Chương 297: Mẹ Chồng Nàng Dâu
Chương 297: Mẹ Chồng Nàng DâuChương 297: Mẹ Chồng Nàng Dâu
Bởi vì nhiều nguyên nhân, cuối cùng Trầm thục phi và Ô quý tần cùng đến phủ Túc vương, việc này khiến Triệu Hoằng Nhuận bất an.
Chuyện cho tới giờ, Triệu Hoằng Nhuận chỉ đành mong mẫu thân và Ô quý tân thủ hạ lưu tình, đừng chọc Tô cô nương quá mức.
Đối với việc này, Trầm thục phi vô cùng bất mãn, nói với Ô quý tần: "tiểu tử này, sợ thiếp thân bắt nạt nữ nhân của hẳn."
"Con ai mà không như thế?" Ô quý tân che miệng cười nói: "nhà ta Hoằng Chiêu khi đó, cũng rất che chở Lữ Cơ, rõ ràng thiếp thân cho đồ trang sức, kết quả còn vụng trộm hỏi ta có bắt nạt người †a... Ai, nói con gái lớn không dùng được, con trai một khi trưởng thành, cũng không phải của chúng ta rồi."
Nói đến đây, Ô quý tần thở dài.
"Thiếp thân đồng ý." Trâm thục phi nghe vậy nhíu mày, nhìn Triệu Hoằng Nhuận có phân oán trách, dọa Triệu Hoằng Nhuận cúi đầu, không dám mở miệng nói chuyện, miễn cho tình hình tồi tệ thêm.
Mẹ chồng nàng dâu từ xưa đến nay hiếm hòa thuận, với một nữ nhân mà nói, cả đời quan trọng nhất là chồng và con, đột nhiên có một nữ nhân xa lạ cướp đi con trai, sự thù địch này không dễ hóa giải.
Lúc này, ấn tượng đầu tiên của con dâu càng trở nên quan trọng.
Nếu ấn tượng đầu tiên tốt, thì sự thù địch sẽ giảm; còn ngược lại, nếu ấn tượng đầu tiên không tốt, sau này sẽ có rắc rối.
Đến lúc đó, con trai bị kẹp ở giữa vô cùng khó xử.
Khi Trầm thục phi và Ô quý tần ngồi trong sảnh chính của Thúy Tiểu Hiên, nhìn thấy Tô cô nương đi về phía hai người, ánh mắt Ô quý tần trở nên sắc bén, huống chỉ là Trâm thục phi.
Có thể nói là hai mắt tỏa sáng như nhìn thấy con mồi.
Triệu Hoằng Nhuận thực sự không dám tin, người mẹ trông có vẻ nhu nhược của mình lại uy nghỉ đến vậy.
Cùng lúc đó, Tô cô nương như giẫm trên băng mỏng, từ lúc xuống, đã quy củ nắm tay đứng trước mặt Trầm thục phi và Ô quý tần, mắt cụp xuống.
Không khí trong lầu một Thúy Tiểu Hiên dường như đông cứng lại, Trầm thục phi và Ô quý tần không nói, Tô cô nương không dám nói chuyện, cho dù là liền hỏi sao cũng không sao, chỉ là yên lặng đứng ở đó.
Lục nhi ở bên, đã đun sẵn một ấm trà, cũng lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình.
Đây là quy củ từ xưa đến nay, con dâu gặp cha mẹ chồng, cha mẹ chồng phải nhìn kỹ nữ nhân này.
Trước khi cha mẹ chồng mở miệng, con dâu không thể tự tiện mở miệng.
Tô cô nương lúc này rất lo lắng bất an, nàng muốn nhìn ái lang để lấy thêm tự tin, nhưng không dám ngẩng đầu.
Nàng không khỏi lo sợ, người nàng yêu là Đại Ngụy vương tử, là Túc vương Hoằng Nhuận, mẫu thân hắn là phi tần trong cung, bất luận là thân phận hay địa vị, đều vô cùng tôn quý.
Giờ phút này, nàng chỉ sợ mẫu thân ái lang ghét bỏ xuất thân của nàng.
Mà đúng như Tô cô nương suy đoán, Trầm thục phi và Ô quý tân đang đánh giá nàng, khi thì thấp giọng thảo luận, nhưng không giống như Tô cô nương tưởng tượng, mà chỉ nói tướng mạo, ăn mặc, cùng tuổi tác.
