Chương 253: Đàm Phán Liên Minh Người này, chính là người đánh bại Hùng Thác 16 vạn đại quân, Túc vương Cơ Nhuận? ¡
Chương 253: Đàm Phán Liên Minh Người này, chính là người đánh bại Hùng Thác 16 vạn đại quân, Túc vương Cơ Nhuận? ¡Chương 253: Đàm Phán Liên Minh Người này, chính là người đánh bại Hùng Thác 16 vạn đại quân, Túc vương Cơ Nhuận? ¡
Trong Tử Thần điện, một trung niên người Sở tên Công Dương Dục thích thú đánh giá Triệu Hoằng Nhuận.
Trong mắt người ngoài, hắn chỉ là tùy tùng sứ đoàn mà thôi, có rất ít người biết, vị trung niên này chính là mưu sĩ số một bên cạnh Hùng Ngô.
Lại càng không có người biết, Hùng Ngô có thể đánh lui Nam Cung, không phải nhờ vào 10 vạn đại quân, mà là vào Vị mưu sĩ này.
Lần này Công Dương Dục làm một tùy tùng, đi cùng Hùng Ngô đến Đại Lương, cũng chính là vì muốn nhìn người đánh bại 16 vạn đại quân, Túc vương trông ra sao.
Nhớ lại chuyện này, Công Dương Dục vẫn không thể tin nổi.
Tháng 8 năm ngoái, Cố Lăng Quân Hùng Ngô còn chưa có thành qua như Dương Thành Quân Hùng Thác.
Lúc đó, ai cũng nghĩ Hùng Thác sẽ có chiến công vượt qua Hùng Ngô, ngay cả Hùng Ngô cũng nghĩ như vậy.
Nào ngờ, Hùng Thác đại quân vô cùng mạnh mẽ lại thảm bại trong tay Túc Vương , không những mất toàn bộ thành quả mà lãnh địa cũng bị đánh chiếm.
Khi đó, Hùng Ngô nghe chuyện liền cười ha ha, nhưng Công Dương Dục lại cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, tình hình dân thay đổi theo hướng bất lợi cho Hùng Ngô, Tề Vương thấy Hùng Thác bại trận, dưới sự thúc giục của Duệ Vương nước Ngụy, đã bày ra khí thế như muốn tấn công nước Sở.
Tê Vương tham gia, khiến Sở Vương gặp áp lực, dù sao Tề, Lỗ, Tống đã đánh cho Sở suýt diệt quốc. Bây giờ, nước Ngụy đã thay vào vị trí của nước Tống, thì nước Sở càng thêm áp lực gấp bội.
Huống hồ, quân Sở tinh nhuệ vẫn đang dẹp loạn ở vùng Ngô Việt. Nếu lúc này Tề Lỗ Ngụy liên thủ công Sở, thì nó sẽ là nguy cơ diệt quốc.
Lúc đó Công Dương Dục đã đoán được, nước Sở sẽ ngừng chiến, vì nếu tiếp tục, không những Tây Sở sẽ rơi vào tay nước Ngụy, mà Đông Sở cũng sẽ bị Tề, Lỗ tiến đánh, nếu không may, phản tặc Ngô Việt lại xuất quân tấn công, thì nước Sở sẽ rơi vào tình thế 3 mặt thụ địch. Chỉ cần sơ sẩy một chút, nước Sở sẽ mất nước. Quả nhiên, Sở Vương đã phải sĩ phu Hoàng Thân làm sứ giả.
Khi đó, Công Dương Dục liền đề nghị Hùng Ngô không cần tiếp tục đánh Tống nữa, vì Tê Vương hay đã tham gia, Sở Vương chắc chắn sẽ hòa đàm với Ngụy.
Nhưng Cố Lăng Quân Hùng Ngô cũng không nghe theo Công Dương Dục đề nghị.
Mà sự thật đã chứng minh, Công Dương Dục phán đoán là chính xác.
Đúng như hắn đoán, Hoàng Thân trực tiếp đến Chính Dương, gặp mặt Túc Vương Cơ Nhuận, hai bên cùng ký hòa ước, bồi thường một khoản tiền, mới khiến Túc vương rút quân khỏi Sở.
Công Dương Dục không thể không cảm khái, đôi khi mọi thứ thật trớ trêu: rõ ràng là Dương Thành Quân Hùng Thác thảm bại, nhưng vì Túc vương đang ở Tây Sở, nên người đàm phán lại thành Hùng Thác, khiến cho Hùng Ngô đang chiến thẳng ở đất Tống trở thành người thất bại, tốn bao công sức lại chẳng thu được gì.
