Chương 252: Người Thắng
Chương 252: Người ThắngChương 252: Người Thắng
Nửa tiếng sau, đội ngũ đón tiếp do thái tử và Xã Hựu đi đầu, dẫn Hùng Thác, Hùng Ngô, sĩ phu Hoàng Thân và đoàn sứ giả nước Sở vào Tử Thần điện.
Mặc dù vừa rồi xảy ra chuyện không vui, nhưng là người chủ trì, thái tử Hoằng Lễ cũng vẫn tỏ ra bình thường để khoản đãi sứ thần nước Sở.
"BaI"
Dưới con mắt mọi người, Hùng Ngô tiện tay ném bình rượu trong tay đi, vẻ mặt chán ghét, nhổ rượu trong miệng ra.
"Phi! Đây gọi là rượu sao?" Lau vết rượu trên miệng, Hùng Ngô lạnh lùng nói: " nước Ngụy liền uống loại rượu ngay cả nước tiểu ngựa cũng không bằng sao?"
Hoằng Lễ vốn định bỏ qua chuyện vừa rồi, nghe câu này, không khỏi sững SỜ.
Còn Xã Hựu, thì mặt trầm xuống, không kiêu ngạo không hèn mọn, giêu cợt: "bữa tiệc rượu hôm nay, chính là dùng loại rượu thượng phẩm của nước †a. Cố Lăng Quân cảm thấy vị như nước tiểu ngựa, có thể là do trong miệng ngài còn lưu lại trước đó một ít dư vị!"
Ÿ Một ít dư vị... j
Nghe câu này, thái tử, Lạc Tần, cùng với các quan viên Lễ Bộ, đều nhìn hắn.
Dù sao, Xã Hựu là người luôn khiêm tốn có học thức, không ngờ tức giận lên, cũng biết mắng người.
Mà nghe Xã Hựu giêu cợt, Hùng Ngô càng thêm giận dữ, đang định lên tiếng, lại nghe Hoàng Thân ở bên thở dài nói: "Ngô công tử, chúng ta là vì ký hòa ước mà đến." Hiển nhiên, hắn đã nhìn ra Hùng Ngô đang cố ý gây sự.
Vì không muốn gây thêm rắc rối, Hoàng Thân áy náy nói với thái tử Hoằng Lễ và Xã Hựu: "thái tử điện hạ, Đỗ đại nhân, Hoàng mỗ ở đây cảm ơn quý quốc thịnh tình chiêu đãi. Nhưng vẫn là nên đi thẳng vào vấn đề."
....J
Xã Hựu nhìn Hoàng Thân, rồi lại nhìn qua Hùng Ngô, vuốt râu khiêm tốn nói: "Hoàng phó sứ xin nói rõ."
Thấy vậy, Hoàng Thân chắp tay, nghiêm mặt nói: "lần này chúng ta đến đây, chính là hi vọng tiếp tục kéo dài hòa bình của hai nước." Nói xong, hắn chỉ Dương Thành Quân Hùng Thác, tiếp tục: "để tỏ lòng thành, Thác công tử đồng ý thừa nhận sự cai trị của quý quốc với đất Tống." Hùng Thác nghe thế giơ chén rượu lên với Xã Hựu, chợt lại gật đầu một cái, †ỏ vẻ đồng tình với Hoàng Thân.
Hắn thấy, ở giữa hắn và Triệu Hoằng Nhuận đã có Mị Khương, sau này sẽ khó đánh nhau, huống chỉ hắn còn mong nước Ngụy thầm ủng hộ hắn, nên thừa nhận quyên sở hữu của nước Ngụy với đất Tống là chuyện có thể.
Ï Có chuyện tốt như vậy sao? ,¡
Xã Hựu giật mình nhìn Hùng Thác.
Trong mắt người Ngụy, Dương Thành Quân Hùng Thác chính là một kẻ thù dai, gần 10 năm đánh Phần Hình Tắc không ngừng, khoảng thời gian trước còn dẫn 16 vạn đại quân tiến đánh nước Ngụy, nhưng bây giờ, Hùng Thác tự mình thừa nhận quyền sở hữu của đất Tống, đây chẳng phải đồng nghĩa với việc, thù hận giữa Hùng Thác và nước Ngụy cho dù không thể hóa giải cũng tạm thời gác lại.
