Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 295 - Chương 308: Thúc Cháu

Chương 308: Thúc Cháu Chương 308: Thúc CháuChương 308: Thúc Cháu

Triệu Nguyên Dục, là đệ đệ nhỏ tuổi nhất của Ngụy Vương, năm nay 37 tuổi.

Vị này cả ngày sống mơ mơ màng màng, lưu luyến chốn phong trần, tỉnh thông chơi chữ, là một hoàn khố vương gia.

Đương nhiên, hoàn khố không có nghĩa vị này không có tài, trên thực tế, vị này biết không ít thứ, chỉ là những thứ này liên quan đến ăn chơi.

Tỉ như nói, Triệu Hoằng Nhuận khi còn bé, đã từng nghe Triệu Nguyên Dục kể lại, hắn dẫn theo tông vệ lên săn gấu hổ, vì điều này, Triệu Nguyên Dục đặc biệt mời theo hai thợ săn có kinh nghiệm phong phú, được bọn hắn hướng dẫn giăng bãy khắp núi rừng, cuối cùng săn được một con gấu to. Sau đó, cả nhóm đốt lửa, lột da gấu, nướng gấu để ăn.

Vì chơi, mà vị Lục thúc này có thể bôn ba đến biên giới đi săn, thậm chí, có lúc còn lẻn vào Hàn, Sở và cả nước Tống còn tồn tại.

Nếu không phải tuổi tác chênh lệch quá lớn, Triệu Hoằng Nhuận sẽ nghỉ ngờ vị Lục thúc này chính là Ngụy Du Tử.

Trong ấn tượng của Triệu Hoằng Nhuận, vị Lục thúc này luôn tự do, khi cao hứng, sẽ uống rượu mạnh không đắt tiền; khi cao hứng, sẽ vung tiền như rác, chơi mỹ nhân đẹp nhất.

Vị này vương thúc, sinh ra là vì chơi, hơn nữa, chơi không ngừng nghỉ.

Đáng lẽ ra, theo cách nghĩ của Triệu Hoằng Nhuận thì vị Lục thúc này chính là sâu mọt, nhưng trên thực tếm địa vị của vị Lục thúc này lòng Triệu Hoằng Nhuận rất cao, cao hơn cả Ngụy Vương.

Dù sao, trước khi nổi tiếng, chỉ có vị Lục thúc này quan tâm hắn.

Triệu Hoằng Nhuận còn nhớ, lúc hắn thất vọng vì không thể đi săn do tuổi tác, Lục thúc biết được chuyện này, dùng làm một chiếc vòng cổ bằng răng sói tặng cho Triệu Hoằng Nhuận.

Món quà này rất tuyệt vời, theo Triệu Nguyên Dục nói, mỗi một chiếc răng sói, đều lấy từ răng nanh của sói đầu đàn, mà trên dây chuyền có tổng cộng 12 đôi răng sói!

Triệu Hoằng Nhuận còn nhớ rõ, khi đó Lục thúc đắc ý kể về chiến công săn sói của bản thân, thậm chí còn vén áo lên, cho Triệu Hoằng Nhuận nhìn thấy vết sẹo kinh khủng trên bụng.

Khiến Triệu Hoằng Nhuận nhớ rõ, vân là Lục Thúc dùng vẻ mặt sợ hãi, nói cho hắn biết, con sói kia cắn chặt bụng, suýt nữa để Lục thúc mất máu mà chết.

Khi đó, Triệu Hoằng Nhuận cũng bị Lục thúc trêu đùa mà cười thành tiếng.

Lúc đó Triệu Hoằng Nhuận liền có mục tiêu, hắn đời này, liền muốn giống Lục thúc, sống tiêu sái, tự

Đến lúc Triệu Hoằng Nhuận 10 tuổi, Lục thúc rời khỏi Đại Lương, nói chính xác, là không đến Đại Lương nữa, theo hắn biết Lục thúc phải đến Lũng Tây là tổ địa của Cơ thị.

Nhưng hôm nay, đột nhiên gặp được xa cách đã lâu Lục thúc, có thể tưởng tượng Triệu Hoằng Nhuận kích động ra sao.

Loại tâm trạng này, để Triệu Hoằng Nhuận quên chuyện không vui.

Cũng để hắn mất hứng thú ngủ lại Nhất Phương Thủy tạ, muốn đưa Lục thúc về phủ hắn chơi.

Đối mặt với sự nhiệt tình của cháu trai, Triệu Nguyên Dục đành phải gật đầu.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận nói vài câu với Tô cô nương, sau đó phấn khởi mời Triệu Nguyên Dục đến phủ.

