Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 288 - Chương 293: Phủ Túc Vương

Chương 293: Phủ Túc Vương Chương 293: Phủ Túc VươngChương 293: Phủ Túc Vương

"Ngươi... Ngươi chính là Túc vương Hoằng Nhuận ?"

Tiểu nha hoàn Lục nhi trợn mắt há hốc mồm mà chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận, vẻ mặt như nhìn thấy ma.

Nếu lúc này, tông vệ đứng ra hô một câu "làm càn", nhất định sẽ dọa tiểu nha đầu gần chết.

Nhưng không có tông vệ nào đứng ra phá hỏng bầu không khí, chỉ mỉm cười nhìn nha hoàn Lục nhi, Mục Thanh còn nháy mắt với nàng.

Nhưng ngay cả trong bầu không khí thân thiện, Lục nhi mặt vẫn tái nhợt, biểu cảm rụt rè, khi nàng len lén liếc Triệu Hoằng Nhuận, dù Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, nàng vẫn bị dọa sợ, trốn ra sau Tô cô nương. Nhớ ngày đó, Lục nhi chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận mắng hắn là kẻ nghèo, thậm chí, lúc Triệu Hoằng Nhuận hẹn hò với Tô cô nương, nàng cũng nhiều lần chế nhạo Triệu Hoằng Nhuận, miệng của nàng để Triệu Hoằng Nhuận tức chết đi được.

Bây giờ nhận ra người mình mắng là Túc vương Triệu Hoằng Nhuận, nha đầu cảm thấy bất ổn.

"." Trốn sau lưng Tô cô nương sau lưng, Lục nhi len lén liếc Triệu Hoằng Nhuận, mặt dần đỏ lên.

Ï Nha đầu này sắp ngất rồi... ¡

Triệu Hoằng Nhuận nhìn Lục nhi khó hiểu, hắn sợ Lục nhi sợ hãi nên mới mỉm cười, nào ngờ không có tác dụng gì.

Cũng may Tô cô nương khá bình Tĩnh.

Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn Tô cô nương, mới phát hiện, Tô cô nương kinh ngạc không khép được miệng.

Trong lúc nhất thời, bên ngoài phủ Túc vương bao trùm sự yên lặng đáng SỢ.

Ï Khởi đầu tệ...

Triệu Hoằng Nhuận thâm nhủ trong lòng, giơ tay mời: "đứng ở nơi này không tiện, có gì chúng ta vào phủ rồi nói."

".." Tô cô nương và Lục nhi sững sờ nhìn Triệu Hoằng Nhuận, không dám làm gì, việc này khiến Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày.

Hắn khá yêu thích Tô cô nương, không muốn nữ nhân của mình và thị nữ của nàng e ngại vì thân phận của hắn.

Nên Triệu Hoằng Nhuận dứt khoát nằm tay Tô cô nương, kéo nàng vào phủ.

"Tiểu thư?" nhìn thấy Tô cô nương bị Triệu Hoằng Nhuận kéo vào phủ Túc vương, Lục nhi vừa lo vừa sợ, thật sự lúng túng, không biết nên đứng đó hay đi theo.

Đến khi Triệu Hoằng Nhuận bước qua cổng vào, nha đầu này vẫn còn đứng ngây ra.

"Đi vào, nha đầu... Ngươi còn đứng đó liền nhốt ngươi bên ngoài!" Triệu Hoằng Nhuận tức giận nói.

Một tiếng "nha đầu", để Lục nhi trở lại bình thường, nàng hô lên "tiểu thư chờ †a một chút", liền đuổi theo, khiến tông vệ xung quanh cười thâm.

Vừa vào phủ Túc vương đã là một khoảng sân rộng, nhìn cách đó 10 trượng là một dãy nhà, đây chính là tiền viện phủ Túc vương.

Nhưng Triệu Hoằng Nhuận cũng không dẫn chủ tớ hai người đến tiền viện, bọn hắn bước qua sân đi đến cổng tây.

Chỗ cần đến của đám người Triệu Hoằng Nhuận, là Bắc viện, là chỗ chủ nhân của phủ đệ ở.

"Toà Vương phủ này sửa chữa lại, cho nên một số kiến trúc lớn không thể thay đổi, nhiều nhất chỉ tu sửa, nếu không rất tốn kém..."

Tô cô nương lẳng lặng nghe.

Bị Triệu Hoằng Nhuận nắm. tay, khiến Tô cô nương giật mình, dù nàng đã được ái lang nắm tay nhiều lần, nhưng lần này thực sự khác biệt, năm tay lần này tượng trưng cho tình cảm và kỳ vọng của hắn về nàng.

Tô cô nương thông mình, thoáng cái là hiểu, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Mà đợi đến khi Triệu Hoằng Nhuận nói xong, nàng thấp giọng hỏi: "giống như bây giờ, nô nên gọi là Khương lang, hay... Túc vương điện hạ?"

Triệu Hoằng Nhuận xoay qua nhìn Tô cô nương, hắn nhận ra Tô cô nương đang không thích ứng được, nhưng tâm trạng nàng tốt hơn Triệu Hoằng Nhuận dự tính nhiều.

Hắn nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng, nửa đùa nửa thật nói: "xưng hô ta là Túc vương điện hạ, thực sự quá nhiều rồi, ta hy vọng ngươi vẫn gọi ta như cũ, ừm, là cách Tô cô nương gọi riêng ta."

