Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 268 - Chương 271: Nghi Thần Nghi Quỷ

Chương 271: Nghi Thần Nghi Quỷ Chương 271: Nghi Thần Nghi QuỷChương 271: Nghi Thần Nghi Quỷ

"Bang!... Bang bang bang!"

"Bang!... Bang bang bang!"

Trong Thúy Tiểu Hiên, Triệu Hoằng Nhuận đang nằm, đột nhiên nghe được tiếng gõ canh bên ngoài.

Một tiếng dài ba tiếng ngắn, tức là canh tư, giờ sửu.

Trên bàn trang điểm cạnh giường, ngọn nến đã tắt, nhưng mượn ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, Triệu Hoằng Nhuận vẫn có thể nhìn mỹ nhân đang ngủ say nằm cạnh hẳn.

Ánh trăng nhu hòa, chiếu lên thân thể trắng trẻo của Tô cô nương, quả thật rất xinh đẹp, đẹp không gì tả được.

Cánh tay bị nàng gối lên, Triệu Hoằng Nhuận nhẹ nhàng nhấc ra. Tô cô nương đang ngủ bất mãn rên rỉ vài tiếng, rồi quay lưng đi, không lâu sau thì tiếng thở khẽ vang lên.

Ï Mới tháng 5 mà thôi. ,)

Lắc đầu, Triệu Hoằng Nhuận thay nàng đắp chăn, lập tức ngồi dậy, cẩn thận phân tích chuyện tối qua.

Nhớ lại hôm qua, Mục Thanh coi cảm giác kỳ lạ của hắn, thành tín hiệu cho thấy nam nhân cần giải tỏa, đề nghị hẳn đi "thư giãn".

Vì vậy, Triệu Hoằng Nhuận đi tới Nhất Phương Thủy tạ, lúc trước, khi Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy phiền muộn, sự dịu dàng của Tô cô nương luôn có thể nhanh chóng khiến hắn bình tĩnh lại.

Chuyện này, Triệu Hoằng Nhuận không nói cho Trâm Úc, Vệ Kiêu, dù sao hai người đã biết chuyện giữa hắn và Mị Khương, tuyệt không có khả năng đưa ra đề nghị gây hại cho hắn kiểu này.

Nhưng Mục Thanh không biết.

Tuy nhiên, Triệu Hoằng Nhuận vẫn nghe theo Mục Thanh, hắn cảm thấy một thứ vớ vẩn sẽ không làm gì được hắn.

Tình cổ đã ở trong cơ thể Triệu Hoằng Nhuận chừng ba bốn tháng, nhưng cho tới giờ, vẫn không có dấu hiệu phát tác, có trời mới biết đây có phải là do mấy lão vu bà kia bịa ra để dọa người hay không? Vì một thứ vớ vẩn mà kìm hãm nhu cầu, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy lúc trước mình thật ngu.

Kết quả, tối hôm qua Triệu Hoằng Nhuận và Tô Cô Nương thử một lần.

Đương nhiên, hắn cũng không ngu đến nỗi coi mạng mình là trò đùa. theo hắn phân tích, nếu tình cổ thực sự có tác dụng, thì lúc hắn và Tô cô nương tiếp xúc gần gũi, hẳn là sẽ có điềm báo. Tỉ như đau đầu, hoa mắt, ...

Nhưng buổi tối hôm qua, khi Triệu Hoằng Nhuận chủ động hôn Tô cô nương, lại chẳng hề có sự bất thường nào.

Ừm, ngược lại Tô cô nương giật mình, khua tay làm vỡ bình rượu.

Triệu Hoằng Nhuận nhớ lại, thấy hơi buồn cười, vẻ mặt khó tin của Tô cô nương giống như con thỏ đang sợ hãi.

Sau đó chuyện gì đến cũng phải đến.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mặc dù Triệu Hoằng Nhuận đã có suy đoán, nhưng chung quy vẫn hơi bất an, cũng chính vì vậy, hắn mất ngủ cả tối, mãi cho đến giờ sửu ngày hôm sau.

Đúng như hắn nghĩ, tình cổ chỉ là thứ hù dọa người không biết, không ghê gớm như Mị Khương, Mị Nhuế đã nói. Cái gì mà, phản bội Mị Khương, cùng những nữ nhân khác làm chuyện phòng the sẽ chết. Hoàn toàn là để dọa người, buổi tối hôm qua, hắn cùng Tô cô nương điên cuồng một đêm, đến bây giờ không phải là vẫn còn nguyên vẹn?

Ï Chỉ là... j

Nhìn Tô cô nương ngủ say, Triệu Hoằng Nhuận cẩn thận xuống giường, mặc thêm áo khoác.

Trên bàn trà, còn đây những bình rỗng là kết quả khi hắn uống rượu với Tô cô nương tối hôm qua.

Phải nói, rượu của Nhất Phương Thủy tạ, thật sự không có bao nhiêu cồn, nên, cho dù là nữ nhân không giỏi uống rượu, cũng có thể uống vài bình, tuy nhiên, Triệu Hoằng Nhuận lại thích hoàng tửu hơn, mặc dù uống vào có hơi chát, nhưng lại để cho người ta có thể say. Còn loại liệt tửu mà tông vệ thích, Triệu Hoằng Nhuận lại không thích, cũng không phải là do nồng độ cồn, mà là vì mùi của nó rất nặng, khiến Triệu Hoằng Nhuận không thể chịu đựng được.

Cúi người, lắc lư mấy cái bình rỗng, Triệu Hoằng Nhuận cuối cùng cũng tìm được một bình rượu chưa uống hết.