Tô cô nương vốn định khuyên ái lang đừng tranh cãi với phụ vương vì việc tuyển phi, nhưng khi nàng phát hiện sau khi ái lang Lục thúc tới, ái lang đã không còn tức giận, trong lòng liền yên tâm hơn, chỉ dặn dò ái lang đi đường cẩn thận.

Từ biệt Tô cô nương, Triệu Hoằng Nhuận và Triệu Nguyên Dục từ Nhất Phương Thủy tạ đi ra, bọn hắn không ngồi xe ngựa, mà là đi bộ. vừa đi vừa nói chuyện.

"Lục thúc trở lại Đại Lương khi nào?"

"Hôm nay, chính xác là chiều tối... Lục thúc vừa định vào cung, đã nhìn thấy tiểu tử ngươi, chỉ là vẻ mặt ngươi tức giận, nên Lục thúc không tiến lên chào hỏi thôi."

"Vậy sao..." Triệu Hoằng Nhuận lúng túng gãi đầu.

Nhìn dáng vẻ này của hẳn, Triệu Nguyên Dục thở dài, cảm khái nói: "thời gian trôi thật nhanh, từ một tiểu tử đào giun bắt cá trong ngự hoa viên, ngươi bây giờ đã là cao quý Túc vương, có phủ riêng..."

Triệu Hoằng Nhuận ngượng ngùng cười.

Khi đó, Triệu Hoằng Nhuận còn chưa có tông vệ, nên muốn bắt cá trong hồ chỉ có thể đào giun trong ngự hoa viên làm mồi.

Lúc đó, Triệu Nguyên Dục đi ngang qua, thích thú nhìn Triệu Hoằng Nhuận người đây bùn đất đào giun, nhất thời hứng thú, cùng đào.

Đáng tiếc, bọn hắn không gặp may, không bắt được giun ngược lại bắt được một con rắn.

Triệu Hoằng Nhuận vốn định nướng rắn, nhưng Triệu Nguyên Dục lại nói cho hắn biết, rắn trong cung không thể động vào, đó là "Long thần" bảo hộ nhà, thế là Triệu Hoằng Nhuận đành thả.

Để đền bù, qua mấy ngày, Triệu Nguyên Dục bí mật đưa Triệu Hoằng Nhuận đến ngoài thành bắt rắn, thúc cháu hai người nướng rắn.

Đây chính là nguyên nhân Triệu Hoằng Nhuận ưa thích vị Lục thúc này, vì xưa nay Lục thúc luôn đối với hắn như một người bạn.

"Rốt cuộc chất nhi đã 15 tuổi." Triệu Hoằng Nhuận cảm khái.

"Nhóc con chưa dứt sữa, giọng điệu như ông cụ non." Triệu Nguyên Dục buồn cười lắc đầu, sau đó nhìn Triệu Hoằng Nhuận nghi hoặc nói: "nghe nói ngươi được vương huynh coi trọng, chuyện gì xảy ra? Lục thúc không phải đã dạy ngươi sao?"

"Muốn trách thì trách Lục vương huynh." Triệu Hoằng Nhuận bất mãn, tức giận nói: "ta làm một bài vè vô nghĩa, hắn lại nói tốt, ta có cách gì?... Ta vốn định dùng bài vè kia chọc giận phụ vương, để hẳn thất vọng."

"Hoằng Chiêu?" Triệu Nguyên Dục vuốt cằm, nhíu mày hỏi: "đọc nghe xem."

Vì vậy, Triệu Hoằng Nhuận liền đọc lại bài vè, làm Triệu Nguyên Dục cười to, dựng ngón tay cái tán thưởng.

"Ta hoài nghi Lục vương huynh bị cụng đầu." Triệu Hoằng Nhuận phiền muộn nói. "Ha ha ha." Triệu Nguyên Dục cười, nhìn Triệu Hoằng Nhuận, hắn phát hiện, Triệu Hoằng Nhuận lúc nhắc đến Triệu Hoằng Chiêu không hề tức giận, ngược lại có phần hoài niệm, rồi cảm khái: "Hoằng Chiêu là một quân tử tài đức."

"Ừm”" Triệu Hoằng Nhuận gật đầu: "trừ sự kiện đó, Lục vương huynh là một ca ca tốt."

"Không việc gì phải buồn." Vỗ vai Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Nguyên Dục cười nói: "nếu không phải tiểu Lục, khiến ngươi được vương huynh coi trọng, e rằng lúc La Văn Trung dùng quỷ kế, đã làm ngươi gặp rắc rối..."

"Hả?" Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn Triệu Nguyên Dục, kinh ngạc hỏi: "Lục thúc làm sao biết chuyện này?”

