Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 330 - Chương 347: Tiếng Cảnh Báo

Chương 347: Tiếng Cảnh Báo Chương 347: Tiếng Cảnh BáoChương 347: Tiếng Cảnh Báo

Tối ngày hôm đó, Thanh Dương bộ lạc chuẩn bị bữa tối càng thêm phong phú, dù sao Triệu Nguyên Dục và Triệu Hoằng Nhuận tặng toàn bộ số thú săn được, nên có thêm nhiều món.

Lúc nam nhân Thanh Dương bộ lạc nhìn thấy gấu, đều tỏ ra tôn trọng Triệu Nguyên Dục và Triệu Hoằng Nhuận.

Nếu ở thảo nguyên nguy hiểm nhất là đàn sói, thì ở trong núi rừng gấu là loại hung dữ và đáng sợ nhất, còn nguy hiểm hơn cả hổ.

Thân thể cồng kềnh, nhưng tốc độ chạy nước rút cự ly ngắn, còn nhanh hơn con người

Nên trong địa hình phức tạp, con người khó chạy trốn, gặp gấu đồng nghĩa †ử vong. Tay gấu đập xuống, thậm chí trực tiếp đánh chết người, dù sống qua một đập, thì gấu xông lên lần nữa cũng xong.

Nên thợ săn kinh nghiệm đi săn gấu, đều dùng các đặt bây dạng hố, dù tốn thời gian hơi lâu, nhưng an toàn.

Giống như Triệu Nguyên Dục, Triệu Hoằng Nhuận mất một ngày săn được một con, hiển nhiên là đi tìm gấu, hai bên đánh nhau trực diện.

Nguyên tộc rất thích những hành động anh hùng.

Nên khi Vương Bổng và hai tông vệ khác dâng lên con gấu cho tộc trưởng Mục Đồ, những người trẻ tuổi của Thanh Dương bộ lạc ở bên hò hét nhiệt tình.

Nhưng khi Triệu Hoằng Nhuận nhìn sang con gái của tộc trưởng Mục Đồ, thấy nàng khuôn mặt đỏ bừng, hắn mơ hồ nhận ra có điều không ổn. Vì Vương Bổng nói bằng tiếng Nguyên tộc, nên Triệu Hoằng Nhuận nghe không hiểu, sau khi nhận ra bất thường, hắn gọi Vương Bổng sang một bên, cẩn thận hỏi thăm: "Vương đại ca, ngươi vừa nói gì?"

Vương Bổng nghe vậy nhếch miệng cười nói: 'không có gì, như Túc vương điện hạ dặn dò, chẳng qua là lễ vật thể hiện tình hữu nghị, tuyệt đối không có gì khác."

Ï Thật khả nghi...

Triệu Hoằng Nhuận cau mày nhìn Vương Bổng, hắn thấy người này nhất định không làm theo lời hắn, bằng không, con gái Mục Đồ sao lại đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa vui mừng.

Nhưng Vương Bổng chết sống không thừa nhận, Triệu Hoằng Nhuận cũng không có biện pháp, ai bảo trừ người của Lục thúc ra ở đây không ai hiểu tiếng Nguyên tộc?

Đương nhiên, Triệu Hoằng Nhuận có một biện pháp khác, đó chính là hỏi thẳng Mục Đồ.

Nhưng trực giác nói cho hắn biết, đây tuyệt đối không phải ý kiến hay.

Tuy nhiên, điều khiến Triệu Hoằng Nhuận bất ngờ là, thiếu nữ cũng không đến chỗ hắn trong suốt bữa tối, để Triệu Hoằng Nhuận vừa vui mừng vừa tiếc nuối.

Sau khi dùng xong bữa tối, Mục Đồ đặc biệt nói cho Triệu Hoằng Nhuận, bọn hắn đã dựng thêm một cái lều, hơn nữa, Mục Đồ vì chuyện tối qua Triệu Hoằng Nhuận không có chỗ ngủ mà xin lỗi.