"Thật là một mỹ nhân..." Ô quý tần sờ bàn tay, lộ ra vẻ ghen ty với làn da trắng muốt của Tô cô nương.
"Không biết sức khỏe như thế nào..."
Trầm thục phi lẩm bẩm.
Trâm thục phi lúc còn trẻ cũng là một mỹ nhân, dù bây giờ đã sắp 40, màu da vẫn trắng nõn.
Nhưng vì bản thân yếu ớt, nên Trầm thục phi có chút thành kiến với nữ nhân có nước da trắng, nàng kết luận: phàm là nữ nhân da trắng, sức khỏe đều yếu ớt. Nàng không muốn nữ nhân của con giống mình, 3 ngày bệnh nhẹ, 5 ngày bệnh nặng.
Cũng may da Tô cô nương trắng như ngọc, chứ không giống Trâm thục phi tái nhợt, điều này khiến Trâm thục phi tương đối hài lòng.
"Nàng bao nhiêu tuổi?' Ô quý tần thấp giọng hỏi.
Nghe vậy, Trầm thục phi nhíu mày, thấp giọng nói: "nghe nói lớn hơn con ta 6,7 tuổi."
"Hả? Vậy chẳng phải là, năm nay đã 22,23?" Ô quý tần kinh hãi.
Ở Đại Ngụy, nữ nhân lớn hơn 2,3 tuổi gả cho nam nhân không sao, cha mẹ chồng cũng vui mừng thấy thế.
Nhưng lớn 6,7 tuổi, là một chuyện khác. "Nhưng nhìn không ra..." Ô Quý tân hâm mộ nhìn Tô cô nương, thấp giọng nói: "nhiều nhất là chênh lệch 3,4 tuổi..."
"Ừ"
Trâm thục phi quan sát tỉ mỉ Tô cô nương, gật đầu.
Trừ tuổi tác ra, Trầm thục phi đối với Tô cô nương rất hài lòng.
Một lúc sau, nàng mỉm cười hỏi: "xem ra ngươi chính là Tô cô nương mà con ta hay nhắc tới."
Nghe câu này, Tô cô nương thở phào, giờ đây nàng đã có thể nói chuyện.
Nàng nhẹ nhàng hành lễ với Trầm thục phi và Ô quý tần, e thẹn nói: "tiểu nữ Tô Nhiễm, bái kiến thục phi nương nương, quý tần nương nương."
Trước đó, Triệu Hoằng Nhuận đã giới thiệu với Tô cô nương về hai vị nương nương, nên Tô cô nương mới không nhận lầm người.
"Gọi ta một tiếng Trầm thị là được." Trầm thục phi xua tay nói.
Lúc này, Lục nhi vội vàng rót hai chén trà, đặt lên khay gỗ, đưa cho Tô cô nương, Tô cô nương nhận lấy cung kính bưng lên cho Trầm thục phi và Ô quý tần.
"Ngay cả thiếp thân cũng có trà." Ô quý tần cười híp mắt nhận chén trà.
Có thể nhìn ra, nàng có hảo cảm với Tô cô nương, nhưng vì là người ngoài nên không dám nói nhiều.
Mọi chuyện đều phụ thuộc vào Trầm thục phi.
Nhưng Trầm thục phi không thấy Tô cô nương có vấn đề gì, ngoại trừ tuổi tác.
Trông thấy Trâm thục phi đang cười, Triệu Hoằng Nhuận như trút được gánh nặng.
Hắn biết, Trầm thục phi hẳn đã tiếp nhận Tô cô nương .
Nhưng chuyện kế tiếp để hắn thấy lúng túng.
"Nghe con ta nói, ngươi đã làm chuyện đó cùng hắn?"
Trầm thục phi trực tiếp hỏi.
F Hả? 1
Tô cô nương ngẩng đầu bối rối, không biết nói gì.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận tức giận nói: "nương, ngài hỏi việc này làm gì?
"Vi nương hỏi thì sao?" Trầm thục phi oán trách nhìn con trai, phất tay đuổi người: "đi đi, đừng ở nơi này, đi ra ngoài xem mấy người Ngọc Lung đến chưa."
"Nương..." Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, cho Tô cô nương một ánh mắt "tự cầu phúc" đi, khiến nàng hoảng hốt. Ï Nhuận lang, ngươi... .J
Nhìn ái lang đi ra ngoài cửa, Tô cô nương lộ ra vẻ bất an.
