Chương 247: Hùng Thác Đến
Chương 247: Hùng Thác ĐếnChương 247: Hùng Thác Đến
Kỹ thuật luyện sắt hiện tại của Đại Ngụy đã trong phạm vi của kỹ thuật "luyện gang", luyện theo cách này đã nằm trong "luyện gang thành thép", đã đúng hướng kỹ thuật luyện thép.
Triệu Hoằng Nhuận đã nghĩ ra phương pháp luyện thép phù hợp nhất, chính là "xào gang".
"Xào gang" không phải là phương pháp luyện thép tiên tiến nhất, nhưng không thể phủ nhận, nó là phương pháp quan trọng, là một dấu mốc trong nghành luyện kim, đồng thời, cũng là kỹ thuật mà Đại Ngụy chỉ cần hơi nỗ lực là có thể thành công.
Nói cách khác/xào gang” không phải là kỹ thuật tốt nhất Triệu Hoằng Nhuận biết, nhưng nó là kỹ thuật phù hợp với Đại Ngụy nhất, cho dù trong 1,2 trăm năm cũng không sợ bị rớt lại.
Thật ra, kỹ thuật luyện sắt của Đại Ngụy cũng đã có thể phân vào phương pháp "xào gang”, nhưng nó chưa hoàn thiện.
Trước đây Dã Tạo ty làm hộ Binh Đúc ty, chính là đốt quặng sắt để thu được gang, sau đó mới loại bỏ bớt tạp chất để thu được thép, tức phôi sắt.
Mà quy trình luyện sắt này không được Triệu Hoằng Nhuận coi là hoàn thiện, đó là vì thợ của Dã Tạo ty đều dùng lò nhỏ để rèn sắt, làm vậy, sản lượng cực thấp, nên Triệu Hoằng Nhuận quyết định xây bên ngoài Đại Lương vài lò cao thô SƠ.
Nhưng mấy lò cao này cũng không dùng để luyện thép, mà là dùng để nung gạch. Rốt cuộc, nếu muốn nung quặng sắt với sản lượng lớn, thì tính giữ nhiệt và độ kín chính là vấn đề.
Không thể không nói, Công Bộ đã có được kỹ thuật nung gạch tiên tiến nhất, đó là khi Ngụy Vương diệt Tống, Đại Ngụy đã lấy được kỹ thuật nung sứ của nước Tống, có được kỹ thuật này, Công Bộ đã dần thay thế gạch đá, gách bùn bằng gạch nung.
Mà loại gạch sau khi được nung chính là loại "gạch xanh" được Công Bộ sản xuất nhiều nhất.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận không hài lòng với gạch xanh, vì nó quá giòn, cũng không phải là vì kỹ thuật của Công Bộ không tốt, mà vấn đề nằm ở chỗ, gạch xanh sử dụng đất sét để nung.
Có lẽ thợ nung của Công Bộ cũng không biết, đất sét có thành phân khác nhau thì gạch được nung ra cũng khác nhau.
Nhưng về mặt này, Triệu Hoằng Nhuận cũng không có cách. Hắn chỉ có thể dùng cách khờ nhất, gọi người vận chuyển đất sét từ khắp Đại Ngụy đến Đại Lương và để thợ của Dã Tạo ty lần lượt thử nghiệm, cố găng sản xuất được gạch chịu lửa.
Chờ đến khi có gạch chịu lửa, hắn mới có thể bắt đầu luyện quặng sắt với số lượng lớn.
Sau khi dặn dò Vương Thích, Trân Tuế, Trình Lâm, Tuân Hâm, Triệu Hoằng Nhuận không đến Dã Tạo ty nữa.
Trước khi mọi thứ được chuẩn bị xong, Triệu Hoằng Nhuận có thể lười biếng trắng trợn.
Đương nhiên, nói như vậy, không có nghĩa Triệu Hoằng Nhuận được lười biếng, vì lúc hắn chuẩn bị dẫn tông vệ đi săn, thì Cận Cự lại đưa một bức thư đến Văn Chiêu Các.
Ï Ai viết thư cho ta?
Khi Triệu Hoằng Nhuận nhận được bức thư, cảm thấy bối rối, vì ở Đại Lương, hắn không có thư từ với bạn.
Triệu Hoằng Nhuận nghỉ ngờ mở bức thư.
Chỉ thấy trong thư chỉ có tám chữ: "ta đã đến, gặp ở Dịch quán."
Ï Đây là ai, không biết luôn?
Triệu Hoằng Nhuận bối rối, phong thư này không có tiêu đề, không có chữ ký, cả bức thư chỉ có tám chữ.
Nhưng sau khi đọc kỹ vài lần, Triệu Hoằng Nhuận vỗ trán, hiểu ra: đây chẳng phải là chữ của Hùng Thác sao!
Tên kia lại dám lén lút vào Đại Lương ? j
Ngay lập tức, Triệu Hoằng Nhuận gọi Mị Khương, Mị Nhuế đến, nói chuyện này với hai người.
"Hùng Thác công tử đến Đại Lương?"
Lúc biết tin từ Triệu Hoằng Nhuận, Mị Khương, Mị Nhuế đã rất ngạc nhiên, sau sự ngạc nhiên chính là mừng rỡ, dù sao Hùng Thác cũng coi như huynh trưởng của hai người.
"Đưa cho bản vương một bức thư không đầu không đuôi, cũng chỉ có hẳn... Hắn đang sợ cái gì? Ngay cả chữ ký cũng không dám viết? Sợ người Ngụy ăn sống hắn sao?" Triệu Hoằng Nhuận chế nhạo Hùng Thác, hắn đương nhiên biết vì sao Hùng Thác không dám ký tên, chẳng qua là sợ bức thư không đến tay Triệu Hoằng Nhuận, mà rơi vào tay người Ngụy ghét Sở quốc.