Đối với việc này, Triệu Hoằng Nhuận chỉ có liên tục cảm tạ, hắn không cho rằng đêm qua mình không được ngủ là do Thanh Dương bộ lạc, muốn trách, Triệu Hoằng Nhuận cũng chỉ trách Lục thúc, ai bảo Lục thúc ngủ cùng nữ nhân mà không hề để ý cháu trai.

Quả thực là không có nhân tính!

Được Mục Đồ hướng dẫn, Triệu Hoằng Nhuận đi tới lều của mình, trong lều rất đây đủ, không thua gì lều của Triệu Nguyên Dục.

Hơn nữa, cái lầu này cách lều của đám Trầm Úc không xa.

Triệu Hoằng Nhuận hoài nghi là Thanh Dương bộ lạc nhân lúc bọn hắn đi săn, đặc biệt di chuyển lều trại, cho hắn một khoảng không rộng rãi.

Triệu Hoằng Nhuận không khỏi cảm khái, có thể vì khách mà làm đến mức này, Nguyên tộc quả thực rất hiếu khách. .

"Điện hạ, vậy chúng ta đi trước, có việc ngài gọi chúng ta."

Sau khi đi quanh lều của Triệu Hoằng Nhuận một vòng, Mục Thanh liền cười mờ ám rời đi.

Mà những người còn lại, tỉ như Cao Quát, Chủng Chiêu, mặc dù không nói, nhưng có thể nhìn ra, tâm tư bọn hắn không ở đây.

Dù sao đều là thanh niên trai tráng, chưa kết hôn, nên có nhu cầu là điều dễ hiểu.

Lúc ở Đại Lương, không có cơ hội hoặc xấu hổ không dám nói, nhưng bây giờ có những cô nương nhiệt tình của Thanh Dương bộ lạc, bọn hắn sao có thể ở yên.

Chỉ có Trầm Úc là do dự có nên ở lại chỗ điện hạ hay không, nhưng hắn còn chưa mở miệng, liền bị Triệu Hoằng Nhuận đuổi đi. "Đi thôi, đừng làm mất mặt nam nhân Đại ngụy!"

Trêu chọc một câu, khiến đám Trâm Úc, Cao Quát đỏ mặt, không nói lên lời, bị Mục Thanh, Chu Quế cười đùa kéo đi.

"Ạ"

Nhìn tông vệ ồn ào rời đi, Triệu Hoằng Nhuận cảm khái.

Đám người này thật sự... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trâm Úc năm nay 23 đi? Lữ Mục lớn tuổi nhất đã sắp 25...j

Triệu Hoằng Nhuận nằm trên chăn, thầm nghĩ.

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cảm thấy bản thân thất trách, hiện tại hắn đã có phủ Túc vương, cũng nên suy tính chuyện gia thất cho các huynh đệ tông vệ.

Đương nhiên, đám Trầm Úc có thành thân hay không, là do bọn hắn quyết định. Nhưng Triệu Hoằng Nhuận nếu không nói, thì có hơi thiếu sót với thân phận chủ nhân.

Xét cho cùng, vương tử xuất các, chính là gia chủ, mà đám Trầm Úc là gia tướng, gia thân, ngày sau có hậu duệ, thì quan hệ chủ tớ vẫn sẽ tiếp tục, nhánh Túc vương cũng vì thế mà dần thịnh Vượng.

Quay đầu tìm cơ hội hỏi đám Trầm Úc, xem bọn hắn có ý trung nhân hay chưa... .I

Triệu Hoằng Nhuận quyết định.

Có thể là hôm qua ngủ không ngon, hoặc hôm nay quá mệt nhọc, Triệu Hoằng Nhuận nghĩ một lúc, liền cảm giác mí mắt nặng trĩu, ngáp liên tục.

