Chương 341: Nguyên Nhân
Chương 341: Nguyên NhânChương 341: Nguyên Nhân
Thiếu niên Khương tộc, không, phải nói thiếu niên Tần quốc, vô cùng khẩn trương, nhìn chằm chằm Triệu Hoằng Nhuận.
Có lẽ vì sợ hãi, đôi mắt hắn xuất hiện hơi nước.
Ï Này này, không phải sắp khóc đấy chứ? Chẳng phải người Tần đều rất ngoan cường sao? ,¡
Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc, vội vàng thu con dao lại, nói: "đừng khóc, ta không có ý hại ngươi... Đây chỉ là tự vệ thôi." Hắn chỉ dao găm trong tay.
Trong lúc giải thích, Triệu Hoằng Nhuận đánh giá thiếu niên trước mắt, rất khó tưởng tượng đối phương là người của một quốc gia hung hãn. "Người dân hung hãn", là miêu tả của sánh sử trong Cung học.
Không biết có phải người Tần giúp Triệu gia rất nhiều, mà người Tần được khen sánh ngang với Cơ thị.
Người Ngụy kiêu ngạo, rất ít khi tôn kính một thị tộc như vậy.
"Ngươi thật là người Tân sao?"
Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm.
".." Thiếu niên nghe hiểu ý của Triệu Hoằng Nhuận, trợn mắt nhìn hắn, giơ tay với Triệu Hoằng Nhuận, muốn đòi lại thanh kiếm.
"Cái này không được." Vỗ vỗ thanh kiếm, Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, nhún vai nói: "không có tâm hại người, nhưng nhất định phải có tâm phòng người, người vừa định rút kiếm chém ta... Chuôi kiếm này, tạm thời do ta bảo quản." ".." Thiếu niên trâm mặc, thu tay lại, nhưng mắt dán vào con dao găm trong tay Triệu Hoằng Nhuận.
Khiến Triệu Hoằng Nhuận hơi lúng túng.
Hắn không muốn cất con dao đi, hắn không rõ đối phương có biết võ không.
Thế là, dưới ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên, hắn cầm tay đối phương.
Ï Ừm, giống như ta, mềm nhũn, không giống như có rèn luyện. .¡
Nghĩ một lúc, Triệu Hoằng Nhuận sảng khoái nói: "được, để công bằng, ta cũng thu hồi vũ khí" Nói đi, hắn đem chủy thủ thu hồi giày bên trong.
Nhưng mà ngẩng đầu một cái, hắn lại phát hiện tên thiếu niên kia đang một mặt tức giận mà nhìn hắn chằm chằm. Ta làm gì? Có cần thiết nhìn ta chằm chằm vậy không? ¡¡
Triệu Hoằng Nhuận ngơ ngác.
Thấy Triệu Hoằng Nhuận không hiểu, thiếu niên tức giận sau đó khinh bỉ, hẳn từ tốn nói: "nghĩ không ra, Túc vương đánh bại nước Sở lại là một người cẩn thận"
Hắn cố ý nhấn mạnh hai từ "cẩn thận" đầy vẻ khinh miệt, giờ hắn đã hiểu hành động cầm tay của Triệu Hoằng Nhuận.
"Ha ha, quá khen quá khen... Ta không ngờ có thể gặp người Tần ở đây." Nói xong, Triệu Hoằng Nhuận sờ cằm, suy đoán: "ngươi tới phá chuyện đám phán giữa Đại Ngụy và 3 tộc Nguyên, Yết, Đê?"
Thiếu niên ánh mắt nghiêm trọng nhìn chằm chằm Triệu Hoằng Nhuận, sau đó trầm giọng nói: "nếu như ta nói đúng, ngươi sẽ giết ta sao?"
"Đương nhiên là không." Triệu Hoằng Nhuận nhún vai.
"Đúng." Thiếu niên lạnh nhạt đáp, rồi hẳn liếc qua Triệu Hoằng Nhuận: "ngươi sẽ không trở mặt, giết ta, đúng không?"
... Kẻ này, tính cách còn hung hăng hơn Mị Khương! .]
Triệu Hoằng Nhuận nghiến răng nở nụ cười: "đương nhiên."
Nhìn biểu cảm kỳ lạ của Triệu Hoằng Nhuận, thiếu niên cười lớn, sau đó, hắn nhìn Triệu Hoằng Nhuận, bình tĩnh hỏi: "ngươi sao đoán được ta là người Tân?"
"Đoán" Triệu Hoằng Nhuận thờ ơ nói.
"Thuận miệng đoán, lại có thể đoán đúng?" Thiếu niên hoài nghi.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận bất đắc dĩ nhún vai, giải thích: "đương nhiên không phải đoán bừa, phải kết hợp đủ loại bằng chứng... Khương tộc ngươi nói tới ở ngay phía đông Tân Lĩnh? Sở dĩ ngươi mạo danh Khương tộc, nguyên nhân ta đoán có hai: thứ nhất, nếu mạo danh tộc Nguyên, Yết, Đê, rất dễ gặp phải người 3 tộc này mà bị lộ."
"." Thiếu niên im lặng, một lát sau thấp giọng hỏi: "thứ hai thì sao?"
"Thứ hai, ta cảm thấy ngươi có lẽ cũng đoán được sẽ gặp phải người nghi ngờ ngươi, nên đã chuẩn bị kỹ càng... Lựa chọn một bộ lạc nhỏ ngươi quen, so với một bộ lạc không tồn tại tốt hơn rất nhiều đúng không?”
"." Thiếu niên nhìn Triệu Hoằng Nhuận, hỏi: "chỉ bằng vào hai điểm này, ngươi liền kết luận ta là người Tân?"
