Chương 348: Tiếng Cảnh Báo (2)
Chương 348: Tiếng Cảnh Báo (2)Chương 348: Tiếng Cảnh Báo (2)
Tiếng kèn báo động của Nguyên tộc, trừ phi là chuyện nguy hiểm, bằng không sẽ không vang lên.
Cho dù Yết tộc và người Ngụy đánh nhau, mấy bộ lạc còn lại cũng chỉ tiến lên khuyên can.
Trừ phi người Ngụy đồ sát Nguyên, Yết hai tộc.
Nhưng đây là không thể, Triệu Hoằng Nhuận tuyệt đối không tin quân Ngụy đánh lén ha tộc.
Nhẹ nhàng vỗ Ô Na, ra hiệu nàng đứng dậy, Triệu Hoằng Nhuận đứng dậy, vén cửa lều, đi ra ngoài.
Lúc này, tiếng kèn vẫn tiếp tục, khiến Thanh Dương bộ lạc vừa rồi còn yên ắng, giờ đã ồn ào. "Chuyện gì xảy ra?"
"Là ai thổi kèn cảnh báo?"
Trong những chiếc lầu ở gần, những nam nhân Nguyên tộc đang hưởng thụ, bất chấp tất cả, mặc lên đồ lót liền lao ra.
Bọn hắn cầm vũ khí, nhìn bốn phía, nghe hướng kèn báo động phát ra, cố gắng tìm kẻ thù.
Đột nhiên, một người đàn ông Nguyên tộc chú ý tới Triệu Hoằng Nhuận, lập tức, hẳn giơ tay chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận, kích động hét to vài tiếng.
Triệu Hoằng Nhuận không hiểu, nhưng hắn có thể đoán được: người đàn ông yêu cầu hắn lập tức mặc xong quần áo, bảo vệ nữ nhân của mình.
Nguyên tộc không thích chiến đấu, nhưng không phải không dũng cảm, khi có nguy hiểm, nam nhân trong tộc sẽ đứng ra bảo vệ phụ nữ và trẻ em. Triệu Hoằng Nhuận vừa thấy một số nữ nhân quần áo xộc xệch, nhanh chóng được nam nhân chuyển đến lều lớn bảo vệ.
Triệu Hoằng Nhuận gật đầu với người đàn ông, quay sang nói với Ô Na vân đang ngơ ngác: "nhanh, mặc quần áo"
Bên ngoài lều càng lúc càng nhiều bó đuốc nên dù trời tối cũng có thể lờ mờ thấy mọi vật xung quanh.
Triệu Hoằng Nhuận nhìn thấy Ô Na vân còn ngơ ngác, nhìn thân hình trẻ trung của nàng khiến Triệu Hoằng Nhuận có hơi mất không chế.
Đáng tiếc thời cơ không thích hợp.
Thấy Ô Na còn đang sững sờ, Triệu Hoằng Nhuận vội nhặt quần áo ném vào ngực nàng, thấp giọng nói: "Ô Na, nhanh mặc vào, doanh trại có thể bị tập kích." Bởi vì bất đồng ngôn ngữ, Ô Na không hiểu điều Triệu Hoằng Nhuận nói, nhưng cử chỉ đưa quần áo cho nàng, nàng vẫn hiểu.
Nàng gật đầu, luống cuống mặc quần áo.
Nhưng ánh mắt của nàng, thỉnh thoảng liếc Triệu Hoằng Nhuận, sắc mặt đỏ bừng.
Muốn ta quay lưng lại sao... Vừa rồi còn chủ động... /¡
Triệu Hoằng Nhuận gãi đầu, quay lưng lại, thấy vậy, Ô Na nhanh chóng mặc quần áo.
Sau khi mặc xong, Ô Na đứng dậy, đưa tay ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào lưng Triệu Hoằng Nhuận, ra hiệu hắn, nàng đã mặc xong.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận nhặt con dao găm lên, quay đầu nói với nàng: "đợi chút nữa đi theo ta, tông vệ sẽ bảo vệ ngươi."
Ô Na không nghe hiểu, chỉ gật đầu.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận chỉ có thể kéo tay của nàng.
