Chương 309: Biến Cố Phương Xa
Chương 309: Biến Cố Phương XaChương 309: Biến Cố Phương Xa
"Thật ra, Lục thúc đã từng có cô nương mà mình yêu đúng không?”
Triệu Hoằng Nhuận thấy Lục thúc thất thần khi nói đến Vương phi, bèn hỏi.
Triệu Nguyên Dục nở nụ cười ôn hòa, nhưng hắn không nói, chỉ hung hăng vò tóc của Triệu Hoằng Nhuận.
"Rốt cuộc là có hay không?" Triệu Hoằng Nhuận hỏi không ngừng.
Giọng làm nũng như một đứa trẻ, khiến tông vệ bất ngờ.
Trong mắt đám người Trầm Úc, điện hạ làm người khá cứng rắn.
"Sao ta cảm thấy, điện hạ còn thân thiết với Lục vương gia hơn cả bệ hạ?”
Mục Thanh thấp giọng nói với Trâm Úc. Trâm Úc vừa nghe xong đã trừng mắt, ra hiệu Mục Thanh ăn nói cẩn thận.
Trâm Úc cũng cảm thấy, không khí giữa điện hạ nhà mình và Lục vương gia rất hòa thuận, hòa thuận hơn lúc ở với bệ hạ.
Đương nhiên, bọn hắn không dám nói, chỉ có thể nghĩ thầm.
Địa vị của vị Lục vương gia trong lòng Triệu Hoằng Nhuận đúng là cao hơn Ngụy Vương.
Nếu như được chọn phụ thân, Triệu Hoằng Nhuận tuyệt đối sẽ không lựa chọn Ngụy Vương, mà sẽ chọn Lục vương thúc.
Chính là vì sự thân thiết hơn cả tình cha con, nên đôi khi Triệu Hoằng Nhuận đối xử với Triệu Nguyên Dục không biết lớn nhỏ, nhưng Triệu Nguyên Dục chưa bao giờ quở mắng. Hài hước, khoan dung, lại biết cách chơi, Triệu Hoằng Nhuận luôn cho rằng Lục vương thúc là người đàn ông tốt nhất toàn Đại Ngụy.
Nam nhân xuất sắc như thế, bên cạnh sao có thể thiếu khuyết nữ nhân?
Khi nghe đến nữ nhân của Lục vương thúc, Triệu Hoằng Nhuận cũng phải líu lưỡi.
Lục vương thúc thay nữ nhân như thay quần áo, Triệu Hoằng Nhuận không chút nghi ngờ, dù là phụ vương hắn có cả một hậu cung, nhưng số lượng nữ nhân không bằng Lục vương thúc.
Nhưng đa tình như Lục vương thúc, 37 tuổi vẫn không lập gia đình, không có hậu duệ, khiến Triệu Hoằng Nhuận không thể tin.
Triệu Hoằng Nhuận hoài nghi, Lục vương Thúc đã yêu sâu đậm một nữ nhân, nhưng vì một vài nguyên nhân, mà không thể chung sống, nên vị trí vương phi một mực bỏ trống.
"Mặc kệ Lục thúc thừa nhận hay không, ta chắc chắn, Lục thúc đã yêu sâu đậm một nữ nhân”
Nghe câu này, Triệu Nguyên Dục ngẩn người, rồi cười nói: "đã qua 5 năm, Hoằng Nhuận đã khiến Lục thúc phải đổi cách nhìn... Đã trưởng thành rồi, thẳng thắn nói ra hai chữ "nữ nhân", Lục thúc còn nhớ hồi nhỏ, mỗi lần nhắc tới chuyện này là một lần ngươi xấu hổ!" Hắn vuốt râu, trêu chọc.
Triệu Hoằng Nhuận mặt ửng hồng, có vẻ thẹn quá hóa giận.
"Ai sẽ nói chuyện nam nữ với một đứa trẻ 5,6 tuổi!"