Triệu Hoằng Nhuận nhún vai, không giấu giếm nói: "đúng, còn lại, chính là suy đoán... Ta cảm thấy ngươi không phải ngẫu nhiên ở đây, nhất định là có mưu đồ, nhưng ngươi không phải người Nguyên, Yết, Đê..."
"Ngươi vì sao khẳng định như vậy?"
"Rất đơn giản, theo ta biết, Yết tộc tương đối ghét người Ngụy, nếu ngươi là người Yết, thì sau khi biết ta là người Ngụy, sẽ không vô cảm, ít nhất cũng đe dọa ta, cho nên, ngươi không phải người Yết."
"Vậy tộc Nguyên, Đê?"
"Nguyên tộc, người Nguyên ta đã tiếp xúc qua, là người nhiệt tình hiếu khách, bọn hắn không có mâu thuần với Đại Ngụy.." Nói đến đây, Triệu Hoằng Nhuận đổi chủ đề, gãi mặt ngượng ngùng nói: "ta thực sự không bịa được, nói thật cho ngươi biết, vừa rồi ta chỉ nghi ngờ, liền hỏi thử, không ngờ ngươi phản ứng như vậy."
Triệu Hoằng Nhuận cũng không nói dối, vừa rồi, ý nghĩ "đối phương là người Tần" xuất hiện trong đầu hẳn.
Đây chính là trực giác.
Kinh nghiệm phong phú và trực giác hơn người, có thể giúp người ta phán đoán chuẩn xác.
Triệu Hoằng Nhuận thuộc về cái sau.
Chỉ là lời giải thích này, cũng không thể khiến thiếu niên trước mặt tin tưởng, hắn cau mày nhìn Triệu Hoằng Nhuận, muốn từ biểu hiện của người sau tìm ra dấu hiệu nói dối.
Nhưng đáng tiếc, hắn không tìm được gì. "Quên đi, cứ coi là vậy."
"Này này, ta vốn là nói thật/coi là vậy" là có ý gì?" Triệu Hoằng Nhuận bất mãn nói.
Thiếu niên nhẹ nhàng cười, hắn nói với giọng khó tin: "ngươi và người nước Ngụy ta biết, không giống nhau lắm."
Ÿ Hắn biết người Ngụy? ¿
Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, thăm dò: "ngươi nói tới Cơ thị Ngụy gia?"
Vừa nhắc tới "Lũng Tây", thiếu niên Tân quốc lộ vẻ lạnh lùng.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận hiếu kỳ hỏi: "Tân quốc, thật sự đang chiến tranh với Ngụy gia?"
"Ừ” Thiếu niên lạnh lùng, ánh mắt liếc sang Triệu Hoằng Nhuận, để hắn bất ngờ là, Triệu Hoằng Nhuận không hề có phản ứng gì. Hắn không hiểu hỏi: "ngươi không để ý sao?"
"Để ý cái gì?"
Chỉ thấy thiếu niên chỉ vào bản thân, trâm giọng nói: "ở trước mặt ngươi, là người Tân tấn công Ngụy gia"
"Đồng thời cũng từng giúp đỡ Triệu gia khi di chuyển về phía đông, không phải sao?" Triệu Hoằng Nhuận vừa cười vừa nói.
"." Thiếu niên giật mình nhìn Triệu Hoằng Nhuận, một lúc sau thì thào: "Triệu gia... Đến nay còn nhớ rõ?"
"Đúng vậy" Triệu Hoằng Nhuận nhún vai: "Cung Học vẫn còn giảng bài."
"." Thiếu niên cẩn thận quan sát Triệu Hoằng Nhuận, thấy hắn không giống giả vờ, lúc này mới cảm khái: "không ngờ Triệu gia các ngươi, vẫn còn nhớ chuyện mấy trăm năm trước, chỉ dựa vào điểm ấy, các ngươi tốt hơn Ngụy gia nhiều."
Nhắc tới chuyện mấy trăm năm trước, thái độ của thiếu niên tốt lên nhiều.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận hiếu kỳ hỏi: "các ngươi sao lại gây chiến với Nguy gia, có thể kể không?"
Thiếu niên nhìn chăm chú Triệu Hoằng Nhuận hồi lâu, thấp giọng nói: "Lũng Tây Ngụy gia, định mượn sức mạnh người Tần, đánh bại người Khương."
Đây không phải ngoại giao bình thường sao?
Triệu Hoằng Nhuận không hiểu nhìn đối phương.
Thiếu niên nhìn ra tâm tư Triệu Hoằng Nhuận, nghiến răng nói: "thủ đoạn của bọn hắn rất hèn hạ, bọn hắn không ngoại giao nhờ người Tần giúp, bọn hắn giả mạo người Khương, giết mấy thôn trang người Tần, ý đồ để người Tần đánh nhau với người Khương, còn bọn hắn làm ngư ông."
Triệu Hoằng Nhuận há miệng, lúng túng gãi khuôn mặt.
Từ mưu lược mà nói, chiêu này gọi là "xua hổ nuốt sói", lợi dụng Tần quốc, đi đối phó người Khương, mà Ngụy gia thì hưởng lợi, quả là chiến lược thông minh.
Nhưng về mặt đạo đức, cách làm như vậy quả thật hèn hạ.
Nếu đổi lại Triệu Hoằng Nhuận mà nói, hắn tuyệt đối sẽ không làm như thế, vì mọt khi chuyện này lộ ra, như vậy, Ngụy gia sẽ đắc tội Tần quốc, đẩy bản thân vào hiểm cảnh.
Nói cách khác, đây kế sách cực kỳ mạo hiểm.