Kết cục này, đừng nói Hùng Ngô không thể chấp nhận, ngay cả Công Dương Dục cũng không cam tâm.
Vì vậy, khi Cố Lăng Quân Hùng Ngô đòi làm Chính Sứ, Công Dương Dục cũng không ngăn cản, thậm chí, hắn còn làm tùy tùng, muốn tận mắt nhìn tình hình nước Ngụy, nhìn xem Túc vương Cơ Nhuận là người thế nào.
Mà lần đầu tiên nhìn thấy Túc vương Cơ Nhuận, Công Dương Dục cảm giác kẻ này không tầm thường, vì từ xưa tới nay chưa có ai dám rút kiếm chém Chính Sứ ngay trong bữa tiệc, chớ nói chỉ vị Chính Sứ này còn là vương tử một nước.
Còn nguyên nhân rút kiếm, thì là do Hùng Ngô đã mất bình tĩnh mà nói nhảm.
Thế nhưng Túc vương Cơ Nhuận, lại cho là thật, trực tiếp để hộ vệ rút kiếm tấn công.
Vậy mà dám nói là chỉ đùa thôi?
Công Dương Dục không cho là vậy.
Hắn thấy, Túc vương Cơ Nhuận rõ ràng là đang cảnh cáo bọn hắn: đây là Đại Lương!
Thậm chí, Công Dương Dục còn suy đoán, nếu hộ vệ không kịp bảo vệ Hùng Ngô, vậy chuyện này kết thúc ra sao?
Ï Có lẽ sẽ lập tức kêu gọi nước Tề cùng tuyên chiến với Sở? ,¡
Nhớ lại Triệu Hoằng Nhuận nói "bản vương luôn thích ra tay trước", Công Dương Dục càng thêm kiên định về suy đoán của bản thân: giết, hay không giết Hùng Ngô, chỉ là 2 lựa chọn của Túc vương mà thôi.
Ï Cần phải nhắc nhở Ngô công tử, nếu để hẳn tiếp tục khiêu khích nước Ngụy, có lẽ Cơ Nhuận sẽ thật sự ra †ay.
Nghĩ đến đây, Công Dương Dục thì thầm với đồng liêu vài câu, bảo hắn tìm cơ hội nhắc nhở Hùng Ngô.
Mà khi hẳn dặn dò xong, lại phát hiện, Lạc Tân đang nhìn hắn.
F,.. Là do quá bình tĩnh sao?
Cảm thấy đối phương hình như đã nhận ra điều gì, Công Dương Dục bình tĩnh mỉm cười với đối phương.
F....J
Đúng như Công Dương Dục nghĩ, Lạc Tân đang nhìn hắn với sự ngạc nhiên.
Vì Lạc Tần phát hiện, hầu hết người trong sảnh đều bị hành động của Túc vương làm giật mình, nhưng trong số tùy tùng sứ giả lại có một người bình tĩnh quan sát Túc vương.
Vẻ bình tĩnh đó không phải là giả.
Ÿ Đó là ai? ¿
Lạc Tần vừa cười đáp lại, vừa suy nghĩ.
Chẳng biết vì sao, người đối diện, khiến hắn cảm nhận được áp lực.
Nhưng sự nghỉ ngờ này bị Lạc Tần bỏ qua, dù sao thì nhiệm vụ quan trọng bây giờ là thúc đẩy hai nước giảng hòa.
Tuy nói Tê Ngụy đã có thỏa thuận sơ bộ, nhưng điều này không đồng nghĩa với Đại Ngụy đồng ý khai chiến với Sở, giữ vững hòa bình, tránh chiến tranh mới phù hợp lợi ích nước Ngụy.
Mà người đang nghiêm túc thảo luận việc giảng hòa trong sảnh chỉ có Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu và Phó Sứ Hoàng Thân, cả hai phe chỉ còn hai người này nói chuyện, còn những người khác đều im lặng lắng nghe.
Cho dù là Hùng Ngô hay Triệu Hoằng Nhuận, đều im lặng nghe hai Xã Hựu và Hoàng Thân tranh luận.
Đáng lý ra, chuyện quan trong liên quan đến ngoại giao thế này, lẽ ra không nên nói trong bữa tiệc.
Nhưng hình như người Sở cũng không thèm quan tâm chuyện đó, cũng khó trách, dù sao tình hình trước mắt rất bất lợi cho Sở, nếu bọn hắn không thuyết phục được nước Ngụy, thì nước Ngụy sế nghiêng hoàn toàn vê nước Tê. Cũng chính vì vậy, mà Xã Hựu nói chuyện đầy tự tin.