"Ha ha ha." Triệu Nguyên Dục cười ha ha, rồi nhìn Triệu Hoằng Nhuận, gật đầu, cảm khái: "đúng là đã lớn rồi, Hoằng Nhuận."
".." Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, giả vờ bất mãn nói: "Lục thúc đã biết chất nhi trưởng thành, nên đừng có dỗ ta như một đứa trẻ, được chứ?”
"Ha ha." Triệu Nguyên Dục mỉm cười.
Tiếng cười này có ý gì? Là đồng ý hay không?
Triệu Hoằng Nhuận tức giận nhìn Triệu Nguyên Dục.
Thấy vậy, Triệu Nguyên Dục dang tay ra, bất đắc dĩ nói: "tốt tốt tốt... Ngươi hỏi đi."
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy vui mừng, liền vội vàng hỏi: "Lục thúc có yêu sâu đậm nữ nhân nào không?"
Triệu Nguyên Dục trâm ngâm một lúc, rồi mỉm cười gật đầu: "có!"
Có chuyện...
Triệu Hoằng Nhuận vội vàng truy vấn: "là ai?"
" Nhữ đoán?" Triệu NguyênfÄ nháy nháy mắt.
"." Triệu Hoằng Nhuận tức không nói nên lời, nhưng đã hiểu: Lục vương thúc không muốn nói tới tên "nàng".
Nghĩ tới đây, hắn hỏi dò: "không hỏi tên cũng được?... Lục thúc lúc nào thích nữ nhân kia?"
Triệu Nguyên Dục nghe vậy nhìn Triệu Hoằng Nhuận, cười nói: "lúc lớn cỡ như ngươi."
Khá lắm...
Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc mở to hai mắt, thận trọng hỏi: "vậy nàng... Còn sống không?" ".." Triệu Nguyên Dục sững sờ, kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, khẽ lắc đầu.
Triệu Hoằng Nhuận nhìn ra Lục thúc ánh mắt buồn bã.
Quả là thế.
Triệu Hoằng Nhuận thở dài, hắn đã sớm đoán được, bây giờ Lục thúc chính miệng thừa nhận, hắn càng thêm tin chắc: Lục vương thúc nhìn như đa tình, thật ra lại rất trung tình.
"Nói chuyện khác." Triệu Nguyên Dục chậm rãi nói.
Triệu Hoằng Nhuận biết chủ đề không thích hợp, vội đổi chủ đề: "lại nói, Lục thúc mấy năm nay đã đi đâu?"
Triệu Nguyên Dục mỉm cười nói: "đi Lũng Tây một chuyến."
"Lũng Tây..." Triệu Hoằng Nhuận thì thào.
Người Ngụy bắt nguồn từ Lũng Tây, nhưng bây giờ, có rất ít người Ngụy còn nhớ đến Lũng Tây.
Ngay cả Triệu Hoằng Nhuận, cũng chỉ biết đó là một mảnh đất cẳn cỗi.
"Lũng Tây... Còn có người Ngụy sống sao?" Triệu Hoằng Nhuận hiếu kỳ hỏi.
"Tất nhiên là có." Triệu Nguyên Dục nhìn Triệu Hoằng Nhuận, cười nói: "không có chăm chỉ đọc sách ở Cung Học sao? Lũng Tây là cội nguồn của Đại Nguy, là đất tổ của Cơ thị, ngươi nói xem có người Ngụy sống hay không?"
"Cung Học không dạy cái này." Triệu Hoằng Nhuận trợn mắt, lại hiếu kỳ hỏi: "Lục thúc đi Lũng Tây làm gì?"
Triệu Nguyên Dục cười nói: "đi gặp Lũng Tây Ngụy Quân." "Ngụy Quân?" Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, Đại Ngụy không giống nước Sở, không sắc phong Quân.
Vậy sao lại xuất hiện một vị Ngụy Quân?
"Ngụy Quân mà Lục thúc nói là..."