Thấy vậy, Trâm thục phi cảm thấy buồn cười, vẫy tay nói: "đừng sợ, chẳng lẽ thiếp thân còn có thể ăn ngươi? Tới chỗ thiếp thân."
"... Vâng." Tô cô nương cúi đầu, cắn môi, thấp thỏm đi về phía Trâm thục phi.
Nàng chỉ sợ sau khi ái lang đi, ái lang mẫu thân sẽ bắt đầu chất vấn nàng.
Nhưng nàng đoán sai, Trầm thục phi không gây khó dễ cho nàng, chỉ là vấn đề Trầm thục phi hỏi, khiến Tô cô nương ngượng ngùng lúng túng.
"Lại nói, hai ngươi đã làm mấy lần rồi?" "Trong bụng có chưa?"
Nghe những câu hỏi đó, Tô cô nương đỏ mặt.
Cùng lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận đi ra cửa lớn để đón, theo tính toán của hắn, tông vệ đã sắp dẫn mấy người Ngọc Lung công chúa đến vương phủ.
Triệu Hoằng Nhuận cũng không cần đợi bao lâu, thì mấy cỗ xe ngựa đã tới.
Trong lúc đó, ánh mắt Triệu Hoằng Nhuận nhìn vê phía Mị Khương, trùng hợp, Mị Khương cũng nhìn hẳn.
Từ sau ngày đó, đây vẫn là lần đầu hai người gặp nhau. Chương 298: Mẹ Chồng Nàng Dâu (2)
"Vương tỷ."
Tránh ánh mắt Mị Khương, Triệu Hoằng Nhuận chủ động tiến lên chào hỏi Ngọc Lung công chúa.
"Hoằng Nhuận?”
Thấy Triệu Hoằng Nhuận đứng trước cửa, Ngọc Lung nghỉ hoặc hỏi: "ngươi ở đây làm gì?"
Triệu Hoằng Nhuận không thể nói là Trầm thục phi vì hỏi riêng Tô cô nương mà đuổi hắn ra ngoài, nên viện cớ: "biết tỷ muốn tới, đặc biệt ở đây chờ."
"Ừ." Ngọc Lung công chúa giả vờ người lớn, vỗ vai Triệu Hoằng Nhuận, cười hì hì không ngừng.
Nhìn nụ cười trên mặt nàng, Triệu Hoằng Nhuận xúc động.
Nhớ lại đêm Đoan Ngọ năm ngoái, vương tỷ ngồi cô đơn một mình bên hồ, Triệu Hoằng Nhuận đau lòng.
Nhưng giờ đây, nàng càng ngày càng vui vẻ.
Điều duy nhất khiến Triệu Hoằng Nhuận khó chịu là Ngọc Lung công chúa thân thiết với Mị Nhuế.
Có câu gần mực thì đen, hắn không hi vọng một Ngọc Lung công chúa ôn như, vì ở cùng Mị Nhuế một thời gian dài mà bị lây sự ngu ngốc.
Ngay khi Triệu Hoằng Nhuận thâm hi vọng, thì Ngọc Lung công chúa thân mặc nam trang, vui mừng hét lên.
"Dời khỏi vương cung, ta tự do rồi!"
F... J Triệu Hoằng Nhuận im lặng vỗ trán, trợn mắt với Mị Nhuế, Mị Nhuế không hiểu vì sao Triệu Hoằng Nhuận lại trợn mắt với mình.
"Đây chính là phủ Túc vương của phu quân sao?"
Dương Thiệt Hạnh bước đến bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận, kéo tay áo hắn: "thật xinh đẹp."
Gọi phủ đệ là xinh đẹp... Không thỏa đáng lắm? ¡
Triệu Hoằng Nhuận cúi đầu nhìn, thấy có chuyện cần phải nhắc nhở nha đầu này.
Hôm nay Trầm thục phi và Tô cô nương ở trong phủ, nếu tiểu nha đầu này không giữ mồm giữ miệng mà hô "phu quân", thì không ổn.
Nghĩ đến đây, Triệu Hoằng Nhuận gọi Dương Thiệt Hạnh sang một bên, dặn dò: "lát nữa không được gọi ta là phu quân, nhớ không?"
"Vì sao?" Dương Thiệt Hạnh hoang mang không hiểu, rồi nàng có một suy nghĩ, mặt như sắp khóc, nói: "điện hạ không muốn nô sao?"
