền lực, nhưng vẫn là nha môn quan trọng, nếu thái tử nằm giữ Văn Tuyển Ty, thì phàm là người muốn làm quan, nhưng không muốn đi khoa cử, đều sẽ đến nhờ thái tử.
"Hoằng Dự." Ngụy Vương ánh mắt nhìn sang Ung Vương.
Ung Vương liếc sang thái tử, cũng nghĩ ngợi một lúc, rồi thấp giọng nói: " phụ vương, nhi thân chọn... Hình bộ Đốc Tập Ty"
Ï Lão nhị, định kiềm chế thái tử SaO? jj
Tương Vương nghe vậy nở nụ cười, phải biết, Hình Bộ Đốc Tập Ty là nha môn chuyên bắt phạm nhân, thu thập chứng cứ phạm tội, điều này mang ý nghĩa, một khi người của thái tử làm việc phạm pháp, Ung Vương có lý do bắt giữ.
Đương nhiên, bây giờ nha môn có quyền điều tra mạnh nhất là Ngự Sử đài, nhưng từ giọng của Ngụy Vương không khó nhận ra, phủ nha này, bọn hắn không được động vào, nếu không Ngụy Vương sẽ không nói "để Ngự Sử đài đánh giá chiến tích".
Ï Lại Bộ, Hình Bộ đều có người... 1
Tương Vương ngâm nghĩ một lúc, cũng nói: "phụ vương, nhi thân chọn Hộ Bộ Thương Ty..."
Mà ngay sau đó, Khánh Vương cũng đưa ra lựa chọn của hẳn: "Binh Bộ, Chức Phương Ty."
Cuối cùng, chỉ còn lại Triệu Hoằng Nhuận.
Dưới ánh mắt của Ngụy Vương và ánh mắt ra hiệu của Ung Vương, Triệu Hoằng Nhuận nghiến răng, trầm tư một lúc, mới trầm giọng nói: " Công Bộ... Dã Tạo ty!"
Tất cả các vương tử xuất các đã đưa ra lựa chọn.
Thấy vậy, Ngụy Vương cũng không giữ các con trai, nói thêm vài lời, liền để mấy người con trai lui xuống.
Duy chỉ có Triệu Hoằng Nhuận đứng yên trong điện không nhúc nhích. "Hoằng Nhuận, đừng xúc động, phụ vương đang bực bội..."
Ung Vương đoán được Triệu Hoằng Nhuận muốn làm cái gì, liền âm thầm kéo hẳn, hy vọng Bát đệ đừng xúc động, tạm thời rời đi trước.
Đáng tiếc Triệu Hoằng Nhuận không có nghe theo: "không có việc gì, tiểu đệ có việc muốn nói với phụ vương. Đệ đệ (Hoằng Tuyên), ngươi cũng đi trước đi."
"Ca?" Triệu Hoằng Tuyên sợ hãi nhìn Ngụy Vương, sau đó ngoan ngoãn rời đi.
Chờ mấy huynh đệ đều rời đi, Triệu Hoằng Nhuận mới quay đầu nhìn Ngụy Vương, lạnh lùng nói: "hài lòng?”
Ngụy Vương không nói một lời, vẫn là khuôn mặt giận dữ, hắn chậm rãi đứng dậy hướng về phía cửa sổ, mắt thấy những đứa con khác đi xa, hắn mới quay đầu lại, mặt đối mặt Triệu Hoằng Nhuận. Đúng như Triệu Hoằng Nhuận dự liệu, thời khắc này, Ngụy Vương đâu còn vẻ tức giận, chỉ có nụ cười.
"Hoằng Nhuận, 2 thắng 3 thua" Ngụy Vương cười ha hả nói.
Triệu Hoằng Nhuận , bĩu môi không vui nói: "lần này không tính!"
"Không tính sao?” Ngụy Vương không chút nghĩ ngợi, vừa cười vừa nói: "vì sao không tính? Trẫm đã đạt được điều trãẫm muốn."
