Chương 342: Tân Thiếu Quân Ï Thực sự là thông minh quá sẽ bị thông minh hại...
Chương 342: Tân Thiếu Quân Ï Thực sự là thông minh quá sẽ bị thông minh hại...Chương 342: Tân Thiếu Quân Ï Thực sự là thông minh quá sẽ bị thông minh hại...
Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, hỏi: "sau đó thì sao?"
"Sau đớ?" thiếu niên cười lạnh nói: "như ngươi biết, kẻ địch Ngụy gia không chỉ mỗi người Khương."
F....
Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày.
Hiển nhiên, Ngụy gia đã gặp sự cố khi thực hiện kế hoạch, không những không gây ra cuộc chiến giữa người Khương và Tần quốc, mà còn dây vào kẻ thù mạnh.
Không khôn ngoan!
Ï Đợi chút... ¡ Bỗng nhiên, Triệu Hoằng Nhuận có suy nghĩ, nhíu mày hỏi: "chuyện người Tần gây chiến xảy ra khi nào."
Thiếu niên nghi ngờ nhìn hắn, đúng sự thật nói: 4,5 năm trước."
4,5 năm trước?... 4,5 năm trước, khi đó Lục thúc hẳn đã đến Lũng Tây, hắn không ngăn cản sao?
Triệu Hoằng Nhuận khó hiểu.
Có lẽ tuyệt đại đa số người Ngụy đều sẽ cho rằng Triệu Nguyên Dục là một thiếu gia ăn chơi, nhưng Triệu Hoằng Nhuận không cho là như vậy, hắn cảm thấy, Lục thúc chỉ không có hứng thôi, nếu Lục thúc nghiêm túc, thì phụ vương hắn cũng phải kiêng ky.
Nhưng việc này sẽ không có người tin tưởng.
Người khác cảm thấy, Triệu Hoằng Nhuận tôn sùng Triệu Nguyên Dục, chỉ là vì ước mơ thưở bé mà thôi.
Chỉ có Triệu Hoằng Nhuận biết, đó không phải vì ước mơ.
Nên nói Lục thúc không nhìn ra chỗ nguy hiểm trong kế hoạch của Ngụy gia, Triệu Hoằng Nhuận tuyệt đối không tin.
Xem ra, là đám người Lũng Tây tự cho là đúng giấu Lục thúc làm việc này... Thực sự là ngu xuẩn! Chính mình gây họa, nhưng Đại Ngụy phải đi giải quyết hậu quải! ¡
Triệu Hoằng Nhuận thở ra.
Bỗng nhiên, hắn nhớ tới thiếu niên, thăm dò: "ngươi là quý tộc Tần quốc?"
"," Tần quốc thiếu niên cảnh giác nói: "ngươi định làm gì?"
Xem ra đúng là Tần quốc quý tộc. /¡
Triệu Hoằng Nhuận hiểu ra, vội vàng trấn an: "yên tâm, ta sẽ không bắt ngươi đi đàm phán với Tần quốc... Ngươi cứ coi như là một cuộc trò chuyện thông thường, thế nào?"
"." Tân quốc thiếu niên nhìn Triệu Hoằng Nhuận lúc lâu, mới chậm rãi gật đầu.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận cười hỏi: "vậy từ góc độ người Tần, cuộc chiến với Ngụy gia có thể đình chiến không?... Đây chỉ là câu hỏi, không có ý uy hiếp."
"." Thiếu niên nhìn Triệu Hoằng Nhuận, trầm tư chốc lát, rồi lắc đầu nói: "trận chiến tranh này không thể ngừng!... Ngụy gia hèn hạ, khiêu khích chúng ta đấu với Khương tộc, giết mấy thôn làng, khiến người ta giận sôi. Đại tướng quân trước khi xuất quân từng nói, phải để Ngụy gia nợ máu trả máu!" Nói xong, hắn liếc Triệu Hoằng Nhuận, lạnh lùng nói thêm: "người Tân, từ trước tới giờ không sợ chiến tranh!... Bất luận kẻ nào khiêu khích Tần quốc, chắc chắn sẽ bị gót sắt Đại Tần đạp nát!"
