Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 277 - Chương 280: Thật Và Giả (2)

Chương 280: Thật Và Giả (2) Chương 280: Thật Và Giả (2)Chương 280: Thật Và Giả (2)

"Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc."

Đang lúc Triệu Hoằng Nhuận mơ màng, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ không lớn, nhưng làm Triệu Hoằng Nhuận không thể yên tâm nằm ngủ.

"Cao Quát, Cao Quát?"

Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng gọi, hôm nay đến lượt Cao Quát bảo vệ hẳn, nhưng chẳng biết vì sao, Triệu Hoằng Nhuận gọi mấy lần, cũng không thấy Cao Quát trả lời.

"Chạy đâu rồi?"

Triệu Hoằng Nhuận bực bội xuống giường, đi mở cửa.

Người gõ cửa, khiến Triệu Hoằng Nhuận ngạc nhiên.

Mị Khương? Sao nàng đến đây? Nàng không phải đang tránh ta sao? Lại nói, đêm hôm khuya khoắt, nàng tới phòng ta làm gì? ¡

Triệu Hoằng Nhuận nghi hoặc nhìn Mị Khương, vốn định đuổi Mị Khương đi, nhưng Mị Khương bước vào trong phòng, ngồi lên ghế, cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.

"Có việc?"

Triệu Hoằng Nhuận ngồi đối diện Mị Khương, không hiểu hỏi.

Mi Khương ngẩng đầu, ủ rũ nhìn Triệu Hoằng Nhuận, lúc sau lạnh nhạt hỏi: "Cơ Nhuận, ngươi còn phải bận bao lâu?"

"Cái gì?' Triệu Hoằng Nhuận nhất thời không hiểu. Thấy vậy, Mị Khương tức giận: "ngươi không phải đã hứa với muội muội ta, cùng đi ngoại thành dạo chơi sao? Ngươi có biết, nàng vì chuyện này mà tức giận không?”

Ï Liên quan gì đến ta? .¡

Triệu Hoằng Nhuận nhếch miệng, đang định nói, bỗng nhiên sững sờ: đi ngoại thành chơi? Đề tài này hình như...

Hắn cau mày nhìn Mị Khương, không hiểu hỏi: "đêm hôm khuya khoắt, ngươi vì chút chuyện này mà làm phiền bản vương nghỉ ngơi?"

"Đêm hôm khuya khoắt? Không phải mới giờ Tuất sao?" Mị Khương nhìn hắn với vẻ kỳ lạ, từ tốn nói: "đừng nghĩ đổi chủ đề, người khác không biết ngươi, chẳng lẽ ta còn không biết?... Ngươi cần nói rõ?"

Ï Mới giờ Tuất? Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, cảm thấy không thích hợp, hắn từ Ngưng Hương cung trở về Văn Chiêu các đã là giờ Tuất .

Ngay sau đó, hắn còn cùng...

Ï Ta nói chuyện với ai? ¡

Nhìn Mị Khương thờ ơ, Triệu Hoằng Nhuận thấy kỳ lạ.

Hắn cảm giác, trước đó hắn có nói chuyện với ai đó, nhưng hắn nghĩ không ra.

Đây là điêu chưa xảy ra trước đây!

Với thiên phú của bản thân, Triệu Hoằng Nhuận đã gặp là không quên, quên kiểu này, thật đúng là lần đầu tiên.

Nhưng Triệu Hoằng Nhuận không thấy lo lắng.

Đổi lại là người bình thường, chắc chắn sẽ vì thiên phú biến mất mà hoảng sợ, nhưng Triệu Hoằng Nhuận sẽ không, tuy thiên phú "gặp qua là nhớ” rất tốt, nhưng nó là con dao hai lưỡi, khiến phải nhớ cả những điều hắn không muốn.

Mà bất kể có thiên phú này hay không, hẳn đều là Túc vương.

"Vì sao không nói lời nào? Áy náy sao?" Mi Khương lạnh lùng hỏi.