Đợi đến khi hai người ra ngoài, rất nhiều nam nhân của Thanh Dương bộ lạc đã tụ tập lại, bọn hắn cầm vũ khí, lần lượt đốt các đống lửa.
Trong lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận nhìn thấy Mục Đồ đang dẫn đầu một nhóm người tiến về phía trước.
Triệu Hoằng Nhuận vội vàng la lớn: "Mục Đồ đại thúc."
Hô lên vài lần, Mục Đồ mới nghe thấy tiếng Triệu Hoằng Nhuận, ra hiệu người sau lưng đi tiếp, còn hắn đến cạnh Triệu Hoằng Nhuận.
Khi nhìn thấy Ô Na, hắn mới nở nụ cười.
"Mục Đồ đại thúc, đã xảy ra chuyện gì?.. Các ngươi đang đi đâu?" Triệu Hoằng Nhuận hỏi.
"Doanh trại bị tập kích, từ phương hướng, hẳn là Bạch Dương bộ lạc." Mục Đồ dặn dò: "ta phải dẫn người đi hỗ trợ Bạch Dương bộ lạc, Ô Na tạm thời nhờ ngươi bảo vệ nàng... Nhất định phải bảo vệ nàng."
Hiển nhiên, Mục Đồ cũng không cho rằng tập kích bọn họ là người Ngụy, bằng không, hẳn tuyệt đối sẽ không giao con gái cho Triệu Hoằng Nhuận.
"Ô Na" Mục Đồ chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận, dặn dò con gái vài câu, yêu cầu nàng đi theo Triệu Hoằng Nhuận.
Dù sao Triệu Hoằng Nhuận có 10 tông vệ bảo hộ, ở bên cạnh hắn, thậm chí còn an toàn hơn ở lều lớn. Nghe phụ thân căn dặn, Ô Na gật đầu, tay trái kéo tay áo Triệu Hoằng Nhuận, biểu hiện bản thân sẽ không rời khỏi.
Thấy vậy, Mục Đồ vỗ vai Triệu Hoằng Nhuận, rồi quay người, cùng người trong bộ tộc đi hỗ trợ Bạch Dương bộ lạc.
Nhìn Mục Đồ rời đi, Triệu Hoằng Nhuận trầm xuống.
Theo hắn biết, Bạch Dương bộ lạc không kém Thanh Dương bộ lạc, lần này mang theo 3,4 trăm người, có thể ép Bạch Dương bộ lạc thổi kèn cảnh báo, tìm sự trợ giúp, đồng nghĩa kẻ địch không ít, có sức uy hiếp cao.
Phe thứ ba... Sao? J
Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày.
Một lát sau, đám Trâm Úc ăn mặc chỉnh tề chạy đến, cùng đi với bọn hắn còn có Triệu Nguyên Dục và tông vệ. "Hoằng Nhuận."
"Lục thúc."
Tìm được Triệu Hoằng Nhuận, đám người vội vàng vây quanh, Triệu Nguyên Dục cau mày hỏi: "ta không thể tìm được Mục Đồ, đã xảy ra chuyện gì?"
Nghe câu này, Triệu Hoằng Nhuận liền kể lại lời Mục Đồ, Triệu Nguyên Dục nhíu mày, nhìn ngang liếc dọc, lại nhíu mày hỏi: "Ngọc Lung bọn họ đâu? Đưa mấy nàng tới đây."
Triệu Hoằng Nhuận vẻ mặt kỳ lạ nhìn Lục thúc, bất quá, hắn không lo cho Ngọc Lung công chúa, nàng có MỊị Khương, Mị Nhuế ở cạnh, thực lực của hai tỷ muội không kém gì tông vệ?
Còn chưa cần tông vệ đi tìm, Mị Khương, Mị Nhuế đã bảo hộ Ngọc Lung đi tới.
".." Lúc gặp mặt, Mị Khương vô cảm nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Dù sao Triệu Hoằng Nhuận còn đang kéo tay Ô Na.
"Lục thúc." Hành lễ với Triệu Nguyên Dục, Ngọc lung công chúa tới cạnh Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng dò hỏi: "đã xảy ra chuyện gì, Hoằng Nhuận?”
Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, trấn an: "không có chuyện gì, đừng lo lắng."