Còn Hoàng Thân thì liên tục bôi nhọ Tề Vương, trực tiếp nói Tề Vương thành một quân vương thất thường không đáng tin.
Nhưng những gì Hoàng Thân nói đều là sự thật, dù sao Tê Vương đúng là một quân vương khó đoán.
Theo tin đồn, Tê Vương làm việc chỉ dựa vào yêu thích cá nhân, thuận mắt hẳn, thì dù chỉ là một mã phu, cũng có thể phong hầu bái tướng; ngược lại, nếu Tê Vương không thích, thì dù có là trọng thần, cũng phải cuốn gói ra về.
Nói tóm lại, đó là một vị ngươi không đoán nổi hắn đang nghĩ gì.
Cũng chính vì vậy, Tê Vương Hi không được giới quý tộc Tê quốc ủng hộ, chỉ là đám quý tộc Tê quốc kiêng kị vương tộc, nhất là kiêng kị Tê Vương, nên không dám đưa ra phản đối.
Quay trở lại vấn đề hiện tại, Xã Hựu đương nhiên sẽ không chỉ dựa vào vài câu nói của Hoàng Thân mà thay đổi lập trường, dù sao, trong mắt người Ngụy, người Tề tốt hơn người Sở rất nhiều.
Đột nhiên, Hoàng Thân thốt ra một câu khiến mọi người sững sờ.
"Nếu có một ngày, Lữ Hi không còn thì sao?" Chương 254: Vị Khách Bất Ngờ
Một câu nói của Hoàng Thân khiến tất cả sững sờ
Nhìn quanh một vòng, Hoàng Thân trầm giọng nói: "quý quốc chắc chưa không, Lữ Hi tửu sắc lâu năm, bệnh đã nguy kịch, nghe nói... Lữ Hi đã từng ho ra máu. Thử hỏi, quý quốc cùng Tê quốc liên minh, có thể duy trì bao lâu?"
Nói đến đây, Hoàng Thân thở dài.
Hắn không nói lung tung, trên thực tế, tình trạng sức khỏe của Tê Vương Hi ngày càng sa sút, là chuyện triều đình nước Sở đều biết, nhất là Sở Vương luôn coi Tê Vương là đối thủ.
Tê Vương thích uống rượu, thích nữ sắc, từng có tin đồn, Tề Vương Hi từng cùng giường với 10 mỹ nhân một lúc, vui chơi suốt một đêm. Lại có tin đồn, Tê Vương tìm tiên nhân, hi vọng có thể trường sinh, mời rất nhiều đạo sĩ đến vương cung, vì hắn luyện chế đủ loại đan dược.
Tóm lại, Tê Vương Hi từng làm ra đủ loại chuyện hoang đường, hưởng lạc, lại mê tín, nên tuy tuổi nhỏ hơn Sở Vương, Ngụy Vương, nhưng tình trạng sức khỏe thì vô cùng bất ổn, bây giờ, càng có lời đồn là hắn đã bệnh nguy kịch, thuốc thang vô hiệu.
Tin tức này khiến quý tộc Sở quốc rất vui mừng, vì với bọn hẳn, Tề Vương chính là ác mộng.
Nhất là đối với Sở Vương Hùng Tư.
Nhớ lúc Hùng Tư vừa thành Sở Vương, Tề Vương Hi lúc đó vẫn còn là vương tử.
Đáng lý ra, Hùng Tư có kinh nghiệm trị quốc hơn Lữ Hi, nhưng đến lúc Lữ Hi trở thành Tê Vương, nước Sở liền rơi vào thời kỳ khó khăn suốt 20 năm.
Trong 20 năm đó, Tề Vương Hi liên minh Lỗ, Tống hoàn toàn đè bẹp nước Sở, mỗi lần phát binh đánh Sở đều khiến nước Sở tổn thất nặng nề, mà lần nghiêm trọng nhất, nước Sở suýt mất cả vương đô.
Lúc đó, Tề, Lỗ, Tống thế như chẻ che đánh vào nước Sở, khiến đám quý tộc do Hùng Thị cầm đầu sợ hãi, liên tục rút về phía nam.
Chưa kể trận chiến dưới thành Thọ Dĩnh, nước Lỗ chế tạo hàng ngàn xe bắn đá, ý đồ phá huỷ Thọ Dĩnh, triệt để nghiền nát lòng tin của nước Sở.
Thời điểm đó, Sở Vương Hùng Tư sợ hãi, suýt chút nữa bỏ thành chạy về phía nam.
Mặc dù chiến trận đấy, người Sở giữ được Thọ Dĩnh, nhưng trời mới biết người Sở phải trả giá đắt bậc nào.