"Gọi riêng?" Tô cô nương không hiểu.

"Chính là... Cách Nhiễm nhi chỉ gọi một mình ta" Triệu Hoằng Nhuận thì thầm bên tai Tô cô nương.

Nhiễm nhỉ... .¡

Lần thứ nhất được Triệu Hoằng Nhuận gọi như vậy, toàn thân nàng như nhữn ra, suýt ngã xuống đất, cũng may Triệu Hoằng Nhuận kịp đỡ nàng. Ï Gọi riêng... Sao?

Vừa xấu hổ vừa mừng, Tô cô nương vụng trộm nhìn ái lang.

"Đi tiếp?"

"Ừ... Nhuận lang." Tô cô nương thấp giọng đáp.

Sau khi cân nhắc, nàng quyết định gọi Triệu Hoằng Nhuận như vậy.

Ï Nhuận lang... Cũng không tệ. .¡

Triệu Hoằng Nhuận nghĩ thầm, gật đầu, kéo Tô cô nương đi vào sâu trong phủ.

Dắt Tô cô nương đi trong hoa viên, Triệu Hoằng Nhuận tỉ mỉ giải thích với nàng: "tiền viện hai bên đều có cửa, đều thông bắc viện, cả tòa vương phủ khá đối xứng, nên chỉ cần tìm đúng hướng thì sẽ không lạc đường." Triệu Hoằng Nhuận không hề nói giỡn, phủ Túc vương có diện tích khá lớn, lại thêm người phụ trách sửa chữa là Mạnh Ngồi, nên hắn đã thiết kế lại, dựa trên kiến trúc vốn có, tăng thêm rất nhiều thứ mới, khiến cho phủ Túc vương càng thêm rắc rối, nếu là người không quen, đúng thật là có thể lạc đường.

Tương tự đông viện, tiền viện phía tây cũng là hoa viên, trong vườn trông toàn là hoa cỏ tương đối hiếm, đều là Công Bộ chuyển từ khu rừng ngoài thành vào.

Trong vườn có mấy lối đi lát đá, lối đi không rộng, hai bên là cỏ, cách một đoạn có thể bắt gặp một số bông hoa.

Triệu Hoằng Nhuận cho Công Bộ 5 vạn lượng, nhưng cả tòa phủ đệ, chỉ 5 vạn lượng thực sự không đủ, cũng may Mạnh Ngỗi có kinh nghiệm, thay Triệu Hoằng Nhuận tính toán tỉ mỉ, sử dụng một số loại thực vật mà không giảm sự bề thế, tỉ như các loại cỏ để bên lối đi, đều là do Công Bộ lấy ở ngoại ô.

"Hô..."

Đứng trên lối đi, Tô cô nương hít một hơi thật sâu, không khí thơm ngát hương hoa, cho nàng một cảm giác tốt, giống như đang đứng giữa núi rừng.

Nàng buông tay Triệu Hoằng Nhuận, bước lên thảm cỏ mềm mại, cách đó không xa là hàng cây và hồ nước.

"Trong hồ có cá không?" Nàng tò mò hỏi.

Nghe câu này, Triệu Hoằng Nhuận nở nụ cười kỳ lạ: "có, cá chép đuôi vàng!"

"Cá chép đuôi vàng?" Tô cô nương giật mình.

Đây chính là loại cá quý giá, xưa nay là cống vật trong cung, Tô cô nương chỉ từng nghe nói qua, lại chưa từng tận mắt thấy.

Triệu Hoằng Nhuận cười nói: "muốn đi xem không?"

Tô cô nương rất chờ mong, nhưng không tiện mở miệng, chỉ dè dặt gật đầu.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận kéo †ay nàng, đi về phía hồ.

"Cá chép đuôi vàng? Trong phủ sao lại có?' sau lưng Triệu Hoằng Nhuận, Trầm Úc không hiểu lẩm bẩm, bên cạnh hẳn, mấy tông vệ đều nở nụ cười quỷ dị.

Cùng lúc đó, Ngụy Vương hôm nay rảnh rỗi, dành một ít thời gian đi dạo với Ô quý tần trong ngự hoa viên.

Nhưng khi Ngụy Vương thả thức ăn cho cá trong hồ, cả đàn cá không biết vì sao chỉ còn vài con.

"Lạ... Cá của trẫm đâu?" Ngụy Vương lẩm bẩm. Chương 294: Phủ Túc Vương (2)

"Thật đẹp..."

Đứng ở trong đình giữa hồ, Tô cô nương nhìn đàn cá tranh nhau ăn, ngây người trước cảnh đẹp.

Dưới ánh mặt trời, đàn cá nhảy lên khỏi mặt nước, cảnh tượng lấp lánh chính là lý do loại cá này trở thành cống vật.

Đây không phải loại cá mà người thường có được, cho dù là danh môn thế gia, thậm chí là vương huynh của Triệu Hoằng Nhuận, cũng sẽ không có nhiều.

Vì loại cá quý như vậy, trừ phi Ngụy Vương ban thưởng, nếu nhận bằng các cách khác sẽ bị cho là phạm thượng.

Ngắm nhìn đàn cá bơi tung tăng, Trầm Úc thở dài: chỉ mong bệ hạ đừng tức giận...

Đám người Mục Thanh đã thú nhận với hắn, điện hạ ra lệnh cho bọn hắn, từ trong ngự hoa viên trộm "một ít" cá chép đuôi vàng tới.