Ngay khi hắn chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, hắn bỗng nhiên thấy bóng người ở ngoài lều. ....J

Triệu Hoằng Nhuận lập tức cảnh giác, rút dao ra.

Nhưng nghĩ lại, hẳn thấy phản ứng của bản thân có hơi buồn cười.

Đây là doanh trại của Nguyên Dương bộ lạc, có người đi tuần tra trong đêm, người lạ gần như không có khả năng đột nhập.

I Chẳng lẽ... ¡

Triệu Hoằng Nhuận biểu cảm kỳ lạ.

Cùng lúc đó, bóng người đã lặng lẽ vào trong lều, mặc dù trong lều tối đen, nhưng Triệu Hoằng Nhuận có thể nghe được âm thanh, như tiếng cởi quần áo.

Ï Không thể nào?

Triệu Hoằng Nhuận càng thêm thấy

kỳ lạ. Vì hắn cảm thấy, người kia chui vào trong chăn.

F... Thật chui vào. /¡

Đột nhiên cảm thấy một thân thể nóng bỏng chui vào trong chăn, Triệu Hoằng Nhuận không dám cử động, tùy ý để người kia tựa đầu vào vai phải, cơ thể mềm mại dính vào hắn.

"Tá... Luân..." thiếu nữ cố gắng nói dù không rõ ràng.

Triệu Hoằng Nhuận sửng sốt một lúc, mới phản ứng lại: nàng, là đang gọi tên của hắn, Cơ Nhuận.

"Ô Na?"

Triệu Hoằng Nhuận lập tức đoán được tên thiếu nữ.

Ô Na, chính là thiếu nữ Nguyên tộc có hảo cảm với hắn, con gái của Mục Đồ tộc trưởng. Chỉ có thiếu nữ này, mới gọi tên của hắn từ Cơ Nhuận thành "Tá Luân".

"Hì hì."

Ô Na mặc dù không hiểu tiếng Ngụy, nhưng nghe hiểu tên bản thân.

Nàng nở nụ cười, ôm cổ Triệu Hoằng Nhuận, chủ động hôn lên môi của hắn.

Càng khó tin hơn là, sau nụ hôn, nàng không đợi Triệu Hoằng Nhuận phản ứng lại, đã lật người ngồi trên Triệu Hoằng Nhuận, đôi tay hơi lạnh luồn vào trong áo, vuốt ve bộ ngực của hắn.

Ï Ta bị đẩy ngược?! J

Triệu Hoằng Nhuận cực kỳ hoảng sợ, vì hắn cảm giác Ô Na đang tháo thắt lưng của hắn.

Tuy Triệu Hoằng Nhuận không phải tay mơ, nhưng cảm thấy hơi hỗn loạn. Hắn chưa từng gặp cô gái hoang dã nào như Ô Na.

F Nếu lúc này đẩy nàng ra... Nàng có thể giận dữ hay không? Hay là, ta nên thuận theo tự nhiên? ,¡

Triệu Hoằng Nhuận có chút chần chừ.

Ï Ừm... Lục thúc từng nói, làm người, phải kịp thời hưởng lạc, ừm, kịp thời hưởng lạc...

Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận dứt khoát nhắm mắt lại, hưởng thụ đãi ngộ.

Đột nhiên, sắc mặt hắn thay đổi, bỗng nhiên ngồi dậy, nắm tay Ô Na trong sự bối rối của nàng.

"Suyt -

Trong lều, đôi mắt trong vắt của Ô Na lộ vẻ khó hiểu, mê mang nhìn Triệu Hoằng Nhuận. Đúng lúc này, bên ngoài trại vang lên tiếng kèn.

Nhất thời, Ô Na lộ vẻ lo sợ và bất an, vì đó là tiếng kèn cảnh báo của người Nguyên.

Ï Doanh trại bị tập kích ?! ¡

Triệu Hoằng Nhuận và Ô Na nhìn

nhau, cảm thấy kinh ngạc.
Bình Luận (0)
Comment