Chương 281: Oan Gia Ngõ Hẹp
Chương 281: Oan Gia Ngõ HẹpChương 281: Oan Gia Ngõ Hẹp
Ngày kế tiếp, khi Triệu Hoằng Nhuận tỉnh dậy, hắn có cảm giác hơi choáng váng, đây là do đêm qua đầu hắn vẫn đang hoạt động, chưa được nghỉ ngơi hoàn toàn.
“Điện hạ tỉnh?” tông vệ canh chừng đúng là Cao Quát, hắn nghi hoặc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nói: “điện hạ sắc mặt không tốt, là do hôm qua ngủ không được ngon giấc sao?”
“Ừm” Triệu Hoằng Nhuận hàm hồ trả lời.
Giờ khắc này, Triệu Hoằng Nhuận bằng vào trí nhớ siêu cường, nhớ rất kỹ giấc mộng tối hôm qua.
Nên hắn không thấy vui vẻ gì.
Tình cảnh trong mộng phản ánh hiện thực, nó không bị Triệu Hoằng Nhuận khống chế
Chính vì giấc mơ là từ thực tế tạo thành, nên người có trí nhớ siêu cường như Triệu Hoằng Nhuận lại càng dễ bị tiềm thức “lừa gạt”.
Cho tới bây giờ, hắn mới nhận ra “Mị Khương” trông mộng, luôn mặc trang phục của Ngọc Lung công chúa, trên người có vô số trang sức, còn Mị Khương thật sẽ không đeo những thứ này.
Ï Thực sự có vô số chỗ hở...
Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, cho tới bây giờ, hắn mới nhớ lại, “Mị Khương” trong giấc mơ của hắn thật nhàm chán.
Nói “nó” nhàm chán, đó là vì chuyện trong giấc mơ đều là chuyện xảy ra từ trước.
Nếu có thứ không nhàm chán cũng chỉ có nụ hôn kia. Nụ hôn mà Triệu Hoằng Nhuận cố gắng quê đi, lại vì giấc mơ đêm qua, mà nhớ lại.
“Hô”
Võ mặt mình, Triệu Hoằng Nhuận đứng dậy nói với Cao Quát: “Cao Quát, chuẩn bị xe ngựa, hôm nay chúng ta đến Nguyên Dương một chuyến.”
“Không ăn trong cung sao?” Cao Quát dò hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “quên đi, chúng ta mua chút đồ ăn trên đường.... Đúng, lúc ra ngoài gọi Lữ Mục vào, ta có việc cho hẳn.”
“Vâng” Cao Quát chắp tay, quay người rời đi.
Một lúc sau, Lữ Mục đi vào.
Vì nhìn thấy chuyện giữa điện hạ và Mị Khương, Lữ Mục có hơi ngượng ngùng, thầm nghĩ: ai, điện hạ rốt cuộc vẫn trách phạt ta...
Nhìn khuôn mặt đang lộ rõ suy nghĩ của Lữ Mục, Triệu Hoằng Nhuận trợn mắt: “Ngươi cho rằng vì chuyện hôm đó, mà ta gọi ngươi đến?”
Lữ Mục nghe vậy kinh hãi, vội vàng lấy lòng: “không biết điện hạ có mệnh lệnh gì”
Hắn là người thông minh, dù Triệu Hoằng Nhuận nhắc đến chuyện hôm đó, hắn cũng không dám nói tiếp, có thể đổi chủ đề thì đổi chủ đề.
Triệu Hoằng Nhuận trợn mắt, lười vạch trần Lữ Mục, trầm giọng nói: “Lữ Mục, đợi lúc nữa ngươi gọi thêm 4 huynh đệ, đi bảo hộ mấy người Ngọc Lung tỷ.”
“A?” Lữ Mục lộ vẻ nghi hoặc.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận giải thích: “Ngọc Lung tỷ ở trong cung buồn chán, hôm qua tới tìm ta...” Nói xong, hắn liền kể lại cuộc trò chuyện với Ngọc Lung công chúa cho Lữ Mục nghe.