Vì phủ Túc vương kinh phí có hạn, mặc dù Mạnh Ngỗi đã xử lý tốt phần cây cối, nhưng đồ trang trí cho hồ bơi đều là vật xa xỉ, chỉ là loại cá "đuôi bạc" đã vô cùng đắt đỏ, càng đừng nói đến "đuôi vàng", loại đồ này Mạnh Ngỗi cũng bó tay

Nhưng Triệu Hoằng Nhuận đã có giải pháp, hồ cá trong ngự hoa viên có rất nhiều cá chép đuôi vàng, bắt ít tới cũng đâu có sao?

Đối với việc này, Triệu Hoằng Nhuận rất khẳng khái, dù sao hắn đã từng nướng cá trong ngự hoa viên, làm Ngụy Vương tức đến nỗi ban ngự hoa viên cho hắn.

Nên "quyền sở hữu" ngự hoa viên, còn trong tay Triệu Hoằng Nhuận, ai bảo phụ vương hắn đã quên thu hồi?

Nếu đã có quyên thì phải dùng trước khi hết hiệu lực, nên Triệu Hoằng Nhuận không khách khí sai tông vệ đi bắt cá trong ngự hoa viên thả vào hồ trong phủ 'Túc vương.

Ngoài ra, Triệu Hoằng Nhuận cũng để tông vệ nhổ lấy một ít cây trúc con quý hiếm để trồng trong phủ.

Hắn cũng rất muốn lấy những cây trúc trưởng thành, nhưng chúng quá dài, không mang ra khỏi cung, cuối cùng, hắn chỉ có thể từ bỏ.

"A? Đây là.. Tử trúc? A? Đây có đốm... Chẳng lẽ là Lệ trúc sao?"

Tô cô nương phát hiện bên hồ, trong rừng trúc có đoạn trúc tím, hoảng sợ nàng trên gương mặt xinh đẹp tất cả lúc vẻ kinh ngạc.

Mà đối với việc này, Trầm Úc dở khóc dở cười.

Dọc theo hành lang về hướng bắc, là một khu vườn đầy loại cỏ cây thấp.

Trâm Úc cẩn thận xem xét, thở phào nhẹ nhõm: cũng may là những loại cây tương đối phổ biến, không hề giống như trộm từ ngự hoa viên ra.

Hắn chỉ sợ đám Mục Thanh không biết nặng nhẹ, trộm cả những loại hoa quý giá.

Dù sao có một vài loại hoa là do Ngụy Vương tự trồng, trộm đồ do Ngụy Vương tự trồng, chính là đại nghịch bất đạo!

Ï Thời gian trải qua thật nhanh, chớp mắt liền hơn một năm... ¡ Trâm Úc cảm khái, khi thấy điện hạ nhà mình đang kéo nữ nhân đi dạo trong hành lang.

"Này:

Trầm Úc kéo một tông vệ, thấp giọng hỏi: "ngươi nói điện hạ, có phải hay không vững vàng hơn nhiều?"

Bị hắn kéo lại là Cao Quát, hắn nghỉ hoặc nhìn Trâm Úc, sau đó lại nhìn Triệu Hoằng Nhuận, thấp giọng nói: "ngươi muốn nói, điện hạ sau khi có nữ nhân đã trở nên vững vàng hơn nhiều sao?”

"Ta không có nói như vậy." Trầm Úc vội vàng phủ nhận, hắn không muốn bị đám huynh đệ gài bây.

Nhưng khiến Trâm Úc bất ngờ là, Cao Quát cũng gật đầu, cảm khái: "nói chung điện hạ đã trưởng thành rồi!"

Nam nhân dân gian trưởng thành là 13 tuổi, mà công tử của quý tộc thế gia trưởng thành là 20 tuổi, nhưng mà đối với vương tử mà nói, xuất các khai phủ mới được tính là trưởng thành.

Sau khi xuất các, vương tử đã không còn được chăm sóc như trong cung.

Đồng nghĩa, tông vệ cần làm nhiều thứ hơn để hỗ trợ vương gia nhà mình, bao gồm việc quản lý hạ nhân và chỉ tiêu.

Và khi bọn hắn đang đau đầu, Triệu Hoằng Nhuận đã dẫn Tô cô nương và nha hoàn Lục nhi tham quan cả phủ Túc vương.

Cuối cùng, Triệu Hoằng Nhuận dẫn Tô cô nương và Lục nhi tới nhà chính phía bắc.

Vì vương phủ mới sửa chữa lại, trong phủ chưa có hạ nhân, thị nữ, nên tông vệ phải tạm thời làm công việc của hạ nhân, pha một ấm trà đưa đến nhà chính.

"Cảm giác như thế nào?"

Triệu Hoằng Nhuận đưa cho Tô cô nương một chén trà, cười hỏi.

"Hơi mệt mỏi..." Tô cô nương cảm độn nhận chén trà, thành thật trả lời.

Triệu Hoằng Nhuận dở khóc dở cười, điều hắn muốn hỏi không phải việc này.

"Không phải, ta muốn nói, toà vương phủ này như thế nào?"

Tô cô nương sững sờ, lúng túng, nhấp một ngụm trà, mới nhỏ nhẹ nói: "nô gia chỉ có thể nói, không hổ là vương phủ..."

"Cảm giác có chút qua loa." Triệu Hoằng Nhuận cố ý giả vờ không hài lòng.

