Chương 233: Phản Ứng Ï Gần đây đã quá tự mãn sao? ,j
Chương 233: Phản Ứng Ï Gần đây đã quá tự mãn sao? ,jChương 233: Phản Ứng Ï Gần đây đã quá tự mãn sao? ,j
Sau khi về Văn Chiêu Các, Triệu Hoằng Nhuận vân suy nghĩ những lời Ngụy Vương nói.
Bản thân Triệu Hoằng Nhuận cũng không chấp nhận “một thua” kia, hắn cảm thấy, trong nghỉ thức tế trời, hắn chỉ là người qua đường mà thôi, căn bản chẳng liên quan gì tới hắn.
Nhưng lời phụ vương nói, khiến hắn không cách nào phản bác: trầm đã đạt được mục đích trẫm muốn?
Đúng vậy, nếu dựa trên kết quả mà nói chuyện, Triệu Hoằng Nhuận không phản bác được.
“Này, sao xụ mặt? Ầy, cái này cho ngươi." Mi Nhuế phồng má, đưa đĩa bánh trong tay cho Triệu Hoằng Nhuận, hoàn toàn không khách khí.
Nàng không hề nghĩ qua, Triệu Hoằng Nhuận mới là chủ nhân Văn Chiêu Các, các nàng đều đang ăn nhờ ở đậu mà thôi.
“Chính ngươi giữ lại từ từ ăn.”
Nhẹ nhàng xoa đầu nha đầu ngốc nghếch háu ăn, Triệu Hoằng Nhuận cất bước về phòng ngủ.
Lúc hẳn đi ngang qua Mị Khương đang uống trà, thì Mị Khương hỏi: “gặp phiên phức gì sao?”
“Ừm”
Triệu Hoằng Nhuận không có tâm trạng nói tỉ mỉ, trực tiếp về phòng ngủ của mình, nằm ở trên giường, sắp xếp lại suy nghĩ. Trải qua một hồi nhớ lại, Triệu Hoằng Nhuận đúng là nhớ ra một vài chỉ tiết đã bị hắn bỏ qua.
Tỉ như, khi Ngụy Vương và hắn rời khỏi Ngưng Hương cung, Ngụy Vương từng hỏi cái nhìn của hẳn với đông cung và Ung Vương.
Lúc đó Triệu Hoằng Nhuận nghĩ phủi sạch quan hệ, tránh bị liên luy, nhưng hôm nay nghĩ kỹ lại, điều đó có phải phụ vương hắn còn đang do dự?
Nếu thực sự như thế, vậy lý do vì sao Ngụy Vương làm ngơ trước việc Ung Vương hãm hại thái tử cũng không khó đoán.
Ngụy Vương muốn cho Ung Vương một cơ hội, hoặc có lẽ, hắn muốn cho tất cả vương tử đủ tuổi có dã tâm một cơ hội.
Mà nếu muốn đề cao địa vị của mấy vương tử, liền phải giảm quyền của thái tử, nói trắng ra, Ngụy Vương sẽ đưa ra vấn đề khi đông cung phạm phải sai lầm lớn.
Ví dụ như chuyện xảy ra trong buổi lễ hôm nay.
Thực sự là một lão hồ ly âm hiểm... ¡
Triệu Hoằng Nhuận nằm ở trên giường, thở dài.
Ai có thể nghĩ ra, rõ ràng là Ung Vương hãm hại thái tử, vậy mà lại bị Ngụy Vương lợi dụng, đạt được mục đích hắn muốn: thái tử bị phạt, còn mấy vị vương gia khác sau khi bị mắng chửi một lúc thì địa vị được nâng cao, liên đới Triệu Hoằng Nhuận hắn cũng gặp nạn.
Một mũi tên trúng 3 con chim, Ngụy Vương đúng là cao thủ dùng mưu.
Nhưng dù Triệu Hoằng Nhuận có bội phục Ngụy Vương, nhưng Ngụy Vương bắt đầu một cuộc chiến không báo trước, khiến Triệu Hoằng Nhuận vẫn rất tức giận.
Ï Hèn hạ, thật sự rất hèn hạt ¡
Triệu Hoằng Nhuận bất bình nghĩ.
Nhưng chờ khi tỉnh táo lại, hắn dân cảm thấy: Ngụy Vương “dạy bảo” không sai, cái gọi là “minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”, thứ nguy hiểm thực sự luôn ẩn giấu trong bóng tối.