Lữ Mục hiểu ra, gật đầu nói: “ty chức hiểu, lát nữa ty chức gọi thêm Chu Quế, Hà Miêu, Chu Phác, Chử Hanh... Điện hạ còn có mệnh lệnh khác không?”
Triệu Hoằng Nhuận nghĩ một lúc, căn dặn Lữ Mục: “mang đủ tiên.”
Lữ Mục nghe vậy hiểu ý, gật đầu cười, sau đó, hắn nhìn Triệu Hoằng Nhuận, thận trọng nói: “điện hạ nếu không còn chuyện khác, Vậy... Vậy ty chức xin cáo từ?”
Triệu Hoằng Nhuận làm sao không biết suy nghĩ của Lữ Mục, cười mắng một câu: “xéo đi!”
Thấy Triệu Hoằng Nhuận không có ý măng mình, Lữ Mục cười hì hì rời đi.
Triệu Hoằng Nhuận trong phòng một lúc, sau đó đi ra sảnh chính.
Đúng như hắn đoán, Mi Khương hôm nay vẫn không ra sảnh chính.
Ï Theo lời tiểu Nhuế, mấy ngày nay Mị Khương ngồi mất hồn mất vía trong phòng...)
Trong đầu của hắn nhớ lại lời Ngọc Lung công chúa nói hôm qua.
Nghĩ đến đó, Triệu Hoằng Nhuận lập tức lắc đầu, cố quên mọi chuyện về Mị Khương.
Không phải là ghét gì Mị Khương, mà Triệu Hoằng Nhuận không muốn nữ nhân này xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
Nhưng hắn càng muốn quên thì lại càng không quên được
Chừng nửa tiếng sau, Cao Quát trở vê Văn Chiêu các, nhìn điện hạ nhà mình ngồi trên chiếc ghế thứ 3 trong sảnh chính, không biết đang nghĩ gì.
Thấy vậy, Cao Quát bước lên trước, thấp giọng gọi: “điện hạ, điện hạ?”
“Ừm?” Triệu Hoằng Nhuận choàng tỉnh, ngẩng đầu lên.
“Xe ngựa đã chuẩn bị xong... Điện hạ, ngài sao vậy?”
“Không có việc gì” Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, đứng dậy, phát hiện bản thân không biết lúc nào đã ngồi trên chiếc ghế Mị Khương hay ngồi.
Phát hiện này, để hắn hơi hốt hoảng.
Sau 1 khắc, Triệu Hoằng Nhuận dẫn Trâm Úc, Vệ Kiêu, Cao Quát, Chủng Chiêu, Mục Thanh rời khỏi vương cung, đi ngang qua phố liền chút đồ ăn, sau đó một mạch đi thẳng về Nguyên Dương.
Nguyên Dương bản thân là một huyện quốc, gồm một huyện và hai tòa thành.
Ở Nguyên Dương, có một tòa thành chính để người Cơ thị thuộc nhánh Nguyên Dương Vương sinh sống, nơi đó có 3 trăm đến 5 trăm binh sĩ canh giữ, người bình thường không được tới gần.
Ở đất Nguyên Dương, Nguyên Dương Vương chỉ thực sự kiểm soát thành chính. Còn Nguyên Dương huyện và 2 tòa thành còn lại, trên danh nghĩa do Nguyên Dương Vương nắm quyền, nhưng thực chất, dân chúng ở 3 nơi này đều chỉ phải nộp thuế cho Nguyên Dương Vương. Chứ không có quyên lực lớn như các lãnh chúa Sở quốc
Làm phép so sánh, quý tộc nước Sở có thể xử tử bất kỳ bình dân trong lãnh địa của bản thân.
Nhưng ở Ngụy thì không thể được, nếu con cháu Cơ thị thuộc nhánh Nguyên Dương Vương gây ra án mạng, trừ phi bọn hắn che dấu cẩn thận, bằng không, một khi Hình Bộ phát hiện, sẽ mời Tông phủ tham gia.
Đương nhiên, lấy mạng đền mạng là không thể, nhưng trừng trị là không tránh khỏi, phải bôi thường tiên bạc, đồng thời bị giam trong Tông phủ một thời gian, chờ đến khi kẻ đó nhận ra lỗi lầm, thì mới được thả ra.
