Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 333 - Chương 350: Hỗn Chiến

Chương 350: Hỗn Chiến Chương 350: Hỗn ChiếnChương 350: Hỗn Chiến

Cuộc hỗn chiến trong doanh trại bắt đầu.

Mục đồ dẫn theo chiến sĩ không thể ngăn cản mã tặc tiến vào trại, càng ngày càng nhiêu mã tặc xông vào.

"Gọi người, gọi thêm chiến sĩ tham chiến!"

Mục đồ với vết máu trên mặt, hét lên trong trận chiến.

Hắn cùng các chiến sĩ, bị mã tặc dồn vào trong doanh, bây giờ cùng tông vệ, ngăn cản mã tặc.

Nhưng hiệu quả ít ỏi, vì mã tặc không có đánh nhau, phần lớn dựa vào tốc độ của ngựa xông qua.

Nhiều lắm là khi xông qua, vung một đao, bất luận thành hay không, mã tặc cũng sẽ không giảm tốc độ, càng không quay đầu.

Nhưng chính trong thời gian ngắn ngủi, khiến Thanh Dương bộ lạc tổn thất nặng nề, lập tức mất đi 20,30 chiến sĩ.

Mã tặc vượt qua phòng tuyến, bắt đầu tàn phá, đánh đổ chậu lửa, đốt lều trong doanh, khiến doanh trại bốc cháy khắp nơi.

Cảnh này khiến Triệu Hoằng Nhuận càng thêm nghi ngờ thân phận mã tặc.

Hắn cảm giác, đây tuyệt đối không phải đám mã tặc tâm thường, trừ thuật cưỡi ngựa, đám mã tặc hành động không giống lũ ô hợp.

Mục đích rõ ràng, đầu tiên gây ra hỗn loạn, tiếp đó mới giết người, có thể trong chiến trường, ưu tiên mục đích hành động, làm gì giống lũ ô hợp?

Nhưng đối phương vừa chém giết vừa ăn thịt, khiến Triệu Hoằng Nhuận nghỉ ngờ về suy đoán "đối thủ là ky binh tinh nhuệ của thế lực nào đới”.

Dù sao bất kỳ đội quân nào, cũng sẽ không làm hành vi thấp kém đó.

Nhưng bất kể thế nào, mã tặc có thực lực như vậy không tồn tại ở Ngụy, Triệu Hoằng Nhuận chưa từng nghe qua, nói cách khác, đối phương rất có thể là phản loạn ở nước khác.

Ï Là người Hàn! ¡

Triệu Hoằng Nhuận đột nhiên có suy đoán.

Dù sao chỉ có Hàn quốc sản xuất nhiều chiến mã; cũng chỉ có kỹ thuật cưỡi ngựa của người Hàn, có thể sánh ngang Âm Nhung bộ lạc.

Nhưng Triệu Hoằng Nhuận không thể hiểu được, Hàn quốc sao lại phái một đội ky binh tỉnh nhuệ một mình xâm nhập nước Ngụy? Chẳng lẽ nghe được tin gì, ý đồ phá hoại cuộc đàm phán giữa nước Ngụy và Âm Nhung?

Tuy nhiên, cuộc đàm phán đâu liên can đến Hàn quốc, tập kích nơi đây, còn không bằng đi tập kích Sơn Dương huyện.

Hàn quốc mã tặc sao? /¡

Triệu Hoằng Nhuận đưa ra kết luận.

Hàn quốc hiện tại chưa đưa ra lời tuyên chiến chính thức, không bắt đầu một cuộc chiến không báo trước, làm như vậy rất dễ bị chỉ trích, đại quốc tuyên chiến đều cần một danh nghĩa.

Đương nhiên, nếu xua đuổi mã tặc đến địch quốc, sẽ không chỉ trích, mà đây cũng là suy đoán tốt nhất Triệu Hoằng Nhuận có thể đưa ra.

Hôn chiến leo thang, càng ngày càng nhiều nam nhân Thanh Dương bộ lạc tham gia cuộc chiến.

Nam nhân Thanh Dương bộ lạc rất dũng cảm, cho dù là thiếu niên, khi đối mặt mã tặc cũng biểu hiện ra dũng khí đáng ngưỡng mộ, nắm trường mâu xông về phía trước.