"Không..." Tô cô nương nói

Nàng lúng túng, nàng hiểu rõ, xuất thân của mình là thứ khiến cho nàng khó có thể có được tôn nghiêm ở trong vương phủ, đây chính là điều nàng lo lắng.

Tô cô nương từng đoán ái lang chính là Túc vương Hoằng Nhuận, nhưng trong thâm tâm, nàng không mong đây là sự thật.

Nếu có thể, nàng mong ái lang chỉ là dân thường, chỉ như vậy, nàng gả cho hắn mới coi là môn đăng hộ đối.

Không may, mong muốn của nàng chỉ đơn phương, người nàng yêu lại là anh hùng của Đại Ngụy, Túc vương Hoằng Nhuận.

Nàng chỉ là một nữ nhân phổ thông, còn xuất thân không trong sạch.

Với thân phận của nàng cùng lắm chỉ là một tiểu thiếp, làm sao đủ dũng khí đánh giá phủ Túc vương?

Nếu không phải Triệu Hoằng Nhuận ra hiệu, e rằng, nàng không dám nói gì. "Thật không có gì để nói sao?" Triệu Hoằng Nhuận nhìn Tô cô nương, nói một câu khiến người sau luống cuống: "ngươi là nữ chủ nhân đó!"

Ï Nữ... Nữ chủ nhân? Ta sao? .j

Tô cô nương giật mình nhìn Triệu Hoằng Nhuận, trái tim đập loạn và ánh mắt thì càng thêm buồn bã.

Lúc này, Lục nhi đoán được tiểu thư nhà mình đang thất vọng, thận trọng dò hỏi: "nữ chủ nhân... Chỉ có chính thất mới có xưng hô đó? Ngươi không thể cưới tiểu thư nhà ta..."

F...J

Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, nhìn biểu cảm của hai người, hắn lập tức hiểu ra.

Hắn thành thật nói: "không dối gạt Tô cô nương, ta không thể cưới người làm chính thất..." Nghe câu này, ánh mắt Tô cô nương ảm đạm, nhưng Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu giải thích: "không phải vì lý do gì khác, chỉ là vì ta không được tự chọn chính thất cho mình."

"Liên... Hôn?" Tô cô nương cẩn trọng dò xét.

"Ừm”" Triệu Hoằng Nhuận nặng nề gật đầu.

Thấy vậy, Lục nhi trợn tròn mắt nói: "Ngươi... Thế nhưng là Túc vương, là Túc Vương..."

Triệu Hoằng Nhuận hiểu điều nàng muốn nói, lắc đầu nói: "dù vậy, cũng không thay đổi."

Ngụy Vương tuyệt đối không cho phép chuyện này, theo một cách nói nào đó, vương tử công chúa đều là vật hi sinh trong hôn nhân, nhưng vương tử được quyền chọn nữ nhân mình yêu mến, điểm này tự do hơn công chúa nhiều.

"Nếu có thể, bản vương hy vọng ngươi là chính thất, nhưng... Ai! Nhưng bất luận thế nào, bản vương có thể cam đoan với ngươi, nữ nhân trong phủ sẽ đối xử như nhau, bất kể vợ hay thiếp, tuyệt sẽ không để ngươi chịu khổ"

Nghe câu này, ánh mắt Tô cô nương sáng lên.

Ở bên cạnh, Lục nhi nghi ngờ nhìn Triệu Hoằng Nhuận, hỏi: "nữ nhân trong phủ... Ngươi trừ tiểu thư nhà ta ra, còn có nữ nhân khác sao?”

F Hở? J Mặt Triệu Hoằng Nhuận đông cứng. Chương 295: Thúy Tiểu Hiên Trong Phủ Túc Vương

Cuối cùng Triệu Hoằng Nhuận hàm hồ nói vài câu đổi chủ đề.

Mà Tô cô nương cũng không truy hỏi đến cùng, dưới cái nhìn của nàng, ái lang là Túc vương, bên cạnh có mấy nữ nhân là bình thường, sao phải đào sâu, chỉ cần hẳn đối xử tốt với nàng là được.

Sau khi Triệu Hoằng Nhuận hàn huyên vài câu với chủ tớ hai người, liền dẫn hai người đến sương phòng phía bắc.

Lấy sảnh giữa làm ranh giới, bắc viện chia làm đông viện và tây viện.

Trong đó, đông viện là phòng của nữ chủ nhân, còn tây viện là cho người thân và nữ khách. Mà Tô cô nương là nữ nhân của Triệu Hoằng Nhuận, tất nhiên là ở đông viện.

Đông viện thật ra gồm vô số căn phòng gõ, mỗi phòng đều sắp đặt vườn hoa, giả sơn, ... Tất cả được xếp theo kiến trúc cung đình nhưng quy mô không bằng.

Tuy nhiên, cả Triệu Hoằng Nhuận và Tô cô nương đều hết sức hài lòng.

"Chọn một cái."

Dân Tô cô nương đến đông viện, Triệu Hoằng Nhuận chỉ vào những gian phòng, nói.

Chỉ thấy ở đông viện có 6 căn phòng, mỗi một phòng rộng khoảng 6,7 trượng, không thể nói lớn, nhưng đủ rộng rãi, ít nhất là với 2 người.

"Những gian phòng này... Còn chưa lấy tên sao?" Tô cô nương kinh ngạc phát hiện, †ấm biển được chạm khắc trước mỗi căn phòng chưa có tên, theo tập tục Đại Ngụy, người Ngụy ưa thích đặt tên cho bất kỳ thứ gì, ngay cả một căn nhà cỏ cũng sẽ được đặt tên một cách văn nhã.

Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, lúc này mới nhớ tới Mạnh Ngỗi đã nhắc qua hắn, là do hắn quên mất.

Hắn nhún vai giải thích: "nàng có thể đặt tên cho nó, ta sẽ mời thợ khắc."

Tô cô nương nghe vậy suy nghĩ tỉ mỉ một lúc, chân chờ hỏi: "Nhuận lang, nếu nô gia muốn tiếp tục sử dụng Thúy Tiểu Hiên..."

"Có thể." Nhìn biểu cảm mong đợi của nàng, Triệu Hoằng Nhuận thản nhiên cười nói.

Hắn cũng hiểu, Tô cô nương ở Thúy Tiểu Hiên nhiều năm như vậy, mặc dù nàng rất ghét chốn phòng trần, nhưng nàng rất có cảm tình với nơi đó.

"Thật ?" Tô cô nương vừa mừng vừa sợ.

"Đương nhiên." Triệu Hoằng Nhuận nhếch miệng cười nói: "ta sẽ lấy thêm trúc từ trong cung biến nơi này thành Thúy Tiểu Hiên chân chính."

Lời của hắn khiến Trầm Úc run rẩy.

Tô cô nương cũng chú ý đến sự "hoảng sợ" của Trầm Úc, Lữ Mục, Vệ Kiêu, che miệng, cười khúc khích, lắc đầu nói: "đa tạ Nhuận lang, nhưng nô gia chỉ cầu ít thúy trúc bình thường là được."

Nghe vậy Trâm Úc, Lữ Mục, Vệ Kiêu như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra, hắn nghĩ, điện hạ đã lấy nhiều thứ đến vậy trong ngự hoa viên, nếu còn lấy nữa khó tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra.

Cô nương này không tệ. . ¡ Các tông vệ thầm nhủ, không phải ai cũng có khả năng cự tuyệt những thứ quý giá.

Mà Tô cô nương lại từ chối những cây trúc quý giá, lấy loại thúy trúc bình thường, điều này chứng tỏ nàng không phải người ham hư vinh.

Đám tông vệ cảm khái: nếu không phải xuất thân thấp kém, bằng không, với nhân phẩm của cô nương này, đủ để trở thành Túc vương phi.

"Mục Thanh, tháo biển gỗ ra, đưa đến Dã Tạo ty, nhờ thợ khắc lên 3 chữ "Thúy Tiểu Hiên"."

Sau khi đã có quyết định, Triệu Hoằng Nhuận quay người lệnh cho Mục Thanh.

"Vâng, điện hạ!" Mục Thanh chắp tay, dưới sự giúp đỡ của vài tông vệ, lấy tấm biển gỗ xuống. Cùng lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận dẫn Tô cô nương vào phòng.

Sau khi vào trong phòng, Triệu Hoằng Nhuận quan sát bốn phía, cảm thấy hết sức hài lòng.

Gian phòng không lớn, nhưng trang trí đây đủ.

Căn nhà chia làm hai lầu, lầu một là phòng khách, lầu hai là phòng của nữ chủ nhân, đồ trang trí, nội thất đều được quét một lớp sơn, nhìn trông rất sảng sủa.

Sơn, ở thời đại này là vật xa xỉ, chỉ có nước Sở mới đại lượng sản xuất.

"Đi lên xem?"

Triệu Hoằng Nhuận hỏi.

Mặc dù Tô cô nương không quan tâm đến nơi ở lắm, nhưng cũng bị thu hút bởi căn nhà này. Nhưng Triệu Hoằng Nhuận có điểm không hài lòng.

Đương nhiên, hắn không phải bất mãn với căn nhà, mà là sơn, màu sắc sơn tương đối đơn điệu, ít có cơ hội lựa chọn, toàn căn phòng được sơn chỉ một màu tím.

Nhưng Tô cô nương hết sức hài lòng, thậm chí nói giỡn với Triệu Hoằng Nhuận: "hình như nô gia nên đặt tên là Tử Tiểu Hiên?"

"Chỉ cần ngươi vui lòng” Triệu Hoằng Nhuận cười đáp.

Hai người cười đùa một lúc, Triệu Hoằng Nhuận liền nói: "chỉ bằng, hôm nay, ta đưa mẫu thân đến đây luôn?"

Nghe câu này, Tô cô nương giật mình kinh ngạc, chân tay luống cuống nắm chặt tay áo, lắp bắp nói: "cái này... Nhanh như vậy? Nô... Nô gia còn chưa chuẩn bị sẵn sàng..."

Nhìn nàng hoảng hốt, Triệu Hoằng Nhuận cười đùa nói: 'sớm muộn như nhau, cứ quyết định vậy đi."

Không phải Triệu Hoằng Nhuận cố ý trêu Tô cô nương, chỉ là hắn biết rõ Tô cô nương tính tình.

"Vậy... Vậy được rồi." ái lang thái độ kiên quyết, Tô cô nương cắn môi, u oán nhìn.

"Lục nhi, nhớ kỹ giúp tiểu thư ngươi." Triệu Hoằng Nhuận vừa nói vừa cười thầm, hắn biết, sau khi hắn đi, Tô cô nương sẽ luống cuống trang điểm, cố gắng tạo ấn tượng tốt.