Phải nói, nước Ngụy làm vậy đã hơn nước Sở, ít nhất, pháp luật của nước Ngụy còn có thể kiềm chế hậu duệ họ Cơ, miễn cho bọn họ làm bậy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vương gia hoặc thế tử dính vào kiện cáo rất hiếm thấy, vì bọn hắn sẽ không tự mình ra tay.
Ví dụ như một vị thế tử, trong cuộc đi săn lỡ tay bắn chết một người dân.
Sau đó, vị thế tử này phải bồi thường một số tiền lớn, còn phải để một hộ vệ ra gánh tội thay, cuối cùng gã hộ vệ bị phán đi lao dịch vài năm, còn có làm hay không thì không ai biết.
Nhưng có thể thấy được, pháp luật nước Ngụy vẫn có lực ràng buộc nhất định, không để quý tộc vô pháp như ở nước Sở.
Đến cổng thành Nguyên Dương, Trầm Úc đưa cho thủ vệ danh thiếp của Triệu Hoằng Nhuận.
“Túc vương điện hạ, có chuyện quan trọng cầu kiến Nguyên Dương Vương!”
Thủ vệ không dám làm khó, liền vội vàng báo lên chuyện này.
Có lẽ vận may của Triệu Hoằng Nhuận không tốt, lúc thủ vệ báo chuyện này lên, Nguyên Dương Vương đang ngủ trưa, và người nhìn thấy thủ vệ chính là Triệu Thành Tú.
“Chuyện gì, hoảng hốt như vậy?”
“Hồi bẩm thế tử Túc vương cầu kiến vương gial”
“Túc vương?”
Triệu Thành Tú đang nghĩ xem nên đi đâu chơi, nghe câu này, liền nổi giận. Chương 282: Oan Gia Ngõ Hẹp (2)
"Túc vương? Là Túc vương Triệu Hoằng Nhuận?"
Triệu Thành Tú híp mắt trầm giọng hỏi.
Những thủ vệ kia sao biết được điện hạ nhà mình và Túc vương có ân oán, xác định: "chính là Túc vương Hoằng Nhuận!... Điện hạ có nên đánh thức vương gia?"
".." Triệu Thành Tú híp mắt sờ cằm, nói: "trở về đi."
Tên đội trưởng nhìn Triệu Thành Tú kinh ngạc, thấp giọng nhắc nhở: "điện hạ, đây chính là Túc vương..."
Triệu Thành Tú nghe vậy lạnh lùng nhìn tên đội trưởng, từ tốn nói: "bản thế tử làm việc còn cần ngươi phải dạy?!"
Nghe câu này, tên đội trưởng toát mồ hôi, quỳ xuống nhận lỗi: "ty chức không dám!"
"Đi xuống đi!"
".. Vâng."
Dẫn theo mấy thủ vệ, tên đội trưởng do dự rời đi.
Nhìn đám người rời đi, Triệu Thành Tú lộ vẻ thoải mái, thì thào nói: "lúc đó là ở Đại Lương, nhưng bây giờ ở Nguyên Dương... Hừ, ngoan ngoãn ở bên ngoài đi, Triệu Hoằng Nhuận!"
Nói xong, hắn liếc thấy một thị nữ đi ngang qua, thấy dung mạo đối phương kiều diễm, mắt hắn sáng lên.
"Ngươi đó, qua đây."
Thị nữ kia dừng bước, nghi ngờ chỉ bản thân. Thấy vậy, Triệu Thành Tú cười nói: "đúng, chính là ngươi, đến chỗ bản thế tử"
"Vâng." Tên thị nữ kia thẹn thùng đến cạnh Triệu Thành Tú, ngồi lên đùi hắn, ngượng ngùng để hắn sờ mó.
"Tâm trạng điện hạ có vẻ tốt?"
"He he he!" Triệu Thành Tú cười quái dị, tay phải thò vào quần áo thị nữ, tùy ý xoa nắn, nhưng trong đầu, hắn tưởng tượng cảnh Triệu Hoằng Nhuận khổ sở đợi bên ngoài.
Đúng như Triệu Thành Tú đoán, Triệu Hoằng Nhuận để xe ngựa đậu ngoài thành, bản thân vì tỏ lòng thành, đã xuống xe, đứng đợi.