Giống như Ung Vương, không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã suýt chút vặn ngã thái tử.
Nếu như âm mưu thực sự là âm mưu không báo trước, thì không thể phủ nhận, lấy tính cách cẩu thả của Triệu Hoằng Nhuận, hắn có thể sống thoải mái đến giờ là do tuyên bô không hứng thú với vương vị. ƒ 2 thắng 3 thua... Lại bại một trận. J
Nhìn lên trần phòng, Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm.
Hắn biết, bắt đầu từ bây giờ, muốn thắng phụ vương khó hẳn lúc trước nhiêu. Dù sao Ngụy Vương đã nói rõ với Triệu Hoằng Nhuận, hắn sẽ không coi thường con trai nữa.
Điều này có nghĩa gì? Có nghĩa Ngụy Vương đã coi con trai là đối thủ, đồng thời “cuộc chiến cha con” sẽ nâng lên một mức độ khác, mấy mánh khoé trẻ con, sẽ không được dùng nữa, thay vào đó là âm mưu quỷ kế.
Nói cách khác, nếu bây giờ Triệu Hoằng Nhuận còn đi phá hoại ngự hoa viên, thì lộ ra bản thân quá kém cỏi, khiến Ngụy Vương cảm thấy thất vọng.
Nhưng nếu dùng để giải tỏa phiền mượn thì vẫn được.
Ï Sau khi phủ Túc vương sửa xong, †a nhất định sẽ đem tất cả số cá bỏ vào ao trong phủ! ¡
Triệu Hoằng Nhuận hung hăng nghĩ.
Nghĩ đến đó, cơn buồn ngủ lại ập đến, hắn liền mơ màng thiếp đi.
Tối hôm qua hắn quá hưng phấn, cả đêm không ngủ, hiện tại đã quá mệt mỏi.
Khi hắn mở mắt ra thì đã là trưa hôm sau, các tông vệ đã sớm chuẩn bị tốt đồ ăn, chờ điện hạ nhà mình dậy ăn cơm.
Đồng thời, triều đình đã chính thức công bố “biện pháp trừng phạt” với các vương tử đã xuất các, đó là cho thái tử, Ung Vương, Tương Vương, Khánh Vương, Túc vương, mỗi người đến phụ trách một ty thuộc một bộ. Mặc dù lúc ban bố Lận Ngọc Dương có nói rằng động thái của Ngụy Vương là hy vọng những đứa con của mình có thể sử dụng bớt năng lượng dư thừa để đóng góp cho đất nước, nhưng lý do thế này, căn bản không thể lừa được đám đại thần trên triều.
Để giải quyết vấn đề, lục bộ Thượng Thư đã tổ chức một cuộc họp, người tham gia chỉ có 6 vị Thượng Thư: Lại Bộ Thượng Thư Hạ Mai, Hộ Bộ Thượng Thư Lý Lương, Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu, Binh Bộ Thượng Thư Lý Dục, Hình Bộ Thượng Thư Chu Yên và Công Bộ Thượng Thư Tào Trĩ.
“Các vị, thấy thế nào về thánh chỉ hôm nay?” Lại Bộ Thượng Thư Hạ Mai nhìn 5 vị đồng liêu.
Trên thực tế, cuộc họp hôm nay, chính là Lại Bộ Thượng Thư đề nghị. Hắn hy vọng 5 người có thể hỗ trợ hắn, cùng nhau ký một tấu chương, hi vọng có thể thuyết phục Ngụy Vương thu hồi thánh chỉ.
Thái tử từ trước đến nay là cái đỉnh trong mắt Ung Vương, Tương Vương, Khánh Vương, nói trắng ra là, nếu thái tử phụ trách Văn Tuyển ty, như vậy Lại Bộ sẽ thành nơi Ung Vương, Tương Vương, Khánh Vương nhằm vào.
Đối với Lại Bộ vừa bị đả kích nặng nề, thì đây chẳng khác gì tai họa mới.
“Ngõ nghịch đại vương?” Công Bộ Thượng Thư Tào Trĩ, là người lớn tuổi nhất trong những người ngồi đây, xua tay cười nói: “quên đi, quân vô hí ngôn, sao có khả năng thu hồi?”
Ï Đương nhiên ngươi nói như Vậy! J Hạ Mai bực bội nhìn Công Bộ Thượng Thư Tào TIĩ.
Hắn thấy, Công Bộ lần này lại gặp may, được Túc vương điện hạ chọn trúng.