"Dĩ nhiên không phải." Triệu Hoằng Nhuận vội vàng sờ đầu nàng, cười dỗ: "ngươi ngoan như vậy, làm sao ta không cần ngươi chứ?"
Nghe Triệu Hoằng Nhuận khen mình, Dương Thiệt Hạnh từ khóc thành cười, nhưng nàng vẫn không hiểu: "vậy vì sao không cho phép gọi điện hạ là phu quân?"
Triệu Hoằng Nhuận còn chưa kịp giải thích, Mị Khương đi ngang qua nói một câu: "bởi vì nữ nhân của hắn đang trong phủ."
"Hả?" Dương Thiệt Hạnh cả kinh, vội vàng nói: "nô... Nô cũng là điện hạ nữ nhân..." Ï Ngươi... ,J
Triệu Hoằng Nhuận bực bội trừng Mị Khương, nói hết lời cuối cùng cũng dỗ được Dương Thiệt Hạnh.
Sau khi vào phủ Túc vương, Triệu Hoằng Nhuận để Trâm Úc đi trước dẫn đường. Còn hắn thì cố ý đi đằng sau, trong lúc Mị Nhuế, Ngọc Lung, Dương Thiệt Hạnh đang mải ngắm cảnh, hắn kéo tay Mị Khương, thấp giọng nói: "ngươi bị sao?”
Bị Triệu Hoằng Nhuận kéo cánh tay, Mị Khương hơi xấu hổ, thấp giọng nói: "ngươi làm cái gì?"
Nàng vùng vẫy mấy lần, nhưng không biết tại sao, không tránh thoát được, có lẽ là do nàng sợ làm Triệu Hoằng Nhuận bị thương.
"Ngươi muốn kéo tay ta tới khi nào?" Nàng lạnh nhạt nói.
"." Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, đành buông tay nàng ra, nhưng trước khi nàng rời đi, hắn thấp giọng nói với nàng: "ta sẽ tâm sự với ngươi."
"" Mị Khương không hiểu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, trực tiếp đi về hướng Ngọc Lung và mấy người khác.
Đến khi đám người đến Thúy Tiểu Hiên, thì Trầm thục phi vừa nói xong chuyện xấu hổ với Tô cô nương, vì mặt Tô cô nương vẫn còn ửng hồng.
"Thục phi nương nương."
Ngọc Lung công chúa tiến lên hành lễ với Trầm thục phi, chợt phát hiện Ô quý tần bên cạnh trông quen mặt, nhìn kỹ mới kinh ngạc nói: "Ô quý tần cũng ở đây."
Ï Đây là. Ngọc Lung công chúa? j Ô quý tần trợn mắt há mồm nhìn Ngọc Lung một thân nam trang, một lúc sau mới nhớ ra đối phương là ai.
Trầm thục phi gọi Ngọc Lung công chúa đến bên cạnh, nhíu mày trách: "là nữ nhân, sao phải mặc đồ nam nhân?”
Ngọc Lung công chúa thè lưỡi, ngượng ngùng giải thích: "vừa rồi đang đi chợ, nghe Thục phi nương nương triệu kiến, không kịp thay quần áo."
"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi một tiếng di nương là được." Trâm thục phi yêu thương sờ đầu Ngọc Lung công chúa.
"Ừ, di nương, hì hì.' Ngọc Lung công chúa ngoan ngoãn đáp.
Lúc Triệu Hoằng Nhuận xuất chinh, Trầm thục phi đã thay hắn chăm sóc Ngọc Lung công chúa, nên quan hệ của hai người trở nên thân thiết. Ánh mắt của Trầm thục phi chuyển sang Mị Khương, Mị Nhuế cùng Dương Thiệt Hạnh.
Từ lúc ba người đặt chân vào Văn Chiêu các, Trâm thục phi đã biết được chuyện này, nhưng không có cơ hội gặp mặt.
Chú ý thấy Trâm thục phi nhìn Mị Khương, Mị Nhuế, Dương Thiệt Hạnh, Ngọc Lung công chúa vội vàng giới thiệu: "di nương, các nàng là Mị Khương, MỊị Nhuế, Dương Thiệt Hạnh."
Mị Khương nghe vậy cúi đâu hành lễ, Trầm thục phi từ dung nhan, cử chỉ, nhận ra Mị Khương không phải dân thường.