"Áy náy? Làm sao có thể?" Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười lắc đầu, đang muốn nói chuyện, lại nghe Mị Khương nói tiếp: "ta cũng nghĩ thế, áy náy thì phải có tâm. Loại người vô tâm như ngươi, sao có thể áy náy?"

Thật đúng là độc miệng. . ¡

Triệu Hoằng Nhuận thở ra, buồn bực nhìn Mị Khương.

Mị Khương, đúng là tiểu thư điển hình, nhưng nếu chọc giận nàng, thì lời nàng nói đủ chọc người ta tức chết. "Chẳng trách ngươi không cao bằng ta" Mị Khương lạnh nhạt nói: "đường đường Đại Ngụy Túc vương, ai nghĩ tới là đồ chân ngắn... 2?"

F....J

Triệu Hoằng Nhuận trán nổi gân xanh.

Vóc dáng chính là nỗi đau của hắn, tuổi hắn không tính thấp, nhưng người xung quanh đều cao hơn hắn?

Cho dù là Mị Khương, cũng cao hơn hắn nửa cái đầu.

Cố nén cơn giận, Triệu Hoằng Nhuận trầm giọng nói: "bản vương lặp lại lần nữa, bản vương mới 15, hiểu chưa? bản vương sau này còn phát triển..."

"Lúc ta gặp ngươi, ngươi 14, bây giờ, ngươi 15, hơn nửa năm, cũng không thấy ngươi cao hơn." Mị Khương lạnh nhạt nói. Triệu Hoằng Nhuận không biết nói gì, một lúc sau trầm giọng nói: "hôm nay ngươi nói hơi nhiều không giống ngày thường."

Mị Khương nghe vậy lạnh lùng liếc hẳn, từ tốn nói: "đừng nói vô ích! Nói xem, chuyện này giải quyết thế nào? Muội muội ta bây giờ đang làm ầm nên trong phòng."

"Ngươi để nàng đến gây chuyện với †a" Triệu Hoằng Nhuận bĩu môi nói.

"Cũng vì nàng không dám nói với ngươi, nên mới gây với ta." Mị Khương lườm Triệu Hoằng Nhuận, tức giận nói: "tóm lại, ngươi đã hứa với nàng, đường đường Đại Ngụy Túc vương, không đến mức thất hứa chứ?"

"." Triệu Hoằng Nhuận buồn bã nhìn Mị Khương, một lúc sau, nhíu mày nói: "được rồi! Hai ngươi đừng làm loạn nữa, Dã Tạo ty còn rất nhiều chuyện phải làm... Qua ít ngày, được không?"

Mị Khương tỏ vẻ không tin, từ tốn nói: "đã chờ hơn một tháng."

"Cái này không thể trách ta, ta cũng hết cách." Ngồi đối diện Mị Khương, Triệu Hoằng Nhuận tức giận nói: 'muốn trách thì trách phụ vương, nếu không phải do hắn, ta đã đưa các ngươi đi săn."

Vừa dứt lời, Triệu Hoằng Nhuận đã ngây người.

Ï Phụ vương? .¡

Hắn nhìn Mị Khương, cảm thấy kỳ lạ, giống như những lời này hắn đã từng nói, nhưng làm sao cũng không nhớ ra.

"Cơ Nhuận, vậy ngươi còn bận bao lâu?" Mị Khương nhíu mày hỏi.

Triệu Hoằng Nhuận nghĩ một lúc, trả lời: "ít nhất còn cần... 3-5 ngày." "3-5 ngày?" Mị Khương không hiểu ý Triệu Hoằng Nhuận.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận cười khổ nói thêm: "ngắn thì 3,5 ngày. Lâu thì... 10 ngày."

"Lâu như vậy?” Mị Khương nhíu mày.

"Ta có thể làm gì? Dã Tạo ty đang bận, không rảnh rỗi như các ngươi." Triệu Hoằng Nhuận bĩu môi giều cợt.

Nói đến đây, hẳn liếc sang Mị Khương sắp nổi giận, từ tốn nói: "không muốn thừa nhận mình ăn bám? Vậy thì thay bản vương làm ít chuyện."