Ï Câu nói này rất quen tai... ,
Triệu Hoằng Nhuận gãi mặt, bỗng nhiên nhớ lại lúc nước Sở xâm lược, hắn đã nói câu này ở Tuấn Thủy doanh.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận không thể phản bác, nếu đổi lại con dẫn nước Ngụy bị nước Sở tàn sát, hắn sẽ vì bảo vệ con dân mà khởi binh phạt Sở, đây là trách nhiệm của vương tộc.
Nhưng sau khi nói xong, thiếu niên Tần quốc vẫn hơi ngại ngùng.
"Đây là... Cảnh cáo nước Ngụy sao?" Triệu Hoằng Nhuận cười mỉm hỏi.
".." thiếu niên im lặng.
Hiển nhiên, hắn muốn nói: nếu Triệu gia định phát binh giúp Ngụy gia, thì Tân quốc cũng sẽ xem nước Nguy là kẻ địch.
Hai người nhìn nhau một lúc.
Có thể thấy, tâm trạng của thiếu niên tương đối khẩn trương, dù sao vũ khí của hẳn đã bị Triệu Hoằng Nhuận đoạt.
Nên hẳn nhìn chằm chằm Triệu Hoằng Nhuận.
Đột nhiên, hắn thấy Triệu Hoằng Nhuận giơ tay lên, liều lui về phía sau mấy bước.
Khiến hắn đỏ mặt là, Triệu Hoằng Nhuận chỉ gãi đầu, thở dài, phàn nàn nói: "a, được rồi, chuyện quốc gia đại sự, ngươi ta là tiểu bối, không cần xen vào... ừm? Ngươi làm gì?"
".." Thiếu niên ngồi tựa lưng vào cây đầy xấu hổ.
Thấy thế Triệu Hoằng Nhuận trêu chọc: "này, ngươi không phải cho rằng ta sẽ tấn công ngươi chứ?"
Nghe câu này, thiếu niên càng thêm mắc cỡ, cúi đầu không nói lời nào.
"Ha ha ha, quả nhiên... Lại nói, ngươi sao có thể nhảy xa như vậy?"
"Ha ha ha..."
Căm tức nhìn Triệu Hoằng Nhuận, thiếu niên vừa thẹn vừa giận, nhưng khi hắn chuẩn bị phát tác, lại thấy Triệu Hoằng Nhuận dừng cười, đổi chủ đề: "gặp nhau là có duyên, Ngụy Tần cách xa ngàn dặm, không nên giương cung bạt kiếm, thật sự vô nghĩa... Tùy tiện nói vài chủ đề, ngươi thấy thế nào, Khương Ưng?"
"." thiếu niên nghe vậy sững sờ, kinh ngạc, một lúc lâu, hắn thấp giọng hỏi: "cái kia... Ngươi muốn nói chuyện gì?”
"Ừm.” Triệu Hoằng Nhuận ngẫm nghĩ, hỏi: "ngươi sao lại một mình ở đây? Theo ta đoán, thân phận của ngươi cũng không thấp, đáng lý phải có hộ vệ."
Thấy Triệu Hoằng Nhuận nói chuyện này, thiếu niên hơi chân chờ chốc lát, liền nói: "Nguyên tộc nữ nhân... Rất nhiệt tình"
".." Triệu Hoằng Nhuận không dám tin nhìn đối phương, biểu cảm kỳ lạ nói: "những hộ vệ kia, sẽ không phải..."
"Ừm”' thiếu niên đỏ mặt gật đầu.
"Ha ha ha" Triệu Hoằng Nhuận cười tươi, sau đó u ám nói: " vậy ngươi biết vì sao ta ở đây không?... Ta cho ngươi biết, toàn bộ là do thúc phụ không biết xấu hổ, hắn vậy mà ngay trước mặt cháu trai cùng nữ nhân... Có trưởng bối như vậy sao?"
Thiếu niên nghe vậy nở nụ cười.
Trong nhất thời, cả hai đã không còn đề phòng nhau như trước.