Đây là một tin tốt
Xã Hựu vui vẻ gật đầu với Hùng Thác, mặc dù trong lòng vẫn không ưa Hùng Thác.
Lúc này, Hùng Ngô chen ngang: "Hùng Thác thừa nhận quyền sở hữu của nước Nguy với đất Tông, không có nghĩa bản công tử đồng ý... Nếu muốn bản công tử tán thành chuyện này, phải cắt nhường Tuy Dương, Nghi Đài, Nãng huyện, Tương huyện, Tiêu huyện, 5 thành trì cho bản công tử, bản công tử có thể bảo đảm sau này sẽ không động vào quý quốc cây kim sợi chỉ!"
Hùng Ngô tùy tiện cắt ngang, khiến Hoàng Thân và Hùng Thác nhíu mày.
Lúc này, còn dám yêu cầu cắt đất? Hoàng Thân nhíu mày nhìn Hùng Ngô, mặc dù hắn biết Hùng Ngô rất muốn Tuy Dương huyện, nhưng vấn đề ở đây, Tuy Dương chính là trọng thành nơi hàng tướng Nam Cung đóng quân, người Ngụy sao có thể dễ dàng dứt bỏ?
Huống chi, nước Ngụy không chiến bại, bọn hẳn có tư cách gì lấy thành trì Ngụy quốc?
Đúng như Hoàng Thân nghĩ, Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu nghe xong đã cự tuyệt: "Đại Ngụy năm ngoái lập quốc huấn, không bồi thường, không tiến cống, không hòa thân, không cắt đất!... Vì vậy, 5 thành trì kia Đại Ngụy tuyệt đối sẽ không từ bỏ!"
Nghe thế, miệng Hùng Ngô nhếch lên, mỉa mai nói: "nếu không phải Hùng Thác làm hỏng, thì trừ Tuy Dương ra, 4 †òa thành trì còn lại còn mấy thành trong tay người Ngụy?... Bản công tử nói nhẹ, các ngươi không nghe, chẳng lẽ, muốn bản công tử tự đi lấy sao?"
"Cố Lăng Quân nói vậy là có ý gì?" Xã Hựu sắc mặt thay đổi.
"Bản công tử đã nói đến thế... Ta muốn 5 tòa thành trì đã nói, nếu nước Ngụy không chịu giao ra, thì bản công tử sẽ tự đi lấy!"
Sắc mặt Xã Hựu càng thêm khó coi, trầm giọng hỏi: "Cố Lăng Quân đang khiêu khích Đại Ngụy sao?"
"Khiêu khích? Không không không."Hùng Ngô lắc đầu, lạnh lùng nói: "bản công tử chỉ đang nói sự thật mà thôi... Bản công tử trước đó có thể chiếm được nửa đất Tống, thì sau này cũng có thể."
Câu nói này, đã không còn là khiêu khích, mà gần như là tuyên chiến!
Sắc mặt người Ngụy trong sảnh thay đổi, âm trầm nhìn Hùng Ngô, mà Hùng Ngô không thèm để ý ánh mắt uy hiếp của đám người, hắn chắc chắn người Ngụy không dám giết Chính Sứ là hắn.
Dù sao "hai nước giao tranh không chém sứ giả" là quy tắc bất thành văn giữa các nước, huống chỉ Hùng Ngô hắn còn là con trai Sở Vương, tay cầm 10 vạn đại quân.
Đúng lúc này, ngoài điện truyền đến một tiếng cười.
"Vậy Cố Lăng Quân định lúc nào tuyên tuyên chiến với Đại Ngụy?"
Mọi người trong điện đều ngoái đầu nhìn ra cửa, thì thấy Triệu Hoằng Nhuận đang dẫn tông vệ bước đến.
"Túc vương điện hại"
"Túc vương điện hại" Ngay lập tức, đám quan viên được trấn an, đứng dậy hành lễ với Triệu Hoằng Nhuận.