Đúng lúc này, phía trước truyền đến âm thanh chém giết.
"Là đám người Mục Đồ đại thúc!"
Triệu Hoằng Nhuận kinh hãi.
Đám người chạy về phía trước, mới phát hiện, phía xa có mấy chục ky binh mặc trang phục kỳ lạ, cưỡi ngựa tấn công Thanh Dương bộ lạc.
Đánh tới nơi này?... Đám người tập kích là ai? J Triệu Hoằng Nhuận khó tin nổi.
Vì hắn phát hiện, đám ky binh không giống người mới, bọn hắn đối mặt vài chiến binh Thanh Dương bộ lạc, bày ra thực lực áp đảo, giống quân đội chính quy.
Nhưng đám ky binh này tuy có thực lực quân chính quy, lại không có quy củ của quân chính quy.
Triệu Hoằng Nhuận nhìn thấy một tên ky binh, tay cầm đao giết người, nhưng tay trái của hắn, vừa nắm cương vừa nhai chân thú, ăn như một con hổ đói.
Không hề có tác phong của quân chính quy.
Ï Mã tặc? .J
Triệu Hoằng Nhuận nảy ra một ý
nghĩ. Nhưng hắn nghi hoặc, dù sao nước Ngụy có tồn tại trộm cướp, nhưng chưa bao giờ có mã tặc.
Huống chỉ, đám mã tặc này thể hiện sức chiến đấu không thua gì ky binh chính quy.
Bỗng nhiên, từ xa Mục Đồ gầm một tiếng.
Nghe vậy, Triệu Nguyên Dục sắc mặt tái đi, nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh: "đám khốn kia chuyển hướng, bọn hắn muốn tập kích Thanh Dương bộ lạc, Vương Bổng, ngăn lại cho bản vương!"
"RõI"
Vương Bổng nghe vậy, lập tức rút binh khí ra, cùng 9 tông vệ khác đứng trước lối vào Thanh Dương bộ lạc.
Triệu Hoằng Nhuận thấy thế, ra hiệu cho đám Trầm Úc: "các ngươi cũng đi hỗ trợ." "RõI"
Khi 20 tông vệ đứng ở cửa vào, đám mã tặc quả nhiên đổi hướng lao đến.
"Tự tìm cái chết!"
Vương Bổng thấy vậy ánh mắt lạnh lẽo, cánh tay vận lực, hung hăng chém về tên mã tặc tấn công mình.
Chỉ nghe leng keng một tiếng, Vương Bổng liên tiếp lùi về sau mấy bước, khó tin nhìn tên mã tặc.
Hắn phát hiện tên mã tặc thoắt một cái, đã vững vàng ngồi trên lưng ngựa, hơn nữa, thừa dịp Vương Bổng ngăn không được lập tức lao qua.
Ï Đột... Vậy mà đột phá tông vệ phòng tuyến?! /¡
Triệu Hoằng Nhuận lông tơ đứng thẳng.
Mặc dù nói đối phương mược sức ngựa, nhưng hắn là lần thứ nhất nhìn thấy, thực lực cao cường tông vệ tạo thành bị đột phá phòng tuyến.
"Không tốt!"
"Vương gial"
"Điện hạ!"
Nhất thời, đám Vương Bổng, Trầm Úc cực kỳ hoảng sợ, trận hình hỗn loạn, một số tông vệ vô thức lựa chọn quay vè hỗ trợ, khiến sức phòng ngự ở cổng trại giảm xuống, dẫn đến lại có vài tên mã tặc chạy vào.
"Đáng chết!"
Triệu Nguyên Dục chửi thầm một câu, rút kiếm.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận cũng chuẩn bị đứng ra, dù sao gần đó chỉ còn hẳn và Lục thúc là nam nhân.
Đúng lúc này, toàn bộ doanh trại nổi tiếng kèn, giống như bốn phía đều có tiếng kèn.
Việc này khiến Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy chấn kinh.
Ï Đám người kia... Vậy mà tập kích
toàn bộ doanh trại?!
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận ớn lạnh.
Có thể tập kích toàn bộ doanh trại, đồng nghĩa, mã tặc số lượng đông đảo?