Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 262 - Chương 265: Khuôn Đúc

Chương 265: Khuôn Đúc Chương 265: Khuôn ĐúcChương 265: Khuôn Đúc

Trong trí nhớ Triệu Hoằng Nhuận, dùng máy móc để làm nến, có lẽ chỉ cần ấn mấy cái nút, nhưng với kỹ thuật hiện tại của Đại Ngụy, việc chế tạo ra một cái khuôn sản sản xuất cùng lúc 1 trăm ngọn nến là một nhiệm vụ khó khăn.

Bởi vì muốn làm khuôn đúc bắt buộc phải dùng sắt, nếu không sẽ không thể giữ được dầu nóng.

Cũng may, Dã Tạo ty đã dùng sắt tạo khuôn từ lâu, toàn bộ khuôn đúc tiền của Hộ Bộ đều được làm từ sắt, Vương Thích vỗ ngực đảm bảo, chuyện này nhất định hoàn thành.

Triệu Hoằng Nhuận với việc này cũng hết sức tò mò, hắn rất muốn biết, thợ rèn của Dã Tạo ty đúc 10 cái khuôn đó như thế nào. Nên hắn hy vọng xem toàn bộ quá trình tạo khuôn.

Bây giờ Triệu Hoằng Nhuận chính là người chủ trì Dã Tạo ty, Vương thích tất nhiên sẽ không cự tuyệt, hắn chỉ nhắc nhở Triệu Hoằng Nhuận, địa điểm rèn đúc rất rất nóng.

Triệu Hoằng Nhuận không quan tâm, hắn nghĩ thầm nhiệt độ có thể nóng đến đâu?

Mãi cho đến khi tiến vào lò đất, Triệu Hoằng Nhuận mới biết mình sai.

Cái gọi là lò đất rất giống lò cao Triệu Hoằng Nhuận định làm, cũng là một nơi làm từ rất nhiều lớp đất, nhìn như một quả đồi nhỏ, bề ngoài xấu xí, chỉ có một ống khói ở phía trên.

Nhưng không gian bên trong lại khác

Tỉ như cái lò đất trước mắt, cao chừng 6,7 thước, người Ngụy đào ra một không gian bằng nửa phủ Túc vương, móc sạch bùn đất bên trong, dùng gạch xanh phủ kín, lại sử dụng rất nhiều cột gỗ để chống, nhìn như một cung điện trong lòng đất.

Hiển nhiên, người Ngụy đã tính đến vấn đề giữ nhiệt.

Trưa hôm sau, Triệu Hoằng Nhuận cùng mấy tông vệ, dưới sự hướng dẫn của Vương Thích, đi vào trong lò đất.

Bởi ở trong lòng đất nên tính giữ nhiệt của căn phòng rất mạnh, cho dù lò đốt trong căn phòng chưa nhóm lửa, nhưng cũng đã vô cùng oi bức.

"Đây là bản vương hạ lệnh xây dựng sao?"

Trong lò đất ngột ngạt, Triệu Hoằng Nhuận lau mồ hôi trên trán, hỏi Vương Thích. Nghe vậy, Vương Thích lắc đầu, giải thích: "đây là mượn của Ngu ty." Nói xong, hắn chỉ 20 cái sọt đất lớn trong góc, nói tiếp: "đây là xưởng gạch, thỉnh thoảng cũng nung ít đồ sứ, đồ gốm."

Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, đánh giá bốn phía, thuận miệng hỏi: "Dã Tạo ty lò đất còn đang xây?"

"Đúng!" Vương Thích gật đầu nói: "người của Xây Dựng ty nói, tầm cuối tháng này có thể làm xong." Nói đến đây, hẳn lộ vẻ vui mừng, liếm môi nói: "đến lúc đó, Dã Tạo ty cũng sẽ có lò đất riêng."

"Ha." Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, dặn dò: "việc tìm kiếm đất từ các nơi phải tăng tốc, đợi đến lúc lò đất xây xong, có thể dùng thử đất xung quanh Đại Lương làm một lô gạch, kiểm tra hiệu quả giữ nhiệt chống nứt, bản vương muốn, không phải là loại gạch nung thông thường." "Hạ quan đã hiểu." Vương Thích lau mồ hôi trả lời.