Hắn nghĩ, nếu Nguyên Dương Vương biết được hắn đến thăm, có thể sẽ ra khỏi thành nghênh đón, dù sao hắn cũng là Túc vương. Đến lúc đó, Nguyên Dương Vương thấy hắn đứng đợi mới hiểu cho lòng thành của hắn, để cuộc đàm phán thuận lợi hơn.
Đáng tiếc, Triệu Hoằng Nhuận không biết Nguyên Dương Vương có thói quen ngủ trưa, mà mấy thủ vệ vì Triệu Thành Tú cản đường, đã không báo tin Túc vương đến thăm cho Nguyên Dương Vương biết.
Trong lúc đợi, Triệu Hoằng Nhuận giết thời gian bằng cách tính diện tích †òa thành trước mắt.
Theo hắn quan sát, tòa thành này rộng 370,380 mẫu, chiếm khoảng một nửa Nguyên Dương huyện.
Nếu chỉ dựa vào thuế của dân chúng Nguyên Dương là không đủ để duy trì.
Nên dòng dõi Nguyên Dương Vương, chính là đại quý tộc mà Triệu Hoằng Nhuận đã nói "kiếm soát thương nghiệp trên lãnh thổ Đại Ngụy".
Dòng dõi Nguyên Dương Vương, có thương nhân và thương đội riêng, thu thuế của dân chúng chỉ mang ý nghĩa tượng trưng thôi.
Và dòng dõi Nguyên Dương Vương, không phải nhánh bình thường của họ Cơ.
Không phải người nào họ Cơ cũng được ban đất phong, dù sao đất phong là vĩnh viễn, một khi đã phong thì trừ phi dòng dõi nhánh Cơ thị đó chết sạch, bằng không, quốc gia không thể thu hồi.
Nên Ngụy Vương đối với đất phong cực kỳ cẩn thận, tuyệt không dễ ban thưởng.
Còn đất phong của Nguyên Dương Vương làm sao mà có. Thì đáp án là, kế thừa!
Còn về tại sao đất phong của Nguyên Dương Vương lại ở gần Đại Lương đến vậy?
Thì là câu trả lời: không phải là Nguyên Dương ở gân Đại Lương mà Đại Lương ở gần Nguyên Dương quốc.
Trước có Nguyên Dương quốc, sau mới có Đại Lương.
Đại Lương, vì sao gọi là Đại Lương, mà không phải Đại Ngụy, Đại Triệu?
Thì nguyên nhân rất đơn giản, vì mảnh đất này từng là Lương quốc lãnh địa, họ Cơ Triệu thị từ Lũng Tây đi ra, chiếm mảnh đất này, nên gọi nơi đây là Đại Lương.
Đúng vậy, dù người Lương đã thành người Ngụy, nhưng nói đúng ra, họ Cơ Triệu thị mới là người ngoài. Mà dòng dõi Nguyên Dương Vương là hậu duệ của người họ Cơ có công lớn nhất trong trận đánh Lương quốc, Ngụy Vương bấy giờ vì khen ngợi hắn, đã phong vương và ban cho mảnh đất Nguyên Dương làm đất phong.
Mà các đời Ngụy Vương lần lượt chiếm nhiều lãnh thổ hơn, dẫn đến vương đô cũ không đủ thuận tiện nắm giữ các vùng đất, nên vương đô được dời từ từ sang đông, cuối cùng đặt ở đất Đại Lương.
Cho nên nói, trước tiên có Nguyên Dương quốc, sau mới có Đại Lương.
Nếu không, làm gì có chuyện đất phong ở gần vương đô.
"Kì lạ, Nguyên Dương Vương vì sao vẫn chưa ra?"
Ngay khi Triệu Hoằng Nhuận đang đánh giá tòa thành trước mặt, Trâm Úc ở bên thắc mắc.
Bọn hắn đã chờ ngoài thành nửa tiếng, thời gian này, đã đủ báo tin mấy lần.
F....J
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy im lặng.