"Túc vương?" Hùng Ngô cũng quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nghĩ một lúc, ánh mắt đầy sự oán hận, lạnh lùng hỏi: "ngươi chính là Cơ Nhuận?”
Chỉ thấy Triệu Hoằng Nhuận dẫn tông vệ trực tiếp đến trước mặt Hùng Ngô, từ trên cao nhìn xuống, cười nhạt nói: "chính là bản vương!"
"Tốt!" Hùng Ngô nghe vậy đứng lên, vì hẳn cao hơn Triệu Hoằng Nhuận rất nhiều, nên đến lượt hắn từ trên cao nhìn xuống Triệu Hoằng Nhuận : "cuối cùng ngươi cũng lộ diện!... Lúc trước ngươi và Hùng Thác vứt bản công tử sang một bên, tự mình ký hòa ước, món nợ này, bản công tử còn chưa tính với ngươi!"
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận không thèm để ý, cười nhạt nói: "đừng có đổi chủ đề, bản vương chỉ muốn biết, lúc nào ngươi tuyên chiến với Đại Ngụy?"
Ï Cái gì?
Hùng Ngô ngẩn người, thật lòng, hẳn cũng chỉ uy hiếp nước Ngụy thôi, làm sao dám thật sự tuyên chiến.
Nên khi Triệu Hoằng Nhuận đào sâu vào chuyện này, Hùng Ngô liền bối rối.
Lúc này, một tùy tùng của Hùng Ngô, vội vàng đứng ra hoà giải: "Túc... Túc vương điện hạ hiểu lầm, Ngô công tử chỉ là..."
Tuy nhiên, ngay khi người kia đang giải thích, thì Triệu Hoằng Nhuận lạnh nhạt nói: "bản vương đang hỏi quý quốc Ngô công tử, mà không phải ngươi... nên, phiền ngươi câm mồm!"
F... J Tên tùy tùng kia chú ý tới ánh mắt lạnh lùng của Triệu Hoằng Nhuận đang nhìn mình, sắc mặt tái đi, không dám nói tiếp, bối rối đứng đó.
Triệu Hoằng Nhuận lại ngẩng đầu lên nhìn Hùng Ngô, cười hỏi: "nói xem, Cố Lăng Quân định lúc nào tuyên chiến với Ngụy?... Bản vương cảm thấy lúc này tuyên chiến là tốt nhất?"
Ï Này này, làm thật luôn? ,¡
Hùng Thác lặng lẽ quan sát ở bên, nhìn nụ cười trên mặt Triệu Hoằng Nhuận, nổi da gà.
Qua nhiều lần tiếp xúc, hắn cũng dần hiểu được tính tình Túc vương.
Nhưng hắn không có ý định nhúng tay, dù sao đối với hắn đây chính là trò vui.
Vì thế mà Hùng Thác còn kéo tay áo Hoàng Thân, ra hiệu hắn đừng có nhúng tay.
Hùng Ngô đang đứng, không có tâm trạng tốt như Hùng Thác, đối mặt với chất vấn của Triệu Hoằng Nhuận, lòng kiêu ngạo không cho phép hắn chịu thua.
"Đúng... Thì sao?!"
Nụ cười trên mặt Triệu Hoằng Nhuận tắt, hắn trầm giọng quát: "giết!"
Lời vừa dứt, Trầm Úc rút kiếm, chém về phía Hùng Ngô.
Cũng may có một hộ vệ bên cạnh Hùng Ngô, thấy bầu không khí bất ổn liền tập trung cực độ, nên hẳn mới kịp rút kiếm ra, một tay đẩy Hùng Thác, tay còn lại dùng kiếm chặn kiếm của Trầm Úc.
Trong thoáng chốc, mọi người trong sảnh đều sững sờ, bọn hắn không tin Triệu Hoằng Nhuận vậy mà định tấn công Chính Sử Hùng Ngô ngay trong bữa tiệc. Mà đoàn sứ thần vốn ít người, lại càng thấy bất an, bọn hộ vệ thậm chí đã rút kiếm, nhìn chằm chằm đám người Triệu Hoằng Nhuận.
Lúc này, Hoàng Thân không quan tâm Hùng Thác ra hiệu, đứng dậy hoảng sợ nói: "Nhuận... Nhuận công tử, Ngô công tử là Chính Sứ, cho dù nói có sai cũng không nên rút kiếm."