F....J
Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, im lặng không nói.
Mặc dù hắn không rõ "mục đích" trong miệng phụ vương, nhưng có một điều chắc chắn, đó chính là hạn chế tự do của hẳn, không cho hắn đi lung tung.
Có lẽ là thấy Triệu Hoằng Nhuận không vui, Ngụy Vương mỉm cười, nghiêm túc nói: "Hoằng Nhuận, thế giới người lớn lừa đảo không phải đơn giản, có câu "minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng". Nếu có người muốn tính kế ngươi, hẳn sẽ không thông báo trước, hiểu chưa?"
Ngụy Vương nhìn ra con trai còn chưa tâm phục khẩu phục, cũng không thèm để ý, cười nói: "chắc hẳn ngươi đã đoán ra, đúng thế, trãm đã sớm biết Hoằng Dự sẽ mưu hại đông cung, vì cân nhắc cẩn thận, nên trãẫm cũng không can thiệp... Còn ngươi? Theo trẫm biết, trong bữa tiệc ăn mừng, Hoằng Dự đã ám chỉ với ngươi, nên ngươi cũng biết chuyện. Đáng tiếc, tầm nhìn của ngươi vẫn quá ngắn, ngươi thấy Hoằng Dự mưu hại thái tử, lại chưa từng cân nhắc, chuyện này có ảnh hưởng gì tới ngươi... Nếu ngươi không cân nhắc, vậy thì đừng trách trẫm lợi dụng chuyện này mưu hại ngươi... Biết chuyện không báo, được tính là tòng phạm!"
Triệu Hoằng Nhuận im lặng.
Bởi vì đúng như Ngụy Vương nói, hắn coi việc "Ung Vương hãm hại thái tử" thành một vở kịch hay, chưa từng nghĩ muốn nhúng tay, cũng không cân nhắc xem chuyện này có bị người lợi dụng hay không.
Triệu Hoằng Nhuận bỗng nhiên có suy nghĩ, thử thăm dò: vậy nếu hôm nay nhi thân mượn cớ ốm, không đến đài tế thì sao?"
Ngụy Vương nghe vậy nở nụ cười: "không, ngươi sẽ không, ngươi rất thích "phủ Túc vương"... Ngươi sẽ không để trãm có bất kỳ cơ hội nào nhốt ngươi ở trong cung." Ÿ Âm hiểm... ¿
Triệu Hoằng Nhuận không phản bác được.
"Ngoan ngoãn đi Công Bộ làm việc." Ngụy Vương vỗ vai Triệu Hoằng Nhuận, với một giọng điệu của người thắng.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận tức nghiến răng, thấp giọng nói: "chớ đắc ý, nhỉ thần sớm muộn sẽ đòi lại ."
"Làm được sao?" Ngụy Vương quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, giọng bình thường nhưng mang theo áp lực: "trẫm, sẽ không xem thường ngươi nữa."
Nhìn Ngụy Vương nghiêm túc, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy một áp lực lớn, giống như có một ngọn núi đè hắn không thở nổi.
Sẽ không xem thường ta... Nói cách khác, về sau nếu muốn làm, liền phải làm thật? Thú vị! ¡
Nhìn Ngụy Vương một lúc, Triệu Hoằng Nhuận cũng không nhiều lời, phất †ay áo, quay người rời đi: "chờ đấy!"
Ngay khi hắn định bước ra ngoài, bỗng nhiên Ngụy Vương kêu hẳn lại.
"Còn có chuyện gì?' Triệu Hoằng Nhuận nghỉ ngờ quay đầu.
Chỉ thấy Ngụy Vương giơ tay phải, dựng thẳng ba ngón tay, đồng thời, trên mặt nở nụ cười mà Triệu Hoằng Nhuận ghét cay ghét đẳng: "3 thua!"
F... Đáng giận!
Triệu Hoằng Nhuận nghiến răng,
phất tay áo rời khỏi Thủy Cùng điện.