"Thục phi nương nương." So với tỷ tỷ, Mị Nhuế không hành lễ đúng, nhưng dáng vẻ ngây ngô của nàng, để Trầm thục phi có ấn tượng rất tốt. Chỉ có Dương Thiệt Hạnh rụt rè hành lễ với Trầm thục phi: "nô là Dương Thiệt thị Hạnh nhỉ, nếu... Nếu Thục phi nương nương không chê..."
Nhìn nàng đáng thương. Trâm thục phi mỉm cười, nói: "ừm, thiếp thân liên gọi ngươi là Hạnh nhi, được không?"
"Ừm!" Tiểu nha đầu dùng sức gật đầu.
Khi Ngọc Lung công chúa giới thiệu Mị Khương, Mị Nhuế, Dương Thiệt Hạnh, Tô cô nương ở bên lắng nghe, lúc Ngọc Lung công chúa giới thiệu Mị Khương, nàng không khỏi sửng sốt.
Đây... Vị này không phải là đường tỷ của Nhuận lang sao? Vì sao mẫu thân của Nhuận Lang lại không nhận ra? j¡
Nàng nghi hoặc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, đôi mắt có sự bối rối.
Bỗng nhiên, nàng có một ý nghĩ: chẳng lẽ...
Tô cô nương nhìn Mị Khương có sự thù địch.
F Ừm? ¡
Là người luyện võ, Mị Khương phát giác có địch ý, quay đâu nhìn Tô cô nương.
Nàng lầm tưởng lúc đó ta trêu đùa nàng sao?
Mị Khương đoán rằng Tô cô nương đang hiểu lầm, thiện ý gật đầu với Mị Khương, coi như chào hỏi.
Điều này khiến Tô cô nương càng thêm hoang mang, mặc dù không hiểu, nhưng địch ý biến mất.
Ï Các nàng... Và Nhuận lang có quan hệ gì? /¡
Tô cô nương thâm đánh giá MỊị Khương, Mị Nhuế và Dương Thiệt Hạnh. Còn Ngọc Lung công chúa, tuy chưa từng gặp, nhưng nghe Ngọc Lung công chúa luôn miệng gọi mẫu thân của ái lang là di nương, không cần nghĩ cũng biết đây mới là tỷ tỷ của ái lang.
Khi Tô cô nương đang quan sát mấy người Mị Khương, thì Mị Nhuế và Dương Thiệt Hạnh cũng đang quan sát nàng.
Trong mắt hai nha đầu đều có địch ý, một người muốn tác hợp tỷ tỷ nàng và Triệu Hoằng Nhuận, một người đã coi mình là "nữ nhân của Túc vương điện hạ", làm sao không có địch ý với Tô cô nương.
Về phần Trầm thục phi, nhìn mấy người các nàng, lộ ra nụ cười khó hiểu.
So với Tô cô nương, thì Trầm thục phi tò mò hơn về gia thế của Mị Khương, vì theo nàng biết, Mị Khương là con gái của Nhữ Nam Quân Hùng Hạo, đường muội của Dương Thành Quân Hùng Thác, lai lịch không nhỏ.
Nữ nhân kiểu này xuất hiện bên cạnh con trai, khiến Trầm thục phi không tin lý do "có người nhờ chăm sóc" của con trai.
Nhưng nàng không đoán được quan hệ chân chính giữa Triệu Hoằng Nhuận và Mị Khương, chỉ coi nàng là hông nhân tri kỷ của con trai.
Một Mị Khương, một Tô cô nương... j
Nếu không phải đang có người, Trầm thục phi rất muốn véo tai con trai: tuổi còn nhỏ, đã đa tình như vậy, vậy ngày sau còn nhiều đến mức nào?
Ï Nhưng... /
Ánh mắt Trầm thục phi nhìn về phía Mị Khương trở nên dịu dàng, bất luận dung mạo hay cử chỉ, Mị Khương đều không kém Tô cô nương, lại còn nhỏ tuổi hơn Tô cô nương, xuất thân cũng tốt hơn.
Duy nhất đáng lo là sự lạnh lùng của Mị Khương, khiến Trầm Thục Phi không dám chắc.
"Nhuận nhi, rốt cuộc ngươi và MỊị Khương, có quan hệ thế nào?"
Gọi Triệu Hoằng Nhuận tới bên cạnh, Trầm thục phi thấp giọng hỏi.
"Cái này..."
Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn Mị Khương, lộ vẻ do dự.
Quan hệ thế nào với Mị Khương, hắn thật sự không rõ.