Hắn cho rằng, Nguyên Dương Vương sau khi biết hắn đến thăm, sẽ lập tức ra khỏi thành nghênh đón, nhưng xem ra, hẳn suy nghĩ nhiều.
Dù vậy, hắn không định quay về xe ngựa.
"Đi thúc dục."
Nghĩ một lúc, Triệu Hoằng Nhuận từ tốn nói.
"Vâng."
Trâm Úc gật đầu, đến chỗ tên đội trưởng vừa đi báo cáo, chắp tay hỏi: "vị huynh đệ này, ngươi đã đưa tin điện hạ nhà ta đến thăm cho vương gia chưa?"
Tên đội trưởng kêu khổ trong lòng, chỉ bọn hắn mới biết, tin tức đã bị thế tử Triệu Thành Tú chặn lại.
Vấn đề là, hẳn sao dám nói thật với Trầm Úc?
Hắn gượng cười, nói: "hay là, ta đi báo lại?"
Trâm Úc ngẩn người, cũng không nghĩ nhiều, khách khí nói: "phiền huynh đệ." Nói xong, hắn lấy ra mấy thỏi bạc nhỏ, thâm bỏ vào tay đối phương.
Tiền này cầm phỏng tay... 7
Tên đội trưởng thở dài, nhưng không dám từ chối, e sợ Trâm Úc hoài nghị, vì vậy sau khi giả vờ từ chối, hắn mới nhận.
Giờ khắc này, hắn chỉ có thể đặt hi vọng vào thế tử. Hắn dẫn theo 2 thủ vệ, lần nữa vào thành, đi thẳng về phía phủ Nguyên Dương Vương.
Vừa vào sảnh chính, tên đội trưởng đã nhìn thấy thế tử nhà mình ôm một thị nữ, cười ha hả
"Điện hạ."
Tên đội trưởng vội vàng tiến lên hành lễ.
Bị cắt ngang chuyện tốt, Triệu Thành Tú khó chịu quay đầu lại, nhìn thấy tên đội trưởng.
Hắn cưởi mỉa, hỏi: "Triệu Hoằng Nhuận đã đợi bên ngoài bao lâu?"
"Đã nửa tiếng, điện hạ" tên đội trưởng ngẩng đầu lên, thận trọng nói tiếp: "theo ty chức thấy, Túc vương và tông vệ bên cạnh đã mất kiên nhẫn."
"Không kiên nhẫn thì quay về thôi." Triệu Thành Tú vuốt mặt thị nữ, chậm rãi nói: "quay về nói cho hắn biết, cha ta đang ngủ trưa, không rảnh gặp hắn."
Tên đội trưởng bị dọa tái mặt, thầm nghĩ, nếu ta thật sự nói vậy, thì những tông vệ kia nhất định chém chết ta?
"Điện hạ, như vậy không được đâu? Ty chức cho rằng, vẫn nên báo cho Vương gia một tiếng, vạn nhất Túc vương thực sự có chuyện mà đến?”
"," Triệu Thành Tú nghe vậy liếc nhìn tên đội trưởng, lạnh lùng hỏi: "nhận chỗ tốt rồi?"
Tên đội trưởng sợ toát mồ hôi, hắn không dám giấu diếm, vội vàng lấy ra mấy thỏi bạc.
"Hừ!" Triệu Thành Tú nhìn mấy thỏi bạc, càng tức hơn: nếu Triệu Hoằng Nhuận không phải người khôn khéo thì không sao, đẳng này, rõ ràng Triệu Hoằng Nhuận không khéo mà lại không chịu chia số tiền lần trước cho bọn hắn, để mấy đường huynh bọn hắn mất hết mặt mũi, tốn công đến Đại Lương một chuyến.
Càng nghĩ càng tức, hắn quyết tâm mặc kệ.
Bỗng nhiên, hắn có một suy nghĩ.
Kì lạ, Triệu Hoằng Nhuận đứng nửa tiếng, không thấy hắn tức giận rời đi... Xem ra là có chuyện muốn nhờ. ,¡
Đảo mắt, Triệu Thành Tú nở một nụ cười.
"Chuyện này, không cần để cha ta biết, ngươi dẫn Triệu Hoằng Nhuận tới, bản thế tử ra gặp hắn!"