Chương 272: Mị Khương Cảnh Cáo
Chương 272: Mị Khương Cảnh CáoChương 272: Mị Khương Cảnh Cáo
Khi Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo tông vệ về Văn Chiêu các, sớm đã là giờ TY.
Lúc này, Mị Khương đã dậy, lại đang ngồi uống trà, thấy Triệu Hoằng Nhuận từ bên ngoài đi vào, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên.
Bởi vì người hiểu rõ thói quen của Triệu Hoằng Nhuận đều biết, Túc vương điện hạ rất ít rời giường trước giờ ty.
Ï Cả đêm không về? ,¡
Mị Khương im lặng nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Mà Triệu Hoằng Nhuận cũng chú ý tới Mị Khương và cả sự nghỉ ngờ trong ánh mắt nàng. Chẳng biết vì sao, Triệu Hoằng Nhuận nhịp tim tăng lên, có cảm giác như chồng phản bội vợ.
"Dậy rồi?" Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười chào hỏi.
Mị Khương nâng chén trà im lặng không lên tiếng, nhìn kỹ Triệu Hoằng Nhuận, đột nhiên hỏi: "cả đêm qua ngươi không về?... Đi đâu?"
Triệu Hoằng Nhuận sớm đã nghĩ kỹ cách trả lời, nhún vai nói: "hôm qua quá bận rộn, ở Dã Tạo ty một đêm."
"Ờ” Mị Khương gật đầu, tin tưởng.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận thở phào, đang muốn về phòng ngủ, nhưng chẳng biết vì sao, nửa đường lại dừng, nhìn Mị Khương hỏi: "đúng, cả ngày ngươi ở đây, không cảm thấy buồn sao? Ta biết ngươi không thích bị nhốt trong 4 bức tường... Nếu ngươi muốn dạo chơi trong thành, ta có thể để Trầm Úc chuẩn bị lệnh bài thông hành, lệnh bài Túc vương chắc đã sắp xong, chỉ cần đến Tông phủ một chuyến là được."
".." Mị Khương đang uống trà ngẩng đầu lên nhìn Triệu Hoằng Nhuận, ánh mắt hoài nghỉ, đánh giá Triệu Hoằng Nhuận vài lân, nhíu mày nói: "ngươi... Hôm nay hình như không thích hợp."
"Cái gì?" Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, không hiểu nhìn Mị Khương.
Mị Khương đặt chiếc chén trong tay xuống, từ tốn nói: "bình thường ngươi ra vào Văn Chiêu các, dù ta có ngồi ở đây, ngươi cũng xem như không thấy..."
Triệu Hoằng Nhuận há miệng, không phản bác được.
Đúng như Mị Khương nói, bình thường hắn phớt lờ Mị Khương, Mị Nhuế, coi cả hai là người ăn bám. Ân cần hỏi thăm Mị Khương, đúng là không phải chuyện hắn sẽ làm.
"Không đúng, không đúng lắm..."
Mị Khương đứng dậy, đến trước mặt Triệu Hoằng Nhuận, đi quanh hắn, quan sát tỉ mỉ.
Trong lúc đó, nàng nhắc nhở: "tim ngươi đập càng lúc càng nhanh..."
F....J
Triệu Hoằng Nhuận hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh.
Hắn biết, Mị Khương, Mị Nhuế có giác quan vượt qua người thường.
Bỗng nhiên, Mị Khương vươn tay nắm lấy tay áo Triệu Hoằng Nhuận, hắn còn chưa kịp phản ứng lại, thì nàng đã vùi đầu vào ngực hẳn, dùng mũi ngửi áo Triệu Hoằng Nhuận.
Trong nháy mắt, mặt nàng trầm xuống.
Mặc dù nói nàng luôn vô cảm, nhưng sắc mặt lúc này còn lạnh lùng hơn rất nhiều.
"tối hôm qua ngươi đến chỗ nữ nhân họ Tô?"
Giọng điệu y như người vợ đang chất vấn chồng? ¡
Triệu Hoằng Nhuận nghĩ thầm, vung tay thoát khỏi tay Mị Khương. Sau đó, trợn mắt nói dối: "không có, tối hôm qua †a ở Dã Tạo ty."