Hàn huyên một lúc, thiếu niên có hơi †in tưởng Triệu Hoằng Nhuận, nói thẳng lý do hắn xuất hiện ở đây.
"Kỳ thực, ta không phải cố ý tới đây... Chúng ta mới đầu chỉ muốn cùng Yết tộc thương lượng."
"Thương lượng?”
"Ừ... Đúng như ngươi nói, Yết tộc hiếu chiến, bọn hắn không những quấy rối quý quốc biên cảnh, mà Tần quốc cũng như vậy, nên ta muốn điều tra mấy bộ lạc một phen."
"Muốn đánh Yết tộc?" Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc hỏi. "Ừ.' thiếu niên gật đầu, không giấu giếm nói: "nếu Yết tộc còn không dừng hành vi ăn cướp của bọn hắn, Đại Tần sẽ xuất binh thảo phạt... Nhưng khi đang điều tra, ta ngẫu nhiên nghe được Ngụy Vương mời Nguyên, Yết, Đê đi săn, nên ta lợi dụng thân phận Khương tộc đi tìm hiểu"
Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nghiêm túc nói: "ta nghe nói, các ngươi mời 3 bộ tộc đi săn, ý đồ thương lượng "mượn đường", hỗ trợ Ngụy gia, đúng không?"
Thấy đối phương nắm rõ như thế, Triệu Hoằng Nhuận dù muốn giấu cũng không được, hắn đành phải thừa nhận: "không sai, Đại Ngụy có ý phái binh trợ giúp Lũng Tây... Mặc dù ta đối với Ngụy gia không có tình cảm gì, nhưng Lũng Tây chung quy là cội nguồn người Nguy, Cơ thị Ngụy gia cũng thuộc Cơ thị, mối quan hệ này không bỏ được."
"Ừ”" Nghe Triệu Hoằng Nhuận thật thà nói, thiếu niên cũng thản nhiên đón nhận, gật đầu nói: "cũng chỉ có thể tiếc cho tổ tiên mấy trăm năm trước, ai ngờ hậu nhân Triệu gia và người Tần sẽ trở mặt thành thù..."
Triệu Hoằng Nhuận cũng có cảm giác tiếc nuối.
Bỗng nhiên, Triệu Hoằng Nhuận mở miệng nói: "có lẽ, ta Đại Ngụy và quý quốc, vẫn có thể duy trì tình hữu nghị."
"Khó." thiếu niên lắc đầu, từ tốn nói: "chờ quân Ngụy đến Lũng Tây, sẽ không còn tình hữu nghị Ngụy Tần."
Triệu Hoằng Nhuận trầm mặc, đang định mở miệng, thì từ xa truyền đến tiếng hét.
"Này, ngươi là người nào?” Triệu Hoằng Nhuận quay đầu, nhìn thấy mười mấy người đàn ông lực lưỡng chạy đến.
Thấy vậy, thiếu niên yếu ớt thở dài, tiếc nuối nói: "xem ra, cuộc trò chuyện giữa hai ta phải kết thúc... Đó là hộ vệ của ta, bọn hắn vô cùng căm hận người Ngụy, ngươi đi nhanh đi."
Quân tử không đứng dưới tường đổ, Triệu Hoằng Nhuận nghe xong nhanh chóng xoay người chạy.
"Chạy đi đâu!" Mấy hộ vệ kia thấy vậy lập tức đuổi theo.
Lúc này, thiếu niên lại kêu bọn hắn: "không cần đuổi."
Nghe câu này, mấy tên hộ vệ mới quay về cạnh thiếu niên, cẩn thận quan sát xung quanh, hạ giọng hỏi: "ngài không sao chứ? Thiếu quân?"
Thiếu niên mỉm cười lắc đầu, cầm lại thanh kiếm, trong miệng thì thào: "Túc vương Cơ Nhuận... Sao?"
Triệu Hoằng Nhuận không đoán sai, thiếu niên có thân phận không tầm thường.
Người này, là Tân quốc thiếu quân( thái tử).
Tần thiếu quân!