Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 246 - Chương 248: Ý Đồ Của Hùng Thác

Chương 248: Ý Đồ Của Hùng Thác Chương 248: Ý Đồ Của Hùng ThácChương 248: Ý Đồ Của Hùng Thác

Sau khi hỏi về cuộc sống của Mị Khương, Mị Nhuế ở Đại Lương, Hùng Thác hài lòng nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

Vì Triệu Hoằng Nhuận đã làm đúng hứa hẹn: đối đãi tốt với Mị Khương, Mị Nhuế.

Điều này khiến Hùng Thác đổi mới ấn tượng với Triệu Hoằng Nhuận, nhưng những gì nên nói hắn vẫn muốn nói.

"Cơ Nhuận, người lừa bản công tử nhiều tiền như vậy, tiểu muội ta ăn có mấy hộp bánh ngọt, ngươi còn muốn nói này nói nọ, thật nhỏ nhen!"

"Mấy hộp sao?" nhìn trốn Mị Nhuế trốn sau Hùng Thác làm mặt quỷ, Triệu Hoằng Nhuận cười nhạo nói: "ngươi hỏi nha đầu xuẩn ngốc này xem, một ngày ba bữa nàng ăn cái gì?... Một khi không hợp ý nàng, nàng liền khóc nháo, lăn lộn trên đất."

".." Hùng Thác im lặng nhìn sang Mị Nhuế, thấy ánh mắt nàng chột dạ, trong lòng đã biết Triệu Hoằng Nhuận nói thật, nhưng là muội muội của hắn, nên hắn phải bảo vệ: "nước Sở bồi thường cho ngươi nhiều tiền như vậy, tiểu muội ta ăn chút bánh ngọt thì thế nào?"

"Đúng, đúng." Mị Nhuế ở bên phụ họa.

Trừng mắt với Mị Nhuế, Triệu Hoằng Nhuận không thay đổi nói: "ngu xuẩn nha đầu này chính là thiếu quản giáo, bây giờ bản vương nuôi nàng, tất nhiên mọi việc do bản vương quyết định, Dương Thành Quân không cần quan tâm!"

Hử? J Hùng Thác nghe vậy sắc mặt lạnh đi, bất mãn nói: "muốn quản giáo, cũng là bản công tử đến quản giáo, đến phiên ngươi sao?"

"Ngươi quản giáo? Ha ha hai... Ngươi dạy nàng thành thế này?"

"Bản công tử cảm thấy rất tốt."

"Rất tốt?"

"Làm sao?"

Nhìn Triệu Hoằng Nhuận và Hùng Thác tranh cãi, Mị Khương im lặng lắc đầu.

Nàng không hiểu, hai người tính cách giống nhau, vì sao không thể bình tĩnh ngồi xuống, mà mỗi lần gặp nhau là bắt đầu tranh cãi.

Ừm, nhưng hai ngươi đúng là có ân oán khó giải.

Nếu không phải có Mị Khương đứng giữa, thì e rằng Triệu Hoằng Nhuận và Hùng Thác sẽ không ngồi đây thế này, thế nên khó trách bọn hắn nhìn đối phương không vừa mắt.

"Vị này là?"

Mị Khương nhìn sang Hoàng Thân đang ngồi hóng trò vui, đổi chủ đề.

Hùng Thác nghe vậy sững sờ, biết nàng không vui khi thấy hắn và Triệu Hoằng Nhuận tranh cãi, hừ lạnh một tiếng kết thúc tranh cãi với Triệu Hoằng Nhuận, sau đó tươi cười với muôi muội, giới thiệu: "vị này là Hoàng Thân công tử, hậu nhân Quý Liên thị, bây giờ giữ chức sĩ phu..."

Từ bên cạnh, Triệu Hoằng Nhuận liếc Mị Khương, nói với nàng: "sĩ phu bản vương từng nói, chính là vị này!"

Nam nhân nhỏ mọn... ,j

Mị Khương im lặng, nàng đương

nhiên hiểu ý trong lời nói của Triệu Hoằng Nhuận.

Ai kêu, trước đây khi Triệu Hoằng Nhuận nhắc đến Hoàng Thân, tỷ muội các nàng đã không tin một sĩ phu lại có thể ký hòa ước, bây giờ nghe Dương Thành Quân Hùng Thác giải thích, Mị Khương lúc này mới hiểu: Hoàng Thân chính xác chỉ là một sĩ phu, nhưng xuất thân cao quý cưa hắn, đủ để làm sứ giả hòa đàm.

Ai bảo ngươi không nói hắn là hậu nhân Quý Liên thị?

Mị Khương lẩm bẩm, không để ý ánh mắt Triệu Hoằng Nhuận, hiếu kỳ hỏi: "Thác công tử và Hoàng Thân công tử lần này vì sao đến Đại Lương?"