Mà điều càng khiến người Sở đau đớn là, Thọ Dĩnh được cứu không phải là do thắng trận, mà là do trận chiến kéo tới mùa đông, Tề, Lỗ, Tống buộc phải rút lui.
Mà đợi đến sang năm, Tề Vương Hi lại tập hợp Lỗ, Tống tiếp tục tiến đánh nước Sở.
Nói tóm lại, trong khoảng thời gian đó, nước Tê muốn đánh nước Sở lúc nào, là đánh lúc đó, đây cũng chính là lý do người Sở coi Tê Vương thành cơn ác mộng.
Mà đối với Sở Vương Hùng Tư, thua Tề Vương Hi không tính sỉ nhục, sỉ nhục là, hắn chưa bao giờ chiếm ưu thế trước kẻ địch truyền kiếp.
Nên trước tin Tê Vương không còn sống bao lâu, Sở Vương rất là mâu thuẫn. Điều này có nghĩa gì?
Có nghĩa hắn không bao giờ còn cơ hội trả thù Tê Vương nữa.
Tin rằng ngoại trừ Sở Vương nghĩ như vậy thì rất nhiêu người Sở cũng muốn có thể đường đường chính chính đánh thắng Tề Vương một lần.
Đáng tiếc, Tề, Lỗ liên minh thực sự quá mạnh, Tề quốc có tiền lại thêm Lỗ quốc cơ quan thuật, quả thực là tổ hợp vô địch.
Nên Hùng Tư mới tận sức lôi kéo nước Nguy, lôi kéo Ngụy Vương, nhưng không may, Ngụy Vương không phải người thiển cận, luôn không để ý đến Sở Vương.
Như việc liên hợp Hùng Thác diệt Tống, cũng chỉ vì lợi ích Ngụy quốc, chứ không phải muốn liên minh với Sở, điều này khiến Sở Vương mất dần kiên nhân, không thèm để ý việc Hùng Thác đánh Ngụy 10 năm, thậm chí, năm ngoái còn phái ra tổng cộng hơn 30 vạn đại quân, do Hùng Thác và Hùng Ngô thống lĩnh, chia hai đường đánh vào nước Ngụy, hi vọng có thể ép nước Ngụy thay đổi lập trường, liên minh với Sở.
Ai ngờ, nước Ngụy đột nhiên xuất hiện Túc vương Cơ Nhuận, không những khiến ý đồ của Sở thất bại, còn thúc đẩy Tề Ngụy liên minh.
Vì cứu vãn cục diện, Hoàng Thân chỉ có thể nói ra một tin tức đủ nặng.
Mà ngay sau khi nghe được tin này, Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu thay đổi sắc mặt.
Đối với nước Ngụy đây không phải tin tốt.
Bất kỳ một quốc gia nào, trong thời điểm chuyển giao quyền lực đều sẽ gặp hỗn loạn, trừ phi chỉ có một người thừa kế, nhưng Tề Vương Hi có tận ba đứa con trai, đại công tử Củ năm nay đã hơn 20 tuổi, nhị công tử Cao cũng gần trưởng thành, ngoài ra, còn có một công tử Loan, nghe nói năm nay mới 7,8 tuổi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, một khi Tê Vương qua đời, Tê Vương mới sẽ là cuộc tranh giành giữa Củ công tử và Cao công tử.
Cuộc tranh giành sẽ khiến nước Tề lâm vào nội loạn, mà người được lợi nhất, không ai khác chính là nước Sở.
Nước Tề liệu còn có thể tuân theo hiệp ước đồng minh, xuất binh trợ giúp nước Ngụy?
Nếu lúc đó, nước Tề không phát binh cứu viện, hoặc vì nội loạn mà không rảnh để ý đến nước Ngụy, vậy nước Ngụy làm sao bây giờ? ".. Hoàng mỗ cho rằng, quý quốc vẫn nên cẩn thận lựa chọn đồng minh."
Nhìn như tao nhã lịch sự hoàng thân, cuối cùng cũng Vu ngôn từ bên trên lộ ra răng nanh.
F... J
Xã Hựu rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Ý của Hoàng Thân rất rõ ràng, hoặc nước Ngụy kết minh với nước Sở, hai nước liên minh có khả năng thừa dịp Tê Vương Hi mất, chiếm đoạt Tề, Lỗ; hoặc nước Ngụy kết minh nước Tê, tạo thành liên minh Tê Lỗ Ngụy, nhưng đến lúc Tê Vương Hi chết, thì nước Sở chưa biết chừng sẽ tấn công nước Ngụy.