"Chính sứ?' Triệu Hoằng Nhuận nhìn Hùng Ngô đang kinh hoàng, cười nhạt nói: "nhưng bản vương không thấy vị chính sứ này có ý giảng hòa... Các vị cũng đã nghe, vừa rồi, Cố Lăng Quân đã tuyên chiến với Đại Ngụy! Trong mắt bản vương, Cố Lăng Quân không còn là Chính Sứ, mà là kẻ địch... Là địch, vì sao không thể giết?"
Nghe câu này, một sứ giả tức giận nói: "ngươi muốn Sở Ngụy lại đánh nhau sao?!" "Không!" Triệu Hoằng Nhuận lắc ngón tay, sửa lời: "không phải Sở Ngụy đánh nhau, mà là Tề, Lỗ, Ngụy liên minh phạt SởI"
F....J
Người Sở trong sảnh nghe lời này liên chùn bước, một nước Ngụy thì bọn hắn không sợ, nhưng Tề, Lỗ Ngụy liên hợp phát Sở thì lại là câu chuyện khác.
"Đừng dùng ánh mắt đó nhìn bản vương, bản vương cũng là bất đắc dĩ" Triệu Hoằng Nhuận liếc nhìn Hùng Ngô đang hoang mang, từ tốn nói: "không còn cách nào, ai bảo Cố Lăng Quân tuyên chiến với Ngụy? Bản vương luôn thích ra tay trước..."
Hoàng Thân vừa tức vừa giận, nhưng sau khi nghe câu này, hắn lập tức hiểu, cơn giận giảm bớt, vội vàng giải quyết: "Nhuận công tử hiểu lâm, Ngô công tử vừa rồi mê sảng, cũng không phải thật sự muốn tuyên chiến."
"Ồ? Thật sao?" Triệu Hoằng Nhuận liếc sang Hùng Ngô, cười mỉa chờ câu trả lời.
Lúc này, Hùng Ngô đã lấy lại tỉnh thần, vô cùng tức giận, hắn không ngờ, Triệu Hoằng Nhuận nói ra tay liền ra tay.
Nếu không phải vừa rồi có hộ vệ, thì chẳng phải hắn đã bị chém chết?
Ï Tên này... Hắn, hắn, thật dám giết †a?
Hùng Ngô khó tin nhìn Triệu Hoằng Nhuận, trong lòng không ngừng đấu tranh.
Tuy hắn không muốn lùi bước, nhưng tình thế bây giờ hắn không thể không lùi.
"Đúng..." "Đúng? Cái gì đúng?"
".," Hùng Ngô nghiến răng, cố nén cơn giận, thấp giọng nói: "Hùng mỗ chỉ là... Chỉ là nhất thời mê sảng."
"Ha ha" Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, ra hiệu Trâm Úc thu kiếm lại, rồi hắn nhìn Hùng Ngô nói: "yên tâm, bản vương không định giết ngươi, bản vương đã sớm đoán được hộ vệ xung quanh sẽ bảo vệ ngươi... Nên bản vương chỉ muốn đùa một chút."
Ï Đùa?I ¡
Hùng Ngô nghe vậy, giận dữ, đang muốn nói, thì thấy Triệu Hoằng Nhuận lại lạnh lùng nói.
"Tuy là nói đùa, nhưng, bản vương cũng là muốn để ngươi hiểu... Đại Ngụy, không e ngại chiến tranh! Bất luận kẻ nào, cũng có thể khai chiến với Đại Ngụy, nhưng khi nào chiến tranh kết thúc, là do Đại Ngụy định đoạt!" ....J
Nghe lời tuyên bố bá đạo này, sắc mặt người Sở thay đổi.
"Hứ!" Hùng Thác cũng có chút ngượng ngùng.
Vì trận chiến lúc trước đích thật là do Hùng Thác hắn khởi xướng, nhưng người kết thúc, lại là Triệu Hoằng Nhuận với tư cách người thắng.
Chỉ có người thắng, mới có tư cách quyết định thời điểm kết thúc cuộc chiến!