Nghe câu hỏi này, Hùng Thác trở nên nghiêm túc, liếc sang Triệu Hoằng Nhuận, sau đó nói: "trước đó Hoàng Thân đã ký hòa ước với Cơ Nhuận, nhưng Cơ Nhuận không thể đại biểu toàn bộ nước Ngụy, nên ta và Hoàng Thân lần này tới nước Ngụy, chính là vì cùng. . Ngụy vương ký kết hòa ước."

Nhắc đến Ngụy Vương, Hùng Thác rất khó chịu, hiển nhiên hắn vẫn nhớ chuyện mình bị Ngụy Vương lừa.

"ồ" Mị Khương gật đầu, tự rót một ly trà, vì nàng biết, mặc cho Triệu Hoằng Nhuận và Hùng Thác không quan tâm, nhưng chuyện này không phải thân phận trước mắt của nàng có thể hỏi.

Đúng như Triệu Hoằng Nhuận đã từng nói, dù các nàng là con gái của Nhữ Nam Quân, nhưng thân phận của hai nàng giờ đây chỉ là dân thường, không có tư cách nhúng tay vào chuyện của quốc gia.

Thấy Mị Khương uống trà không nói, Triệu Hoằng Nhuận và Hùng Thác liền hiểu ý Mị Khương, coi nàng không tồn tại, bắt đầu nói chuyện chính sự.

"Lần này đến Đại Lương, ai làm chủ? Là ngươi, hay là Hoàng Thân?" Triệu Hoằng Nhuận nhìn Hùng Thác và Hoàng Thân, nghiêm túc hỏi.

Nhưng ngoài dự đoán, Hoàng Thân lắc đầu, chủ động nói: "lần này đại biểu Đại Sở đi sứ, cả ta và Thác công tử đều chỉ là phó sứ, làm chủ là một người khác."

Triệu Hoằng Nhuận rất kinh ngạc, nghỉ hoặc hỏi: "là ai?"

Lúc này, Hùng Thác cười lạnh, chậm rãi nói: "còn ai, chiếm được nửa Tống quận?"

Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy sững sờ, lấy làm lạ nói: "Cố Lăng Quân Hùng Ngô?"

Hùng Thác nhún vai, tự rót chén rượu, tán thưởng nói: "ừm, rượu nước Ngụy không tệ."

Triệu Hoằng Nhuận không để ý đến Hùng Thác đánh giá rượu, kinh ngạc hỏi: "vì sao là Hùng Ngô?”

"Còn vì sao? Không phục thôi!" Hùng Thác cười quái dị

Cố Lăng Quân Hùng Ngô quả thực có thể nói là người thảm nhất trong cuộc chiến Ngụy Sở, rõ ràng vì nước Sở chiếm được không ít đất đai, nhưng kết quả, lại bị Hùng Thác gài bẫy, khiến thành quả của hẳn trở thành điều kiện thương lượng giữa Hùng Thác và Triệu Hoằng Nhuận.

Nhìn Hùng Thác đang cười, Hoàng Thân cười khổ, giải thích với Triệu Hoằng Nhuận: "trên thực tế, chính sứ là Ngô công tử, mà phó sứ lúc đầu chỉ có Hoàng mỗ. Thác công tử sở dĩ đi cùng, Nhuận công tử chắc cũng đoán được lý do."

"Ngươi và Hùng Ngô có mâu thuẫn?" Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc nhìn qua Hùng Thác.

Hùng Thác lại uống một chén, từ tốn nói: "do ngươi ban tặng, bản công tử tân quân, hoàn toàn không phải đối thủ của Hùng Ngô quân... Nhưng, gạo nấu thành cơm, hắn dù bất mãn, lại có thể làm gì? Phụ vương chỉ để ý Sở Ngụy giảng hòa, làm sao để ý tên kia phần nàn?"

Triệu Hoằng Nhuận mơ hồ đoán ra, nhíu mày, thử thăm dò: "ý của ngươi muốn nói. Hùng Ngô là tới bới móc?"

Hùng Thác lộ ra nụ cười lạnh, trầm giọng nói: "Cơ Nhuận, ngươi giúp người giết hắn, người đó cam đoan Đại Sở tuyệt sẽ không trách tội nước Ngụy, thế nào?”

Ï Tên này... .¡ Triệu Hoằng Nhuận nhìn Hùng Thác một lúc lâu, còn chưa mở miệng, thì Hoàng Thân đầu đổ mồ hôi, vội vàng nói: "Nhuận công tử không thể, tuy Ngô công tử gây chuyện, ép đại vương bổ nhiệm hẳn làm chính sứ, nhưng... Dù sao cũng là chính sứ" Nói xong, hắn bất lực nhìn Hùng Thác.