Sau này Công Bộ có Túc vương làm chỗ dựa, lục bộ bên trong, ai dám bắt bẻ Công Bộ?
Lại Bộ, Binh Bộ, Hộ Bộ, triều đình lục bộ thì đã có một nửa nếm trải thủ đoạn của Túc vương, ngoại trừ Binh Bộ chỉ tổn thất thể diện ra, còn Lại Bộ, Hộ Bộ ai mà chẳng mất quyền lực.
Điêu này khiến hung danh Túc vương tăng mạnh.
Nhưng Túc vương lại không có hứng thú với vương vị, việc này khiến Lại Bộ Thượng Thư Hạ Mai rất muốn giết Công Bộ Thượng Thư Tào Trĩ: tại sao luôn là Công Bộ được chỗ tốt mà không phải Lại Bộ? Đúng như Hạ Mai nghĩ, Tào Trĩ rất ủng hộ quyết định của Ngụy Vương.
Vì người lựa chọn Công Bộ là Túc vương, đây là một vị vương tử đặc biệt, vừa không thích vương vị, lại có uy danh hiển hách, có vị vương tử như vậy chống lưng, tin rằng Công Bộ sẽ phát triển mạnh mẽ, huống chỉ Túc vương luôn có quan hệ tốt với Công Bộ.
Đương nhiên, ghen ty với Công Bộ không chỉ có mình Lại Bộ mà thôi, dù sao Túc vương không tranh đoạt vương vị, đối với những nha môn không muốn bị vương vị ảnh hưởng, chính là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ tiếc Túc vương lựa chọn Công Bộ Dã Tạo ty.
Ngoại trừ Công Bộ Thượng Thư Tào Trĩ ủng hộ Ngụy Vương, thì Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu cũng là người không phản đối, dù sao cũng không có ai chọn Lễ Bộ, điều này có nghĩa, Lễ Bộ vẫn nằm ngoài cuộc.
Bởi vậy, quan trọng nhất là Lại Bộ, Hình Bộ, Binh Bộ và Hộ Bộ.
Nhưng một lúc sau, Hình Bộ Thượng Thư Chu Yên lại khẽ cười nói: “Chu mỗ đồng ý với Tào đại nhân, bệ hạ là quân, chúng ta là thần, sao có thể làm trái?”
Ï Ung Vương đã cho Chu Yên chỗ tốt gì? J
Lại Bộ Thượng Thư Hạ Mai nhíu mày.
Mà để hắn thất vọng là, sau Hình Bộ Thượng Thư Chu Yên, Hộ Bộ Thượng Thư Lý Lương cũng mở miệng ủng hộ, chỉ có Binh Bộ Thượng Thư Lý Dục là hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đứng về phe ủng hộ. Nói cách khác, trừ Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu trung lập, còn lại 5 vị Thượng Thư, trừ Lại Bộ Thượng Thư Hạ Mai ra, tất cả đều ủng hộ.
Thấy vậy, Lại Bộ Thượng Thư Hạ Mai nổi giận, thấp giọng chất vấn: “các vị, chẳng lẽ muốn đưa Lại Bộ vào chỗ chết?!"
Là đồng liêu nhiều năm, 5 người còn lại đều ra sức thuyết phục Hạ Mai, trong đó, Hình Bộ Thượng Thư Chu Yên vừa cười vừa nói: “Hạ đại nhân hiểu lầm, Chu mỗ chẳng qua là thấy, không nên làm trái ý bệ hạ, còn nữa, Tào đại nhân chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng buông bỏ chỗ dựa mà Công Bộ vừa kiếm được..."
“Ha ha ha” Công Bộ Thượng Thư Tào Trĩ cười không nói.
“Chi bằng, chúng ta lập khẩu ước, dù mấy vị vương gia có gây chuyện ra sao, chúng ta cũng không quản, nhưng chúng ta cũng không thiên vị, thế nào?” Hình Bộ Thượng Thư Chu Yên nhìn năm vị đồng liêu, nghiêm mặt hỏi.
Nếu có người vi phạm khẩu ước thì sao? J
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu của cả sáu người, nhưng không ai nói ra.
Bởi vì ai ngồi đây cũng hiểu, bọn hắn là Thượng Thư, muốn bảo trì trung lập, khó như lên trời, bọn hắn nhiều nhất chỉ có thể duy trì cục diện hòa bình cho đến lúc nó trở nên tồi tệ thôi.