"Có thể! Ngươi báo tên ra, ta bắt đến cho ngươi, tùy ngươi chém giết!" Mị Khương nghiêm túc nói.

".." Triệu Hoằng Nhuận ngây ra nhìn Mị Khương, châm chậm nói: "bản vương không cần ngươi giết người." "Vậy là chuyện gì?" Mị Khương nghi hoặc hỏi.

Triệu Hoằng Nhuận sờ cằm, chậm rãi nói: "hai ngày trước, phủ Túc vương đã sửa chữa xong, nhưng nếu muốn vào ở, thì còn thiếu ít đồ, ngày mai ngươi thay †a đi mua đồ dùng sinh hoạt."

Nghe vậy, Mị Khương kinh ngạc hỏi: "phủ Túc vương đã xây xong? Vậy... Vậy †a có thể vào ở không? Ta không thích ở trong cung."

"Chỉ cần ngươi thích." Triệu Hoằng Nhuận thờ ơ nhún vai.

Ánh mắt Mị Khương lộ ra vẻ vui mừng: "vậy ta có thể tự chọn gian phòng, tự bố trí gian phòng không? Ta thích nơi yên tĩnh."

"Đương nhiên... Ngày mai ta để Lữ Mục mang theo tiền, để ngươi và 3 người khác cùng đi vào chợ, thay ta mua ít đồ." Nói đến đây, Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, hắn cảm thấy bản thân đã nói qua câu này.

Ï 3 người... Đi với 3 người? Là Ngọc Lung tỷ! ¡

Triệu Hoằng Nhuận thay đổi sắc mặt, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Mi Khương, từ tốn nói: "hắc! Ta thực sự đã đánh giá thấp ngươi!"

"Cái gì?" Mị Khương không hiểu ngẩng đầu lên.

"Không thừa nhận sao?' Triệu Hoằng Nhuận hừ một tiếng, sau đó hắn nghĩ ra điều gì, nhếch miệng: "ừm, lại nói ngươi cũng không thể thừa nhận, ngươi chỉ là Mị Khương trong trí nhớ của ta thôi, ngôn hành cử chỉ đều là tiềm thức của ta..." Nói xong, hắn nhìn Mị Khương, đắc ý nói: "không hổ là ta, Mị Khương được tưởng tượng không chê vào đâu được, thiếu chút bị lừa, tuy không phải lần đầu bị lừa, nhưng... Đấu tranh với trí nhớ của mình. Thật đúng là..."

"Ngươi... Sao vậy?" Mị Khương kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, thì thào nói: "không thích hợp, thật sự không thích hợp..."

Ï Mị Khương nói câu này, không đúng thời điểm ! ¡

Triệu Hoằng Nhuận cười mỉm nhìn Mị Khương.

Bỗng nhiên, hắn cảm giác trên môi ấm áp, đến khi nhìn kỹ lại, ngạc nhiên phát hiện Mị Khương hôn lên môi hắn.

"Điện hạ, điện hạ?... À¡?"

Cửa phòng bị đẩy ra, Lữ Mục bước vào.

"Ách.." Sửng sốt một lúc, Lữ Mục làm bộ ngơ ngác, lẩm bẩm: "kì quái, điện hạ đâu?" Nói xong, hắn toát mồ hôi, vội vàng đóng cửa phòng.

Đúng lúc này, Mị Khương liền đẩy Triệu Hoằng Nhuận ra, lặp lại: "ngươi không thích hợp, thật sự không thích hợp..."

Nói xong, nàng quay người rời đi, nhưng trước khi đi ra, nàng quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, cười mỉm nói: "câu nói này, xảy ra vào lúc này, đúng không?"

F....J

Triệu Hoằng Nhuận há hốc mồm nhìn Mị Khương biến mất, trong miệng thì thào: "phiền phức lớn rồi..."

Hắn biết rõ, nụ cười của Mị Khương cực giống một người.

Mà người này, chính là bản thân hắn! Nhưng...

"Thật chân thực, thật đến mức này... Không hổ là trí nhớ của tai"

Sờ lên môi của bản thân, hắn thở dài.
Bình Luận (0)
Comment