Thấy Hoàng Thân nhìn mình, Hùng Thác bĩu môi, từ tốn nói: "chỉ đùa chút thôi, Hoàng công tử đừng để ý... Ngươi cho rằng Cơ Nhuận sẽ ngu ngốc thay bản công tử giết cái Hùng Ngô sao?”

Hoàng Thân thở dài, kỳ lạ nói: "tuy nói như thế, nhưng Thác công tử dùng phép khích tướng, để Ngô công tử ở lại Ung Khâu, không phải cũng là muốn thử xem đám người giết sứ giả lần trước, có ra tay lần nữa không, không phải sao 2"

Ï Hoắc! Hùng Thác thật hung ác... J Triệu Hoằng Nhuận nhìn Hùng Thác, thấy mí mắt giật giật: có một vị huynh đệ như vậy, không biết Hùng Ngô kiếp trước đã tạo nghiệt gì.

"Ngươi cho rằng đám người Ngụy kia bị ngu sao?"

Hùng Thác bĩu môi nói: "lần trước sứ giả bị sát hại ở Ung Khâu, lần này triều đình Ngụy quốc chắc chắn sẽ đề phòng nghiêm ngặt vùng Ung Khâu kia, đám người đó dám can đảm giết Hùng Ngô mới là lạ!"

"Khục!" Triệu Hoằng Nhuận ho một tiếng cắt ngang Hùng Thác, nói: "Dương Thành Quân nói chuyện cẩn thận, hung thủ sát hại sứ giả, sao lại là người Ngụy?”

Hùng Thác nghe vậy bĩu môi, thản nhiên nói: "thôi đi... Đội sứ giả lần trước, gần hai trăm người không một người sống, có thể làm được điểm này, hoặc là người Sở, hoặc là người Ngụy. Nhưng bản công tử không làm như vậy, vậy sự thật đã rất rõ ràng... Nhưng nếu đám người kia có lá gan này, ngay cả Hùng Ngô cũng dám giết, thì bản công tử thật lòng cảm tạ bọn hắn."

Sau đó, Triệu Hoằng Nhuận, Hùng Thác, Hoàng Thân hàn huyên vài câu, thế mới biết, đội ngũ lần này, vẫn dừng ở Ung Khâu, chờ triều đình Ngụy quốc phái quan viên Lễ Bộ đến đón tiếp.

Còn vì sao Hùng Thác và Hoàng Thân sớm vào Đại Lương, thì có lẽ là bọn hắn cũng lo bị tập kích, hoặc Hùng Thác muốn bàn bạc chuyện bí mật gì đó với Triệu Hoằng Nhuận.

Nên khi tiên Triệu Hoằng Nhuận rời Dịch quán, Hùng Thác thấp giọng nói với hẳn chuyện đã nói trước đó. "Chuyện đó... Ngươi tính sao? Theo bản công tử biết, sáu doanh thường trú năm nay sẽ thay đổi một loạt vũ khí..."

"Ngươi biết thật nhanh" Triệu Hoằng Nhuận nhìn Hùng Thác, cười nói: "muốn?"

Hùng Thác không che giấu mục đích: "thứ bản công tử thiếu bây giờ, chính là lượng lớn quân bị và lương thảo... Có thể tìm cách chặn lại không?"

"Đây là trang bị của 8 vạn người đó." Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày: "ngươi muốn nuốt toàn bộ? Không sợ no chết sao?"

"Hừ!" Hùng Thác hừ một tiếng, từ tốn nói: "bản công tử có thể kiếm được mấy vạn đại quân trong khoảnh khắc, 8 vạn quân bị tính là gì?... Về phần thù lao, quý tộc Tây Sở mặc dù không giàu bằng quý tộc Đông Sở, nhưng ít nhất cũng đủ để ngươi hau lòng! Thế nào?"

Triệu Hoằng Nhuận vẫn nhíu mày, lắc đầu nói: "đừng có nghĩ! Đám quân bị kia, coi như bị thanh lỹ, cũng phải giao cho quân địa phương."

"Ngươi là Túc vương..."

"Đừng chơi trò này!... Tự mình giao dịch quân bị, hơn nữa còn là sáu doanh thường trú quân bị, đây chính là đại tội!"

Hùng Thác bật cười, thấp giọng nói: "tự mình giao dịch, đương nhiên là đại tội, nhưng nếu... Không phải tự mình giao dịch thì sao?"

F... J

Triệu Hoằng Nhuận mơ hồ nghe ra thứ gì, nhíu mày nhìn Hùng Thác.

"Bản công tử chờ ngươi trả lời."

Thì thâm với Triệu Hoằng Nhuận một câu, Hùng Thác liền quay về Dịch quán.
Bình Luận (0)
Comment