"Vâng." Lục nhi cung kính đáp.

Ï Nha đầu này... j

Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy nhíu

mày nhìn Lục nhi, hắn đương nhiên nhìn ra Lục nhi đang kính sợ, .. Việc này thật nhàm chán.

Mặc dù đã cãi nhau nhiều lần, nhưng hắn khá thích nha đầu keo kiệt này.

"Hôm nay sao nghe lời như vậy, không giống ngươi..."

Triệu Hoằng Nhuận xoa đầu Lục nhi, cố ý trêu nàng, nếu là lúc trước, nha đầu này đã sớm chỉ vào mặt Triệu Hoằng Nhuận mắng to, nhưng hôm nay, nha đầu này chỉ cúi đầu rụt rè, khiến Triệu Hoằng Nhuận không vui nổi, hắn thấy, uy nghiêm là vào người ngoài, còn người thân mà cũng thế thì thật nhàm chán.

Ï Cho các nàng một quá trình thích nghi. . j

Triệu Hoằng Nhuận thầm nghĩ.

Nghĩ đến đây, Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, không nói ra, hắn nghĩ, sự kính sợ của chủ tớ hai người sẽ dần tan biến theo thời gian.

Sau khi ra lệnh cho tông vệ đóng cửa phủ, Triệu Hoằng Nhuận chỉ dẫn theo Trầm Úc, Chủng Chiêu hồi cung.

Hắn chuẩn bị đưa Trầm thục phi đến phủ Túc vương.

Nhưng khiến Triệu Hoằng Nhuận bất ngờ là, lúc hắn tới Ngưng Hương cung, hắn thấy một khách quý, Ô quý tần.

Chỉ thấy Ô Quý tần, đang trò chuyện với Trâm thục phi trong sảnh.

Triệu Hoằng Nhuận vội vàng tiến lên, hướng Trâm Thục Phi hành lễ: "hài nhi bái kiến mẫu phi." Sau đó hắn hướng Ô quý tần hành lễ: "Hoằng Nhuận bái kiến nương nương."

Triệu Hoằng Nhuận chưa từng tiếp xúc Ô quý tần, nhưng vì Ô quý tần là mẫu thân của Lục ca hắn kính trọng, nên Triệu Hoằng Nhuận dành cho Ô quý tần sự tôn trọng lớn nhất. Chương 296: Ô Quý Tân Khổ Tâm

"Bát vương tử."

Ô quý tần mỉm cười gật đầu, thái độ hòa ái.

Nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận, Ô quý tân không khỏi nhớ tới con trai ở phương xa, vẻ mặt buồn bã đau khổ.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận vội vàng đổi chủ đề: "Ô quý tần sao rảnh rỗi đến Ngưng Hương cung?"

Vừa dứt lời, Trâm thục phi giơ tay gõ trán hắn, trách: "đứa nhỏ này, sao lại nói vậy với Ô quý tân?"

"Hài nhi chỉ thuận miệng hỏi." Triệu Hoằng Nhuận đau khổ nói.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Ô quý Tân chua xót cười.

"Thật hâm mộ muội muội..." Ô quý tần thì thào.

Trâm thục phi ngẩn người, lúc này mới hiểu, Ô quý tần là đang hâm mộ nàng vẫn có con trai ở bên.

Thấy thế, Trâm thục phi cười nói: "tỷ tỷ nếu hâm mộ, muội muội đưa ngươi một đứa?"

Còn có thể đưa một đứa? ¡

Triệu Hoằng Nhuận trợn mắt, im lặng.

Nghe Trầm thục phi nói, Ô quý tần cười khẽ, đùa giốn nói: "cho dù muội muội có đưa Túc vương cho tỷ tỷ làm con thừa tự, tỷ tỷ cũng trèo không tới..." Nói xong, nàng quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, cười nói: "nếu Bát vương tử không chê, cứ gọi thiếp thân một tiếng di nương."

Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, hiểu ra, Ô quý tần cũng đoán được hắn được Lục ca nhờ chiếu cố nàng, nên muốn gần gũi hơn với hai mẹ con họ.

Hiểu được điều này, Triệu Hoằng Nhuận không do dự chắp tay gọi: "Hoằng Nhuận, gặp qua di nương."

"Ừ” Ô quý tần hòa ái cười, tay phải sờ ống tay áo, lập tức áy náy nói: "di nương đi vội, không mang lễ gặp mặt, lần sau di nương bổ sung."

Triệu Hoằng Nhuận còn chưa nói gì, thì Trâm thục phi xen vào: "tỷ tỷ chớ làm hư đứa nhỏ này."

"Sao lại làm hư?" Ô quý tần hòa ái nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

Nàng từ chỗ con trai biết được, Bát vương tử tài năng không kém con trai của nàng, lại thêm cả hai có quan hệ tốt, tất nhiên nhìn Triệu Hoằng Nhuận với con mắt khác.

"Di nương sao lại tới Ngưng Hương cung?" sau khi tán gẫu vài câu, Triệu Hoằng Nhuận tò mò hỏi.

"Chuyện này, di nương đã đề cập với mẫu thân ngươi..." Ô quý tần thở dài, sau đó giải thích lần nữa với Triệu Hoằng Nhuận: "mấy ngày nay, cung nội không yên ổn, Thi quý phi và vương hậu tranh đấu kịch liệt..."