Đáng tiếc, bọn hắn không phải đối thủ của mã tặc, xông lên chỉ là chịu chết

Theo Triệu Hoằng Nhuận, những thiếu niên này, hoàn toàn không có đội hình, năm bè bảy mảng, làm theo ý mình, chỉ cố gắng bảo vệ bộ lạc bằng vũ khí trong tay.

Mặt khac, mã tặc lại giống như ky binh đã được huấn luyện, bọn hắn lao tới chia cắt đám thiếu niên, dù Thanh Dương bộ lạc có không ít người, nhưng tình hình chiến đấu không nghiêng về phe Thanh Dương bộ lạc, khiến cảnh tượng trở nên hỗn loạn hơn. Thậm chí, có một số thiếu niên vì không tìm được kẻ địch, vì bị người trong bộ lạc ngăn lại, muốn xông lên nhưng không thể đi được.

Đối mặt với Thanh Dương bộ lạc, đám mã tặc hung tàn, giơ đao lên tàn sát tất cả người cản đường.

Thật là đồ sát... j

Nhìn chiến trường trước mặt, Triệu Hoằng Nhuận vô cùng lo lắng, vì hắn thấy những thiếu niên kia không hề giúp ích được gì, còn khiến cuộc chiến trở nên hỗn loạn.

Bỗng nhiên, Ngọc Lung công chúa hét lên một tiếng.

Triệu Hoằng Nhuận quay đầu, lộ vẻ kinh sợ.

Thì ra có một mã tặc chẳng biết lúc nào đã tới gân 3 trượng, một đao chém chết một thiếu niên, nỏ trong tay, nhắm về phía đám người Triệu Hoằng Nhuận.

Đúng lúc này, Mị Khương đột nhiên xuất hiện sau lưng tên mã tặc, một kiếm đâm xuyên tim.

Nhưng tên mã tặc biết mình sắp chết, lại vẫn nhịn đau bắn nỏ.

Vút một tiếng, mũi tên bắn về Ngọc Lung công chúa.

Ï Không tốt! ,)

Triệu Hoằng Nhuận thầm kêu không ổn, lại vì không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngọc Lung công chúa sắp bị trúng tên.

Thời khắc nguy hiểm, Triệu Hoằng Nhuận thấy một bóng người lao đến, nhìn kỹ hơn, lúc này mới phát hiện, Lục thúc hắn ôm Ngọc Lung công chúa, bảo vệ nàng.

"Phốc -" Vai Triệu Nguyên Dục bị trúng tên.

"Lục... Vương thúc..."

Ngọc Lung công chúa ngơ ngác nhìn Lục thúc, mặt mũi hoảng sợ.

Nàng vẫn luôn cảm thấy Lục thúc có thành kiến với mình, lại không ngờ rằng, Lục thúc vậy mà liều mạng bảo vệ nàng.

Mặt khác, Triệu Hoằng Nhuận cũng choáng váng.

Có trời mới biết mũi tên vừa rồi trúng vào đâu, mà Lục thúc không chút do dự đỡ thay Ngọc Lung công chúa, đồng nghĩa, trong mắt Lục thúc, sự an toàn của Ngọc Lung quan trọng hơn cả bản thân hắn?

Cũng may chỉ là bắn trúng vai, vạn nhất bắn trúng đầu thì sao?

Ï' Chẳng lẽ Lục thúc kỳ thực rất để ý Ngọc Lung? Vẻ mặt ghét bỏ là đang giả vờ? Nhưng vì sao phải làm như vậy? ¡

Triệu Hoằng Nhuận xuất hiện vài suy nghĩ.

"Vương gial"

Vương Bổng nhìn thấy cảnh này, bị dọa sợ, lập tức giết đến.

"Vương gia, ngài không sao chứ?”

Vương Bổng sợ hãi nhìn mũi tên trên vai vương gia nhà mình, hắn phát hiện, mũi tên đã xuyên qua bả vai, cắm Vào xương.

"Không có việc gì." Triệu Nguyên Dục bình tĩnh lắc đầu, nhìn Ngọc Lung đang hoảng sợ, khi phát hiện trên mặt nàng có vết máu, hắn nhẹ nhàng dùng tay áo lau đi, rồi ra hiệu nàng rời khỏi lòng mình.

Ngọc Lung công chúa nhìn Lục thúc, muốn nói lại thôi, ngoan ngoãn đứng lên.

Nhưng ánh mắt nàng nhìn Lục thúc không còn sợ như trước, bất kể thế nào, là Lục thúc bảo vệ nàng.

Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận cũng kéo Ô Na tới cạnh Triệu Nguyên Dục, thất thanh hỏi: "Lục thúc, người không sao chứ?"

Lúc đang hỏi, hắn nhìn sang Ngọc Lung công chúa, lại dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Triệu Nguyên Dục.

Nhưng Triệu Nguyên Dục không muốn giải thích, đổi chủ đề: "Hoằng Nhuận, Thanh Dương bộ lạc không phải đối thủ của đám mã tặc, tiếp tục như vậy, sẽ bị giết hết... Ngươi tới chỉ huy bọn hắn, Vương Bổng, ngươi hỗ trợ Túc vương, dùng tiếng Nguyên truyền đạt mệnh lệnh."

Bởi vì tình thế khẩn cấp, Triệu Hoằng Nhuận không nghĩ được nhiều, gật đầu, hét lên với người Thanh Dương bộ lạc: "Thanh Dương bộ lạc chiến sĩ, đại địch trước mặt, nghe ta chỉ huy... Kết trận! Kết trận nghênh địch!"

Bên cạnh hắn, Vương Bổng hét lên bằng tiếng Nguyên.

Có lẽ là vị thân phận, cũng có lẽ là do Triệu Nguyên Dục và Triệu Hoằng Nhuận săn được một con gấu, khiến đám thiếu niên Thanh Dương bộ lạc vô cùng sùng bái, nên đám thiếu niên nghe Triệu Hoằng Nhuận chỉ huy, đứng chỉnh tề thành hàng, giơ trường mâu về phía trước, tạo thành phương môn trận.

Lúc này, lều trong doanh đều đã bốc cháy, đám nữ nhân và trẻ em, bị ép ra khỏi lều thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận lần nữa chỉ huy: "để nữ nhân và trẻ em tiến Vào trong trận." Vương Bổng lặp lại lời Triệu Hoằng Nhuận bằng tiếng Nguyên, đám nữ nhân và trẻ em được chiến sĩ và thiếu niên bảo vệ vào trong trận.

Mục đồ cũng dẫn theo chiến sĩ và †ông về, tiến gân, gia nhập vào trận, khiến mã tặc không cách nào tàn sát bừa bãi.

Nhưng làm vậy cũng khiến mã tặc tập hợp lại.

"Đừng sợ, chỉ cần đội hình không loạn, bọn hắn không dám xông tới!"

Nhận ra người Thanh Dương bộ lạc có hơi lo lắng, nên Triệu Hoằng Nhuận lớn tiếng an ủi bọn hắn.

Hắn thấy, Nguyên tộc dũng cảm, nhưng không biết vận dụng quân trận, phải biết, một quân trận ổn định, không những nâng cao sức tấn công của binh sĩ, cũng tăng cơ hội sống sót của binh lính. Tiếc cho "quân trận" là tinh hoa của chiến trường được các quốc gia đúc kết từ kinh nghiệm chiến đấu hàng trăm năm nay, Nguyên tộc không hề nắm giữ, trong chiến đấu như đám ô hợp, bị mã tặc giết chết không ít, nếu để Triệu Hoằng Nhuận đến chỉ huy, tuyệt sẽ không xuất hiện tình huống này.

Nhưng khiến Triệu Hoằng Nhuận bất ngờ là, mã tặc dường như cũng hiểu mối đe dọa từ quân trận được hình thành bởi chiến sĩ Thanh Dương bộ lạc, đứng ở đằng xa, như đang do dự có nên tấn công hay không.

Điều này để Triệu Hoằng Nhuận đề cao độ nguy hiểm của mã tặc thêm một bậc.

Song phương giằng co một lúc, bỗng nhiên mã tặc rút lui.

Bọn chúng vừa rút, liền có một đội quân vũ trang đầy đủ tiến đến.

Đó là nước Ngụy Hổ Bí cấm vệ.

Ï Viện quân... Là viện quân! /¡

Tất cả mọi người cảm thấy nhẹ nhõm.

Mà Triệu Hoằng Nhuận thấy vậy cũng thở phào.

Nhưng khi hắn chuẩn bị kiểm tra Lục thúc, lại phát hiện Lục thúc sắc mặt trắng bệch, sớm đã ngất đi vì đổ máu quá nhiều.

"Lục thúc?"

"Vương gial"

Triệu Hoằng Nhuận và Vương Bổng cực kỳ hoảng sợ.
Bình Luận (0)
Comment