Triệu Nguyên Dục đoán được Triệu Hoằng Nhuận không hiểu, giải thích: "đúng ra phải gọi là tộc trưởng."
Triệu Hoằng Nhuận càng thêm hồ đồ, tộc trưởng chẳng phải người đứng đầu gia tộc sao.
Bỗng nhiên, hắn có suy nghĩ, hỏi dò: "chẳng lẽ là Cơ thị?"
"Ừm”" Triệu Nguyên Dục gật đầu, sửa lại: "là Cơ thị, nhưng không phải Triệu gia, mà là Ngụy gia."
"Ngụy gia?" Triệu Hoằng Nhuận không hiểu. Thấy vậy, Triệu Nguyên Dục vừa cười vừa nói: "chẳng lẽ không có người nói cho ngươi biết, Cơ thị Triệu gia xuất phát từ Cơ thị Ngụy gia?"
Triệu Hoằng Nhuận ngơ ngác lắc đầu.
Thấy vậy, Triệu Nguyên Dục lắc đầu giải thích: "Lục thúc chỉ biết nhiều năm về trước, khi đó, chưa có Cơ thị Triệu gia, lúc đó chỉ có Cơ thị Ngụy gia. Về sau, vì Lũng Tây quá cằn côi, nên một nhóm người di cư về đông, đó chính là tổ tiên của Cơ thị Triệu gia... Tổ tiên cuối cùng định cử ở Tam Xuyên."
"Định cư ở quận Tam Xuyên?" Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc hỏi.
"Đúng!" Triệu Nguyên Dục gật đầu khẳng định: "khi đó Đại Ngụy còn chưa diệt Lương quốc, Trịnh quốc, dời đô về Đại Lương." "Thì ra là thế." Triệu Hoằng Nhuận gật đầu.
Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, hắn cảm thấy có điểm lạ, nghi hoặc hỏi: "Lục thúc, nếu như Tam Xuyên quận là nơi Triệu gia định cư, vậy tại sao Thành Cao Quan..."
Tam Xuyên quận là nơi nằm phía tây Thành Cao Quan, đất đai rộng hơn Dĩnh Thủy quận, hơn nữa còn phì nhiêu, Công Bộ đang chuẩn bị khai phá nơi đây.
Nhưng kỳ lạ là, Thành Cao Quan nằm phía đông Tam Xuyên Quận, nó không bao bọc đất Tam Xuyên, mà giống như ngăn cách khu vực này.
Lúc trước Triệu Hoằng Nhuận cũng không nghĩ đến chuyện này, bây giờ ngẫm lại, liền thấy có điểm không đúng.
"Lục thúc, Thành Cao Quan... Thật là vì phòng thủ người Hàn sao?"
"." Triệu Nguyên Dục kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, sau đó lắc đầu, từ tốn nói: "Thành Cao Quan nằm ngoài Tam Xuyên quận, bây giờ bị Nhung quốc chiếm đóng, người Nhung cắt đứt đường đi giữ Triệu gia và Ngụy gia, khiến chúng †a không biết Lũng Tây xảy ra chuyện gì."
Xảy ra chuyện?
Cẩn thận suy nghĩ lấy lục Vương thúc lúc nói những lời này giọng của, Triệu Hoằng Nhuận hỏi dò: "chẳng lẽ cái gọi là Lũng Tây bất ổn, là chỉ..."
"À" Cắt ngang lời Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Nguyên Dục gật đầu, trịnh trọng nói: "Lũng Tây, đang bị Khương, Tần tấn công, Lũng Tây Ngụy Quân nhiều lần xin Đại Ngụy chỉ viện, nhưng vì người Nhung cắt đứt đường đi, khiến tin tức không được truyền tới."
"Tình huống rất nghiêm trọng sao?” Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy kinh ngạc hỏi. "Ừm”' Triệu Nguyên Dục gật đầu. "Gần như bị diệt quốc..."