Thì ra mấy ngày trước, cung nữ hầu hạ Thi quý phi đụng phải vương hậu, bị cung nữ bên cạnh vương hậu khiển trách, đây vốn là việc nhỏ, không ngờ, lại châm ngòi cho cuộc chiến giữa Thi quý phi và vương hậu.

Sau đó vài ngày, Thi quý phi mời phi Tần trong cung đi ngắm hoa, giữa đường nàng chế nhạo vương hậu, chỉ trích vương hậu vì hư vinh, không để ý tình cảm tỷ muội.

Khiến Ô quý tần không vui là, nàng bị Thi quý phi lợi dụng, vương hậu sau đó sai người truyền lời cho nàng: Thi thị vô lễ với bản cung, ngươi sao có thể giúp nàng?

Ô quý tần thấy oan ức, ban đầu tưởng chỉ là một buổi ngắm hoa, sao biết được có chuyện đó?

Thế là khi Thi quý phi phái cung nữ đến mời lần nữa, Ô quý tần mượn cớ bị ốm để cự tuyệt, không ngờ lại không được, bây giờ Ô quý tần kẹp giữa vương hậu và Thi quý phi, cay đắng chạy tới kể khổ với Trầm thục phi.

Ï Thi quý phi... Không phải là Ung Vương mẫu phi sao? ,¡

Triệu Hoằng Nhuận nghe Ô quý tần giải thích xong, cảm thấy khó hiểu, theo hắn nghĩ, Ung Vương là người rộng lượng, có thể không thông minh bằng Lục ca, nhưng lòng dạ, quyền mưu, thủ đoạn đứng đầu trong số vương tử.

Sau khi nghe Ô quý tần kể, Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc phát hiện, Thi quý phi không những hẹp hòi còn hay ghen tị, thực sự rất khó để tưởng tượng được, nữ nhân vậy sao có thể dạy dỗ ra được Ung Vương xuất sắc đến thế.

Nên Triệu Hoằng Nhuận hoang mang hỏi.

Ô Quý tần nghe xong lắc đầu, đính chính: "Thi quý phi không hề nhỏ mọn hoặc ghen tị, nàng chỉ nhằm vào vương hậu mà thôi... Vương hậu và Thi quý phi ân oán, Hoằng Nhuận chắc hẳn cũng có nghe thấy?"

Triệu Hoằng Nhuận gật đầu: "ta biết các nàng từng có quan hệ tốt, về sau không biết làm gì liền trở mặt thành thù... Theo ta được biết, dường như vương hậu muốn mưu hại đứa bé trong bụng Thi quý phi..."

"Ừ” Ô quý tần gật đầu, cười khổ nói: "vì chuyện này, Thi quý phi đối với vương hậu có thể nói là oán hận chồng chất, nhưng vì ân oán cá nhân mà ảnh hưởng người khác thì không ổn..."

Trâm thục phi nghe vậy chen vào: "trước kia là vương hậu muốn mưu hại con của Thi quý phi sao?"

"Trong cung đồn đãi như thế." Ô quý tân thấp giọng nói: "theo ta nghe được, vương hậu sai người bỏ thuốc cho Thi quý phi, khiến Thi quý phi suýt sinh non, cũng may Thi quý phi hóa hiểm thành lành, cuối cùng hài nhi được cứu sống..."

"Vương hậu?" Trâm thục phi kinh ngạc: "không giống..."

"Đừng nói muội muội, tỷ tỷ cũng thấy không giống, nhưng khi đó, đích thật là vương hậu rất đáng nghi..." Nói đến đây, Ô quý tần cười khổ lắc đầu: "chuyện này, đâu có hiếm, huống chỉ bây giờ? Thi quý phi và vương hậu oán hận đã lâu, bây giờ vì một chuyện nhỏ mà tranh đấu, chỉ khổ chúng ta kẹp ở giữa..."

"Tỷ tỷ không để ý tới là được?" Trầm thục phi không hiểu hỏi.

"Nói nghe thì dễ." Ô quý tần cười khổ, nhìn về phía Trầm thục phi và Triệu Hoằng Nhuận.

Con trai của Trâm thục phi là người có quyền thế, Túc vương Hoằng Nhuận, nên các phi tần đối với Trầm thục phi là nước giếng không phạm nước sông, tỉ việc ngắm hoa, Thi quý phi không mời Trầm thục phi, là vì đã cân nhắc đến thái độ của Túc vương Hoằng Nhuận.

So ra, cuộc sống của Ô quý tần tương đối khó khăn, nàng là một trong 3 quý phu nhân, không tránh khỏi việc bị ảnh hưởng, mà con trai nàng Triệu Hoằng chiêu còn không ở Đại Ngụy, nàng lại không dám nói cho Ngụy Vương biết, đây cũng là lý do vì sao nàng đành kể khổ với Trầm thục phi.

Dưới cái nhìn của nàng, người chân thành với nàng, cũng chỉ còn Trâm thục phi, Triệu Hoằng Nhuận.

Nghe Ô quý tần kể khổ, Triệu Hoằng Nhuận vừa cười vừa nói: "di nương đừng vội... Chi bằng, di nương ở chỗ mẫu thân, tránh xa thị phi."

Trầm thục phi mắt sáng lên: "đây là biện pháp tốt."

Trầm thục phi đang muốn tìm người trò chuyện, Ô quý tần rất thích hợp.

"Làm vậy... Không thích hợp lắm?" Ô quý tần còn hơi do dự.