"Thật không?" Mị Khương lạnh lùng nhìn Triệu Hoằng Nhuận, lập tức nhìn về phía tông vệ sau lưng Triệu Hoằng Nhuận, thấp giọng nói với Triệu Hoằng Nhuận: "ngươi nên biết, ta có là biện pháp để tông vệ của ngươi nói ra chân tướng."
Nói đến đây, nàng lạnh lùng nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Nghe Mị Khương nói thế, Triệu Hoằng Nhuận chán nản, nhún vai nói: "tốt tốt, tối hôm qua ta không ở Dã Tạo ty..."
F... J
Nghe câu này, Mị Khương tức giận, ánh mắt lạnh như băng.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận vội vàng nắm tay nàng, thấp giọng nói: "đừng để lộ, đến phòng ta hãng nói."
Nói xong, hắn đuổi tông vệ đi, trực tiếp kéo Mị Khương vào phòng ngủ.
Mị Khương tùy ý Triệu Hoằng Nhuận lôi kéo, đến phòng ngủ, lúc này, nàng thoát khỏi tay Triệu Hoằng Nhuận, ngơ ngác hỏi: "ngươi ngủ với nữ nhân kia?"
F... J Triệu Hoằng Nhuận bị câu nói này làm sững sờ.
Thấy vậy, mắt Mị Khương hiện lên sát ý, nghiến răng nói: "ta sớm nên diệt trừ tai họa này!"
Nói xong, nàng xoay người muốn rời đi.
Nhìn cảnh này, Triệu Hoằng Nhuận thất kinh, hắn đương nhiên có thể đoán được Mị Khương muốn làm gì, kéo tay nàng, vội vàng giải thích: "đừng lo lắng đừng lo lắng, mặc dù ngươi nói đúng, nhưng... Ta vẫn ổn đúng không?"
Nghe vậy, Mị Khương ngẩn người, lại cẩn thận quan sát Triệu Hoằng Nhuận, điều khiến nàng khó hiểu, thấy Triệu Hoằng Nhuận bình thường, không bị làm sao.
"Ở yên đừng nhúc nhíchI"
Lạnh lùng nói một câu, Mị Khương tay trái bắt lấy cổ tay Triệu Hoằng Nhuận, tay phải cầm thứ gì đó, đâm vào tay Triệu Hoằng Nhuận.
"AI" Triệu Hoằng Nhuận kêu lên, hắn thấy cổ tay như bị thứ gì đâm vào.
Nhìn kỹ lại, hẳn mới phát hiện Mị Khương cầm trên tay một cây kim bạc, trên mũi kim có dính máu.
Dưới sự khó hiểu của Triệu Hoằng Nhuận, Mị Khương đến bên cửa sổ, dưới ánh nắng mặt trời, cẩn thận kiểm tra cây kim, một lúc sau, nàng mới thở ra: "máu của ngươi không độc."
Nói xong, nàng quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, kỳ quái nói: "ngươi thật sự đã làm với nữ nhân kia?... Ý ta là, ngươi biết làm không?”
F....J
Triệu Hoằng Nhuận trợn mắt, tức giận nói: "ta biết ngươi muốn nói cái gì... Ta có thể bảo đảm, ta và Tô cô nương có làm, đúng nghĩa!"
Mị Khương bị Triệu Hoằng Nhuận nhìn đến đỏ mặt, mất tự nhiên quay đầu đi, thì thào: "lạ thật, không phải... Theo lời đồn, ngươi lẽ ra phải chết vì độc mới đúng."
"Nhưng ta vẫn ổn" Triệu Hoằng Nhuận nhún vai, trêu chọc nói: "giờ ta rất hoài nghi, cái gọi là tình cổ, chỉ là để dọa người."
"." Mị Khương chống cằm ngồi lên đệm, không vội kết luận, suy nghĩ lúc lâu, nàng hỏi: "còn lại thì sao? Có cảm giác khó chịu không?”