Cầm một cái chén sứ, Triệu Hoằng Nhuận bước đến cạnh cửa sổ, tựa vào song cửa, nhìn dòng sông trước mặt, rót một chén.

Buổi tối hôm qua, hắn và Tô cô nương triền miên một đêm, tình cổ không hề có chút dấu hiệu nào chứ đừng nói giết hắn.

Tuy nói như thế, Triệu Hoằng Nhuận vẫn có cảm giác kỳ lạ không thể hình dung.

Đó là một loại mất mát. Mà Triệu Hoằng Nhuận không biết nên miêu tả thế nào.

Tô cô nương trên giường không có kinh nghiệm gì, nhưng nàng ngượng ngùng triền miên cùng hắn, khiến Triệu Hoằng Nhuận tim đập thình thịch, cảm xúc dâng trào.

Tuy nhiên, hôm qua, Triệu Hoằng Nhuận vẫn cảm thấy thiếu, thiếu một chút gì đó.

Ï Nếu như là nàng, có phải tốt hơn không? ,¡

Trong đầu xuất hiện một ý nghĩ, khuôn mặt vô cảm của Mi Khương dần hiện lên trong đầu Triệu Hoằng Nhuận .

"Thật hoang đường!" Lắc đầu, Triệu Hoằng Nhuận cố quên ý nghĩ ngu xuẩn này đi.

Tuy nhiên, suy nghĩ con người là như vậy, càng muốn quên là càng khó quên.

Nhìn Tô cô nương đang yên ổn ngủ, Triệu Hoằng Nhuận không khỏi tưởng tượng, nếu là Mị Khương, thì sẽ thế nào?

Ngượng ngùng? Tức giận? Hay vẫn vô cảm như mọi khi?

Ï Ta điên rồi! j

Triệu Hoằng Nhuận vội vàng vứt bỏ hình ảnh "khủng khiếp" trong đầu.

Hắn võ ngực, cố gắng thả lỏng, không thèm nghĩ nữa.

Nhưng với một trí nhớ siêu phàm: thì hình ảnh Triệu Hoằng Nhuận càng cố để quên thì lại càng trở nên chân thực.

Giống như lúc hắn nằm mơ thấy Ngọc Lung công chúa.

Vụ việc đó, tra tấn Triệu Hoằng Nhuận một thời gian, mãi cho đến khi tiếp xúc Tô cô nương, hắn mới thoát khỏi việc đó.

Bây giờ, nếu hắn không kiểm soát được bản thân, thì Mị Khương sẽ lại thành một cơn ác mộng khác của hắn

Ï Không suy nghĩ, không suy nghĩ...

Liên tục đọc mấy lần không có hiệu quả, Triệu Hoằng Nhuận dứt khoát ngắm cảnh đêm, gió lạnh để hắn bình tĩnh hơn chút.

"Khương công tử, người ở cạnh cửa sổ làm gì?"

Tờ mờ sáng, Tô cô nương chậm rãi tỉnh lại, quay đầu nhìn, kinh ngạc phát hiện ái lang không nằm cạnh, nàng ngẩng đầu lên, liền thấy Triệu Hoằng Nhuận đứng dựa cửa sổ, không biết đã bao lâu.

"Dậy rồi?" Triệu Hoằng Nhuận quay đầu hỏi. Mặc lên một chiếc váy mỏng, Tô cô nương nhẹ nhàng bước đến cạnh Triệu Hoằng Nhuận, thuận thế nằm vào ngực hắn, yếu ớt nói: "xảy ra chuyện gì sao?"

"Vì sao hỏi như vậy?" Triệu Hoằng Nhuận nghỉ ngờ nói.

Nghe vậy, gương mặt xinh đẹp của Tô cô nương đỏ bừng, ngại ngùng không nói, nàng cảm thấy ái lang đêm qua có gì đó không ổn, hắn chủ động và bá đạo hơn trước.

"Không có chuyện gì, yên tâm đi." Triệu Hoằng Nhuận nhẹ nhàng ôm nàng, khi nhìn thân hình yêu kiều của nàng, miệng hắn lại cảm thấy khô khan.

"Lại ngủ thêm?" Triệu Hoằng Nhuận cười nhạt hỏi.

Tô cô nương xấu hổ cúi đầu, nụ cười quỷ dị trên khóe miệng Triệu Hoằng Nhuận, để nàng kinh hãi. Buổi tối hôm qua, hắn cũng cười như thế.

"Nhat"

Tô cô nương kêu một tiếng, hóa ra Triệu Hoằng Nhuận đã bế nàng lên, bước về phía giường.

Thấy vậy, Tô cô nương thở dốc, toàn thân nóng lên, hai tay ôm cổ ái lang, thân thể mềm mại hơi run rẩy.

Nhìn thần thể mềm mại của nàng, Triệu Hoằng Nhuận phấn khích.

Ï Loại cảm giác chưa thỏa mãn đó... Hẳn là ảo giác?

Vuốt ve cơ thể nóng bỏng của Tô cô nương, Triệu Hoằng Nhuận nghĩ thầm.

"Thế nào?"

Tô cô nương nhận ra gì đó, nghi ngờ hỏi.

"Không, không có gì." Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, ghé đầu bên tai Tô cô nương, thè lưỡi liếm vành tai của nàng, cười tà nói: 'lần này, ngươi ở phía trên."

"Hả?" Tô cô nương hoảng sợ mở to hai mắt.

Ï Chỉ là ảo giác thôi, không cần sợ,

tình cổ cũng chỉ để dọa người... /

Triệu Hoằng Nhuận nằm đó trải nghiệm, đồng thời thầm nhủ bản thân không nên suy nghĩ nhiều.
Bình Luận (0)
Comment