Nàng đương nhiên hiểu ý Triệu Hoằng Nhuận, Thi quý phi tuy là mẫu thân của Ung Vương, nhưng cũng không dám chọc Túc vương.

"Không sao, ta đã đồng ý Lục ca, thay hắn chăm sóc ngài." Triệu Hoằng Nhuận cười nói.

Ô quý tần hơi do dự, cuối cùng cũng đồng ý.

Nhưng có điều khiến nàng khó hiểu: "bình thường, Thi quý phi không dám làm lớn chuyện, Hoằng Nhuận, gần đây Ung Vương và đông cung như thế nào?"

Ï Không hổ là quý tần... ¡

Triệu Hoằng Nhuận thâm khen, nhún vai nói: "đánh nhau loạn xạ... Ung Vương huynh chủ trì Đốc Tập ty, gân đây nhìn chằm chằm Văn Tuyển ty do đông cung nắm giữ, chỉ cần phạm luật liền bị bắt, đông cung bị ép điên."

"Khó trách..." Ô quý tần thở dài, hiểu ra. "Hoằng Nhuận, nếu ngươi đã không hứng thú với vương vị, vậy thì nghe di nương khuyên, bất luận thế nào, cũng đừng dính vào đó." Ô quý tần nghiêm túc dặn dò.

Ï Chẳng lẽ... Sắp bắt đầu? ¡

Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, nghĩ lại, mọi chuyện đã không còn dừng ở trên triều mà đã bắt đầu lan tới hậu cung.

Nghĩ đến đây, hắn gật đầu nói: "xin mẫu thân và di nương yên tâm, Hoằng Nhuận hiểu."

Thấy vậy, Ô quý tần gật đầu, đột nhiên, nàng hiếu kỳ hỏi: "Hoằng Nhuận, nghe mẹ ngươi nói, gần đây Dã Tạo ty bận rộn, sao lại đến Ngưng Hương cung, chẳng lẽ có chuyện?"

"Ách..."

Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn Trâm thục phi, thấy đôi mắt Trầm thục phi càng ngày càng sáng.

"Thật ra, phủ Túc vương đã sửa chữa xong, có thể vào ở, nên ta dự định đưa mẫu thần đến ở mấy ngày, thuận tiện, để mẫu thân gặp Tô cô nương..."

Quả nhiên, Trâm thục phi cũng không kinh ngạc: "cuối cùng cũng bằng lòng dẫn vi nương gặp Tô cô nương?"

"Tô cô nương?" Ô quý tần không hiểu.

Thấy vậy, Trâm thục phi ra hiệu với Ô quý tần, khiến nàng hiểu ra: "chất nhi cũng đã trưởng thành."

"A, mới 15..." Trầm thục phi cố ý nói: "thiếp thân đã sớm nói với hắn, muốn gặp Tô Cô nương, tiểu tử này cứ giữ chặt, không để cho ta gặp."

"Xem ra Tô cô nương rất được chất nhi yêu thích." Ô quý tần cười tủm tỉm trêu chọc.

"." Triệu Hoằng Nhuận gãi đầu im lặng.

Bị hai người trêu chọc, khiến Triệu Hoằng Nhuận chịu không nổi, cho nên hẳn giả vờ không nghe thấy.

"Có thể để di nương cùng đi xem không?" Ô quý tần cười híp mắt trêu chọc.

Trầm thục phi nghe vậy, mắt sáng lên: "tỷ tỷ đi cùng muội muội cho vui."

Nói xong, nàng quay đầu nhìn con trai.

Nhìn vẻ mặt hai người rạng rỡ, Triệu Hoằng Nhuận liền biết, Tô cô nương sẽ phải nếm mùi đau khổ, không biết hai người sẽ trêu nàng đến mức nào.

Nhưng việc đã đến nước này, Triệu Hoằng Nhuận cũng hết cách. "Đúng, để mấy Sở nữ trong Văn Chiêu các cùng đi." Trâm thục phi khiến Triệu Hoằng Nhuận hoảng sợ với một câu nói.

Ï Ngài chỉ sợ không loạn? ,

Triệu Hoằng Nhuận trợn tròn, nói: "không ổn?"

"Sở nữ ?" Ô quý tần nghi ngờ chen vào.

Thấy vậy, Trầm thục phi chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận giải thích: "tiểu tử này, lần trước đi Sở, lừa 3 cô nương trở về, bây giờ đang ở Văn Chiêu các..."

"3 người?" Ô quý tân không tin nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

Triệu Hoằng Nhuận lúng túng nói: "di nương, ngài đừng nghe mẹ ta nói bậy." Nói xong, hắn quay đầu nhìn Trầm thục phi, bất đắc dĩ nói: "nương, ta đã giải thích, Mị Khương, Mị Nhuế, là có người nhờ ta chăm sóc."

"Chăm sóc, còn giấu ở chỗ của ngươi?" Trầm thục phi lộ vẻ "đừng hòng lừa ta", híp mắt nói: "Mị Khương, Mị Nhuế, còn có Dương Thiệt Hạnh tiểu cô nương, đúng không? Vi nương đã sớm hỏi rõ ràng."

Ÿ Hỏi rõ ràng. . 0

Triệu Hoằng Nhuận há miệng không nói.

Không cần hỏi, chắc chắn là một trong số tông vệ không biết xấu hổ phản bội.

Xem ra đêm nay không yên... ¡

Triệu Hoằng Nhuận có dự cảm không tốt.
Bình Luận (0)
Comment