Vào lúc này, trong sảnh vang lên tiếng cười của Triệu Hoằng Nhuận: "Hoàng đại nhân, bản vương nghe không sai thì ngươi đang uy hiếp Đại Ngụy?” Suýt nữa quên mất vị này... ¡
Hoàng Thân nghĩ thầm, lắc đầu nghiêm mặt nói: "Nhuận công tử đừng trách, Hoàng mõ không có ý khiêu khích, Hoàng mỗ chỉ cảm thấy, Ngụy Tề liên minh chẳng qua chỉ có thể duy trì cục diện hiện tại, còn nếu Ngụy Sở liên minh, chờ cơ hội chia cắt Tề, Lỗ, chẳng phải càng có lợi hơn sao?"
"Vì sao không phải Đại Ngụy liên minh với Tề, Lỗ chia cắt nước Sở?" thái tử lúc này xen ngang, khiến Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc. .
"Vì, Tê Vương Hi sẽ chết sớm hơn." Hoàng Thân nhìn thái tử Hoằng Lễ, cười híp mắt nói: 'Nhuận công tử vừa mới nói, quý quốc không e ngại chiến tranh. Mà câu nói này, cũng chính là Đại Sở tiếng lòng... Tê Vương Hi và Lỗ, Tống đánh Đại Sở 20 năm, còn không diệt được Đại Sở, vì sao thái tử cảm thấy, quý quốc liên minh với Tề Lỗ, liền chắc chắn có thể diệt được Đại Sở?... Thái tử điện hạ phải biết, hiện tại Lữ Hi càng lúc càng yếu, bất kỳ lúc nào cũng có thể mất mạng, mà một khi hắn qua đời, chính là lúc Đại Sở phản công. Đến lúc đó, Đại Sở sẽ không còn nương tay... Thái tử điện hạ có dám chắc có thể cứu được nước Tề, hoặc... Tự cứu?"
Câu này là sự thật không phải uy hiếp, khiến Hoằng Lễ không trả lời được, đừng nói hắn, ngay cả Triệu Hoằng Nhuận cũng không dám chắc.
Nếu chỉ có một chiến trường, Triệu Hoằng Nhuận có thể cố gắng ngăn cản quân Sở, nhưng một khi quân Sở tác chiến nhiều đường thì hắn cũng bó tay.
Giống như trận chiến vừa rồi, mặc dù Triệu Hoằng Nhuận đánh bại Hùng Thác ở Dĩnh Thủy quận, nhưng đất Tống thì sao? Nam Cung không phải liên tục bại sao?
Đúng lúc này, ngoài Tử Thần điện có một tiếng cười.
"Thái tử không dám chắc, nhưng tiểu vương và Điền tướng quân có thể bảo đảm, tình huống vị đại nhân này nói tới, tuyệt đối sẽ không xảy raI"
Đám người trong sảnh sững sờ, tất cả quay đầu về phía cửa, nhìn thấy người đến, người Ngụy liền đứng lên.
Nhất là Triệu Hoằng Nhuận, vừa sợ hãi vừa vui mừng: "Lục... Lục ca?!"
Hóa ra, người đến lại là người đang làm con tin ở Tê, Duệ Vương Triệu Hoằng Chiêu.
"Thái tử, Hoằng Nhuận, còn có các vị đại nhân, từ lúc chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Triệu Hoằng Chiêu chắp tay chào, sau đó giới thiệu người đi cùng hắn, đó là một người đàn ông trung niên: "vị này chính là người Tê Vương điều động đến thương lượng chuyện liên minh, tướng quân Điền Đam!"
Ï Điền Đam? ¡
Điền Đam?! J
Hùng Thác, Hùng Ngô và đoàn sứ giả nước Sở, nghe vậy biến sắc.
Thậm chí, hộ vệ của bọn hắn lập tức rút kiếm, nhìn người đàn ông sau lưng Triệu Hoằng Chiêu với ánh mắt thù địch.
Sao... Chuyện gì xảy ra?
Quan viên Lễ Bộ kinh ngạc vì thái độ của người Sở.
Đối mặt với sự thù địch của người Sở, Điền Đam nhếch miệng cười nói: "mau cút, nước Sở nhãi ranh!" Người Ngụy trong sảnh ngơ ngác, mà Triệu Hoằng Nhuận càng không thể tin nổi, đối mặt với lời chế giếu của Điền Đam, bất luận là Hùng Ngô hay Hoàng Thân và cả Hùng Thác, tất cả đều im lặng, mặc dù ánh mắt tỏ rõ sự thù địch.
Ï Điền Đam này... Là ai? /I
Triệu Hoằng Nhuận sờ cằm suy
đoán.