Triệu Hoằng Nhuận nhún vai, ra hiệu đối phương mình bình thường.
Nhìn bộ dáng của hắn, Mị Khương thấy khó hiểu, ngồi ở đó không biết lẩm bẩm cái gì.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận ngồi xuống, tò mò hỏi: "vu nữ các ngươi, chưa từng xảy ra chuyện tương tự?"
Mị Khương do dự, từ tốn nói: "Chúc Dung truyền thừa đã xuống dốc, trước kia thôn mà ta và muội muội ở chỉ có mấy chục vu nữ mà thôi..."
Đã quen hơn với Triệu Hoằng Nhuận, Mị Khương tiết lộ cho hắn một ít †in tức về "thôn".
Theo sự miêu tả của nàng, đó là một thôn nhỏ cô lập với bên ngoài, trong thôn có mấy chục nữ nhân với đủ độ tuổi sống, tất cả đều là vu nữ.
"Trong thôn, đều là nữ nhân? Tất cả đều là vu nữ?" Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc hỏi: "không có một nam nhân?"
Mị Khương nhìn Triệu Hoằng Nhuận, vẻ đương nhiên nói: "thân thể nam nhân không sạch sẽ, làm sao có thể phụng dưỡng thần linh?" Ï Thân thể không sạch... ¡
Triệu Hoằng Nhuận tức giận nói: "nếu không có nam nhân, các ngươi làm sao sinh sản? Không phải ngươi nói ở đó có thiếu nữ sao?”
Mị Khương nghe hiểu, lạnh lùng nói: "là cô nhi, đất Ba Kiềm, bé gái mồ côi nhiều vô số kể... Khi lớn lên, bé gái có thiên phú sẽ lưu lại trong thôn, những bé gái còn lại sẽ rời đi."
"Hiểu." Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, hắn đã hiểu thôn trong miệng Mị Khương.
"Như vậy, vu nữ trong thôn, chưa bao giờ quan hệ với đàn ông khác... Chưa từng xảy ra sao?"
"Điều đó bị cấm." Mị Khương nghe vậy, ánh mắt buồn bã nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nói một cách vô cảm: "nếu ta dẫn ngươi về thôn, ngươi sẽ bị giết, còn ta sẽ bị thiêu chết... Ta nói thế, ngươi hiểu chưa?"
"Vì sao?" Triệu Hoằng Nhuận không thể hiểu được.
"Bởi vì, sự kết giữa vu nữ và đàn ông tâm thường là không được tha thứ, nên vu nữ thế hệ trước đặt ra quy tắc, không được dính dáng đến đàn ông..." Nói đến đây, Mị Khương ngẩng đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, từ tốn nói: "vốn định sau khi giải quyết rắc rối của Thác công tử, ta và muội muội sẽ về thôn. Nhưng nhờ ngươi, mà ta không thể đi được."
"Liên quan gì đến ta? Muốn trách, thì trách muội muội ngươi!" Triệu Hoằng Nhuận tức trợn mắt.
Mị Khương cũng cảm thấy chuyện này không phải lỗi của Triệu Hoằng Nhuận, đành căn dặn Triệu Hoằng Nhuận: "đừng mạo hiểm, cho rằng tình cổ chỉ dọa người, ngươi sẽ không muốn biết, để nuôi tình cổ cần dùng bao nhiêu loại độc đâu... Những lời đồn kia đúng là phóng đại, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nó vân ở đây." Nói câu cuối cùng, nàng duỗi ngón tay chỉ vào ngực trái Triệu Hoằng Nhuận.
Nói xong, nàng vỗ ngực Triệu Hoằng Nhuận, quay người rời đi.
Ngơ ngác nhìn Mị Khương rời đi, Triệu Hoằng Nhuận vốn vui vẻ lập tức chán nản.
"Trâm Úc, Trâm Úc?"
"Điện hạ có mệnh lệnh gì?"
"Ngươi đến Tông phủ một chuyến, lấy sách có liên quan đến Ba Kiềm... Ta đã nói với nhị bá, thư viện Tông phủ sẽ cho phép."
"Vâng, điện hại"