Mi Khương nhận thư nhìn vài lần, mặt lộ vẻ kỳ quái.
Vì nàng cũng không dám chắc, đây có phải là chữ của Hùng Thác hay không.
Vì sao ngươi biết đây là chữ của Thác công tử?
Mị Khương nhìn Triệu Hoằng Nhuận với vẻ kỳ lạ, sau đó đặt bức thư xuống, hỏi: "ngươi muốn đi gặp hắn sao?”
Triệu Hoằng Nhuận trầm tư chốc lát, từ tốn nói: "gặp cũng không sao... Hai ngươi nếu muốn đi, thì đi đổi quần áo."
Thế là Mị Khương, Mị Nhuế đi thay một bộ quần áo khác.
Sau đó, Triệu Hoằng Nhuận liền kêu đám Trâm Úc, để bọn hắn chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, rồi dẫn Mị Khương, Mị Nhuế đã mặc nam trang rời cung.
Hai chiếc xe ngựa, chở Triệu Hoằng Nhuận, Mị Khương, Mị Nhuế và các tông vệ đến Dịch quán.
Sau khi đến Dịch quán, Triệu Hoằng Nhuận bước xuống xe ngựa, nhìn thấy một người trẻ đứng ngoài Dịch quán, tuy mặc quần áo bình thường nhưng trông không giống dân chúng binh thường.
Thấy đám người Triệu Hoằng Nhuận, người trẻ tuổi chắp tay thấp giọng hỏi: "tôn giá là công tử Nhuận?”
Ï' Công tử Nhuận... ¡
Triệu Hoằng Nhuận đánh giá đối phương vài lần, nháy mắt liền biết đây là người Sở, vì chỉ có người Sở mới gọi hắn là "công tử Nhuận”.
"Thác công tử trong Dịch quán sao?" Triệu Hoằng Nhuận dò hỏi. Người kia nghe xong, vội vàng nói: "công tử nhà ta đang trong Dịch quán, mời."
Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, ra hiệu đoàn người cùng hắn vào trong Dịch quán.
Dưới sự chỉ dẫn của người trẻ tuổi, Triệu Hoằng Nhuận quả nhiên nhìn thấy Hùng Thác đang uống rượu, còn người uống cùng hắn, chính là người ký hòa ước với Triệu Hoằng Nhuận, Hoàng Thân.
"Hai vị hình như đang vui."
Bước vào trong phòng, Triệu Hoằng Nhuận cạn lời nhìn hai người.
Trời mới biết có bao nhiêu người Ngụy ở Đại Lương muốn giết Hùng Thác, nhưng tên này còn chưa đưa quốc thư mà đã dám vào Đại Lương.
Nếu lúc này có người thừa cơ giết chết hẳn, thì ngay cả nước Sở cũng không có lý do chỉ trích: ai kêu Hùng Thác còn chưa được Ngụy Vương cho phép đã lẻn vào vương đô Đại Ngụy
"Ha ha ha." Hùng Thác ngẩng đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, không định đứng dậy, phất tay ra hiệu người trẻ tuổi kia lui ra, nhưng khi hắn nhìn thấy sau lưng Triệu Hoằng Nhuận là Mị Khương, Mị Nhuế, hắn bật dậy.
"Đại muội, tiểu muội, các ngươi cũng tới? Nhanh ngồi, nhanh ngồi."
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy trợn mắt, nhưng đánh giá của hẳn với Hùng Thác tăng thêm một chút.
Hùng Thác tàn nhân với người ngoài, nhưng vẫn luôn xem trọng người thân như Hùng Hổ, Hùng Khải, Mị Khương, Mị Nhuế, xem ra hắn vẫn là kiêu hùng trọng tình trọng nghĩa.
Triệu Hoằng Nhuận phất tay ra hiệu tông vệ canh giữ ngoài phòng, dù sao thân phận Hùng Thác không giống bình thường.
Sau đó, hắn tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, dù sao hắn biết Hùng Thác sẽ không khách sáo với hẳn.
Thế nên Triệu Hoằng Nhuận hẳn cần gì phải duy trì lễ nghĩa.
Đây là kiên trì của hai người kiêu ngạo, không bao giờ chịu thua.
"Đã quen với Đại Lương chưa?"
Phải nói Hùng Thác khá quan tâm Mị Khương, Mị Nhuế, vì dù sao hai tỷ muội này cũng là con gái của người hắn kính trọng nhất, Nhữ Nam quân Hùng Hạo.
"Đa tạ Thác công tử hỏi thăm, Mị Khương đã quen với cuộc sống ở đây." Mị Khương vẫn lạnh nhạt trả lời. Đối với sự lạnh nhạt của nàng, Hùng Thác cũng không kinh ngạc, dù sao cái này nàng vẫn luôn như thế.
So với nàng, thì Mị Nhuế hoạt bát hơn, luôn miệng nói với Hùng Thác: "Thác công tử, để muội nói với huynh, nước Ngụy bánh ngọt rất ngon..."
Nàng không ngừng lảm nhảm về các loại bánh, có những loại mà Triệu Hoằng Nhuận chưa từng nghe qua.
"Chẳng trách mập hơn nhiều." Hùng Thác cười ha hả xoa đầu Mị Nhuế, điều này để Triệu Hoằng Nhuận bĩu môi khinh thường.
Loại người vì giảm bớt lương thảo tiêu hao đã để 3 vạn quân Sở đi chịu chết như Hùng Thác, không ngờ lại nở nụ cười chứa tình cảm gia đình.