Lúc này, thợ của Dã Tạo ty bắt đầu đốt lửa, nhiệt độ trong lò tăng nhanh, nóng không chịu nổi.

Cùng lúc đó, một vài người thợ khác từ từ đẩy một khối đất sét lớn được đặt trên tấm sắt.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận không thể không khen trí tuệ của người xưa.

Ngay cả Triệu Hoằng Nhuận cũng không biết cách đúc khuôn sắt với kỹ thuật hiện tại của nước Ngụy, nhưng thợ của Dã Tạo ty đã nghĩ ra một cách hay: bọn hắn nung một khuôn sứ từ đất sét, tiếp đó thì nấu chảy sắt trong mấy chục cái nồi rồi đổ vào khuôn, chế tạo khuôn sắt chỉ còn đúng một bước, đợi sắt nguội, thì đập vỡ vỏ đất bên ngoài, liền có được khuôn sắt, cuối cùng chỉ cần mài nhẫn là dùng được.

Cách tạo khuôn sắt kiểu này để Triệu Hoằng Nhuận mở rộng tầm mắt.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong quá trình khuôn sắt sản xuất nến đầu tiên được tạo ra, dù Triệu Hoằng Nhuận đứng từ xa quan sát, cũng bị nhiệt độ trong phòng làm cho mặt đỏ bừng, nhất là đôi mắt, sau khi nhìn lò lửa rực cháy, nhìn sang thứ khác đều thành màu đỏ.

Sau khi cố gắng nhìn, Triệu Hoằng Nhuận chỉ cảm thấy mắt mình đau nhói, nước mắt bắt đầu chảy ra.

Phát hiện Triệu Hoằng Nhuận thỉnh thoảng đưa tay vuốt mắt, Vương Thích trong lòng cả kinh, vội vàng khuyên nhủ: "Túc vương điện hạ, ở đây nhiệt độ cao, ngài vẫn nên ra ngoài đợi tin thôi."

Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, nhìn đám thợ bận rộn lui tới, từng người mồ hôi đầm đìa như vừa tắm xong.

So với những người thợ này, hắn đứng từ xa quan sát có là gì?

Khi cửa lò được mở ra, ngay cả Triệu Hoằng Nhuận cũng cảm thấy một cơn sóng nhiệt, đứng nói đến những người thợ kia, Triệu Hoằng Nhuận thậm chí còn nghe thấy âm thanh xì xì, đó là âm thanh khi lông của những người thợ kia bị thiêu cháy.

"Đóng... Đóng cửa!"

Sau khi khuôn đất đươc lấy ra, một người thợ quát to, tiếp đó, một đám người cố chịu cái nóng đóng cửa lò lại, chợt, sau đó đám thợ này vội chạy đến gần Triệu Hoằng Nhuận, liên tục giội nước lên người.

Triệu Hoằng Nhuận vốn muốn nói cho bọn hẳn, thân thể đang nóng mà giội nước lạnh, sẽ gây hại cho thân thể, nhưng nghĩ lại, nước lạnh trong môi trường này cũng sẽ thành nước ấm, thì hắn im lặng.

"Sảng khoái! Sảng khoái!"

"Ha ha hai"

Đám thợ đùa giỡn với nhau, trong đó có một người thấy Triệu Hoằng Nhuận đang nhìn, vội vàng đi tới, báo cáo: "điện hạ, khuôn gốm đã được làm xong. Tiếp đó chỉ cần đổ sắt lỏng vào là được khuôn sắt”

Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, hỏi: "có bị nứt không?."

Người thợ kia cười nói: "điện hạ yên tâm, kể từ sau tai nạn đó, Dã Tạo ty đã cẩn thận hơn nhiều. Huống chi khuôn gốm lần này dày một gang tay... Không, chí ít dày một xích, nên tuyệt đối không dễ nứt."

Hắn hơi lúng túng vì chưa quen tiêu chuẩn mới.

Nhưng Triệu Hoằng Nhuận không để ý, dù sao mọi thứ đều cần thời gian thích ứng, một đám người quen dùng thân thể để do giờ lại đột nhiên dùng thước, bọn hắn không quen là bình thường.

Triệu Hoằng Nhuận càng hiếu kỳ về "tai nạn đớ' hơn.