"Hừ!" Triệu Nguyên Dục hừ một tiếng, nhìn Triệu Hoằng Nhuận, thần bí nói: "ngươi cho rằng là ai, vô duyên vô cớ thay ngươi nuôi vị Tô cô nương kia?"

Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy giật mình, khó tin nhìn Triệu Nguyên Dục.

Sau đó hẳn mới nhớ tới, khi Lục thúc vào Thúy Tiểu Hiên, không hề có ai ngăn cản.

"Lục thúc... Chẳng lẽ Nhất Phương Thủy tạ..."

"À, đó là gia sản của Lục thúc." Triệu Nguyên Dục híp mắt cười nói.

".." Triệu Hoằng Nhuận trợn mắt há mồm.

Mãi đến lúc này, hắn mới hiểu.

Khó trách sau khi Tô cô nương ngủ với hắn, Nhất Phương Thủy tạ lập tức bỏ bài của Tô cô nương.

Triệu Hoäng Nhuận vốn tưởng người đẳng sau Nhất Phương Thủy tạ muốn nịnh nọt hẳn, nhưng hẳn đợi rất lâu, cũng không thấy đối phương có hành động gì.

Không ngờ, người đứng sau Nhất Phương Thủy tạ, lại là Lục thúc của hắn.

"Chẳng trách... Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm.

"Không cần cảm ơn Lục thúc." Nhìn Triệu Hoằng Nhuận giật mình, Triệu Nguyên Dục cười trêu: "đừng nói một nữ nhân, dù là toàn bộ Nhất Phương Thủy †ạ, Hoằng Nhuận nếu muốn, đợi ngày sau Lục thúc mất, đưa cho ngươi cũng không sao... Dù sao Lục thúc cũng không có hậu duệ."

"Thật hay giả?" Triệu Hoằng Nhuận hoài nghỉ hỏi.

"Lục thúc đã lừa ngươi sao?" Triệu Nguyên Dục "hung dữ" xoa đầu Triệu Hoằng Nhuận, sau đó hắn nghiêm túc hỏi: "nhưng Hoằng Nhuận, ngươi thật tâm thích Tô cô nương?"

Triệu Hoằng Nhuận khó hiểu nhìn Triệu Nguyên Dục, gật đầu: "chất nhi cảm thấy nàng rất tốt."

"Phải không.” Triệu Nguyên Dục trâm ngâm, một lát sau nghiêm túc nói: "nữ nhân mình yêu, chính là nhược điểm... Ngươi đấu không lại vương huynh, ngoan ngoãn đi cúi đầu nhận sai, nếu ngươi còn muốn bảo vệ nàng."

"Có ý gì?" Triệu Hoằng Nhuận không hiểu.

Triệu Nguyên Dục liếc sang Triệu Hoằng Nhuận, từ tốn nói: "phụ vương ngươi đứng thứ 4, nhưng vì sao hắn có thể lên làm quân vương?"

"Tật nhiên là vì..."

Nói đến đây, Triệu Hoằng Nhuận ngây người. Hắn không quá quen thuộc mấy vị thúc bá, nhưng cũng biết đại khái, tỉ như nhị bá Triệu Nguyên Nghiễm có tài năng không kém phụ vương hắn.

"Vì hẳn ác!" Triệu Nguyên Dục nói nhỏ với vẻ mặt bình tĩnh. ...

Triệu Hoằng Nhuận không hiểu nhìn Triệu Nguyên Dục, trong đầu nhớ lại lúc tin đồn của Từ Ân bắt đầu lan truyền, vẻ mặt của Ngụy Vương khiến Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy xa lạ.

Chú ý tới biểu cảm của Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Nguyên Dục cười ha ha, võ lưng Triệu Hoằng Nhuận nói: "thế nào? Sợ rồi? Yên tâm, ngươi là con của hắn, hắn sẽ không làm gì ngươi." Dừng một lúc, hắn nói tiếp: "đối với người ngoài, vương huynh không dễ nói chuyện như vậy... hay là Tô cô nương, tạm thời cứ ở lại Nhất Phương Thủy tạ, Lục thúc sai người chăm sóc, sau đó ngươi cúi đầu nhận sai với vương huynh, rồi Lục thúc nói giúp vài câu, coi như kết thúc chuyện này."

"Lục thúc có ý là, để ta chọn một nữ nhân xa lạ làm vương phi sao?"

"Vương phi..."

Triệu Nguyên Dục nghe vậy sững sờ, nhìn Triệu Hoằng Nhuận nhớ lại chuyện xưa.

"Ngươi đã đến tuổi rồi sao?"

Dưới ánh mắt khó hiểu của Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Nguyên Dục lẩm bẩm, xuất thần nhìn lên trời.
Bình Luận (0)
Comment