Thấy sự tò mò trên mặt Triệu Hoằng Nhuận, Vương Thích thở dài, thấp giọng giải thích: "mấy năm đầu, lúc Dã Tạo ty chế tạo khuôn đúc, vì kinh nghiệm không đủ, khiến khuôn không đủ dày. Khuôn gốm nứt ra, sắt lỏng chảy ra khắp nơi... Một người thợ không tránh kịp, bị sắt lỏng nuốt chửng, hài cốt không còn. ."

Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy hoảng SỢ.

Hắn biết rõ nhiệt độ sắt lỏng, thân thể con người, bị sắt lỏng bắn vào sẽ bỏng nặng, bị mấy trăm nồi sắt lỏng đổ vào, chết chắc.

Triệu Hoằng Nhuận im lặng nhìn những người thợ đang vui vẻ vì khuôn gốm đã làm xong, cảm thấy chua xót.

Đều nói binh sĩ là nghê nghiệp nguy hiểm nhất, lại có bao nhiêu người biết, những người thợ cũng có thể gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào.

"Làm tốt lắm, bản vương sẽ không bạc đãi các vị." Triệu Hoằng Nhuận chân thành nói với những người thợ.

Có lẽ những người thợ kia không biết sức nặng trong lời Triệu Hoằng Nhuận, chỉ coi là khích lệ, cười một tiếng, tiếp tục làm việc.

Điều này khiến Triệu Hoằng Nhuận càng thêm lo lắng.

Không biết có phải là do tai nạn lần đó hay không, đám thợ làm việc vô cùng nghiêm túc, bọn hắn kiểm tra cẩn thận khuôn gốm, dùng đất sét lấp vào các vết nứt, lại đẩy vào trong lò nung lại, chờ đến khi không còn vết nứt, bọn hắn mới cẩn thận, đánh nhẫn khuôn gốm.

Mặt trong khuôn gốm có phẳng hay không, thì phải xem thợ có đánh nhẫn hay không.

Còn công đoạn đổ sắt lỏng thì không hề phức tạp bao nhiêu.

Đến giờ Tuất, lò nung đã được dập tắt, mà sắt lỏng đổ vào khuôn gốm cũng đã nguội dân.

Để nhanh chóng hạ nhiệt, thợ rèn lại thỉnh thoảng giội nước vào lớp vỏ, dùng cách này để đoán xem sắt đã nguội chưa, nếu không nguội thì sẽ có âm thanh bốc hơi của nước.

Đợi đến khi sắt lỏng triệt để nguội, đã tạo thành khuôn sắt, Vương Thích mới đưa búa gỗ cho Triệu Hoằng Nhuận.

Triệu Hoằng Nhuận hiểu ý Vương Thích, đối phương muốn hắn đập vỡ lớp vỏ, thu lấy thành quả cuối cùng.

Nhưng Triệu Hoằng Nhuận lại đưa búa cho Đinh Quân: hắn thấy bản thân không có tư cách cầm búa.

"Đinh quân và mọi người hợp sức đập vỡ khuôn gốm." Triệu Hoằng Nhuận ra lệnh.

Đám thợ nhìn nhau kinh ngạc, bọn hắn thấy Triệu Hoằng Nhuận nhìn bọn hắn có sự tôn trọng, làm bọn hắn vừa hãnh diện vừa lo sợ.

"Điện hạ.."Vương Thích cũng giật mình nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

Triệu Hoằng Nhuận đưa búa cho đưa cho Đinh Quân, lùi 3 bước, lắc đầu cảm khái: "bản vương chỉ đứng quan sát, bản vương không có tư cách dùng chiếc búa này."

"Túc vương điện hạ..."

Vương Phủ nghe vậy cảm động, hít một hơi thật sâu, nhìn sang đám thợ đang đứng đó, la lớn: "điện hạ nói, lần này công lao, là của mọi người!... Các vị, đập nát khuôn gốm, để Túc vương điện hạ chứng kiến thành công!"

"Vâng!"

Đám thợ cầm lấy búa, vây quanh khuôn gốm.

"Một!"

"Hai!"

"BaI"

"Đập!"

"Bang bang!"

Mấy chục chiếc búa đập một lúc, mới đập nát khuôn sứ, mảnh sứ vỡ vụn, để lộ khuôn sắt.

Đám thợ nhìn nhau rồi cùng hân hoan.

"Đồ"
Bình Luận (0)
Comment