Chương 351: Điệu Hổ Ly Sơn
Chương 351: Điệu Hổ Ly SơnChương 351: Điệu Hổ Ly Sơn
Đám người Triệu Hoằng Nhuận nhanh chóng bế Triệu Nguyên Dục vào lêu, còn Vương Bổng nhanh chóng cởi áo vương gia nhà mình, gỡ bỏ mũi tên cắm trên vai.
"Vương đại ca, Lục thúc tình huống thế nào?" Triệu Hoằng Nhuận hỏi.
Vương Bổng thay Triệu Nguyên Dục bôi kim sang dược, sau đó đưa tay lau trán toàn mồ hôi, như trút được gánh nặng nói: "trời phù hộ, mũi tên không bắn trúng chỗ trọng yếu."
Nghe vậy, tâm trạng Triệu Hoằng Nhuận thả lỏng, nhưng Ngọc Lung công chúa ở bên nhịn không được hỏi: "nếu là thương thế không nghiêm trọng, vì sao Lục thúc hôn mê bất tỉnh?"
Nhìn vẻ lo lắng của nàng, Vương Bổng cười khổ, an ủi: 'công chúa yên tâm, vương gia không có việc gì, nghỉ ngơi một lát sẽ tỉnh lại."
Sau đó, hắn thấp giọng nói với Triệu Hoằng Nhuận: "Túc vương, tình huống bên ngoài, xin Túc vương điện hạ chủ trì đại cuộc."
"Bản vương hiểu."
Triệu Hoằng Nhuận đương nhiên hiểu ý Vương Bổng, người sau sợ mã tặc quay lại, hy vọng Triệu Hoằng Nhuận sớm có chuẩn bị.
Triệu Hoằng Nhuận quay người rời lầu.
Sau khi rời khỏi lầu, Triệu Hoằng Nhuận nhìn thấy Hổ Bí cấm vệ, đang hỗ trợ Thanh Dương bộ lạc dập lửa, sau đó, bọn hắn khiêng thi thể mã tặc.
Nhìn thi thể mã tặc, sắc mặt Mục Đồ rất kém. Mã tặc chỉ chết có 8,9 người, mà Thanh Dương bộ lạc trả giá quá nhiều.
Hắn hít mấy hơi thật sâu để bình tĩnh, rồi cảm tạ Hổ Bí cấm vệ sau lưng: "đa tạ tôn giá chạy đến cứu viện, nếu không phải tôn giá dẫn người đến cứu viện, chỉ sợ ta Thanh Dương bộ lạc tổn thất càng nghiêm trọng."
Tên Hổ Bí cấm vệ là đội trưởng phụ trách 50 binh sĩ, tên Khâu Vũ, nghe vậy khiêm tốn nói: "tộc trưởng nói quá lời. . Chúng ta không thể đến kịp, đâu giúp đỡ được gì."
"Tôn giá đừng nói như vậy." Mục Đồ lắc đầu, hắn biết rõ, nếu không phải Hổ Bí cấm vệ đuổi tới, mã tặc tuyệt sẽ không dễ dàng rút lui.
Khâu Vũ cũng là người khiêm tốn, không hề tự mãn, sau khi hỏi thăm về cuộc tấn công, đã tìm kiếm những thứ có thể chứng minh thân phận của đám mã tặc.
Đúng lúc này, Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo tông vệ đến, hắn không nhận ra Khâu Vũ, nên lược bớt xưng hô, hỏi: "tìm được cái gì?"
Khâu Vũ ngẩng đầu nhìn, thấy là Triệu Hoằng Nhuận, vội vàng đứng lên.
Triệu Hoằng Nhuận không nhận ra Khâu Vũ, nhưng Khâu Vũ lại nhận ra Túc vương, chắp tay cung kính nói: " ty chức Hổ Bí đội trưởng Khâu Vũ, bái kiến Túc vương điện hạ."
"Miễn lễ." Triệu Hoằng Nhuận xua tay áo, lặp lại hỏi: "xin hỏi Khâu đội trưởng, có tìm được thứ gì không?"
"Chưa tìm được, trừ cái này..." Khâu Vũ nhíu mày lắc đầu, đưa một vật cho Triệu Hoằng Nhuận.
Triệu Hoằng Nhuận cẩn thận nhìn, nhận ra vật đó là một chiếc kèn nhỏ.
"Đây là..." Mục Đồ ở bên nhìn thấy, không hiểu nói: "đây là Nguyên tộc kèn cảnh báo, đám đáng chết đó cả thứ này cũng muốn cướp?"
Cướp? ¡
Nhìn chiếc kèn trong tay, Triệu Hoằng Nhuận có một suy nghĩ, hắn thổi kèn một lần.
Quả nhiên, kèn phát ra âm thanh cảnh báo.
Mã tặc tuyệt không phải đám ô hợp, bọn hắn đốt cháy lều vải, gây ra hỗn loạn, không ngừng giết người, không nhìn thấy bọn hắn định cướp bóc... Nếu kèn là cướp trong tay Nguyên tộc? Nếu như vậy còn tốt nếu không phải, thì có chuyện... J
Triệu Hoằng Nhuận thầm suy đoán. Mới đầu chưa phát giác, nhưng thấy được cái kèn, Triệu Hoằng Nhuận có suy nghĩ, liệu có phải tiếng kèn hắn nghe được là tiếng của đám mã tặc thổi hay không?
Ï Lại còn biết giương đông kích tây, xem ra là có thống soái... Hả? Giương đông kích tây?
Triệu Hoằng Nhuận đổi sắc mặt, nhìn sang Khâu Vũ.
I Không ổn... J
Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng hỏi: "Khâu Vũ, doanh trại người Ngụy, có bị tập kích?"
Khâu Vũ nghỉ hoặc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, lắc đầu nói: "bẩm Túc vương điện hạ, bên ta không gặp tập kích, mã tặc hình như nhằm vào Nguyên tộc..."
"Đáng chết! Các ngươi trúng kế !" Nghe đến đó, Triệu Hoằng Nhuận cắt ngang lời Khâu Vũ, nói: 'ngươi mau chóng trở về, mục tiêu mã tặc là doanh trại Ngụy!"
"Cái, cái gì?!" Khâu Vũ nghe vậy cực kỳ hoảng sợ hỏi: " Túc vương điện hạ, ngài... Ngài có thể chắc chắn sao?"
Triệu Hoằng Nhuận không nói một lời, chỉ nhớ lại cuộc tấn công vừa rồi.
Hắn nhớ rõ, mã tặc xông vào Thanh Dương bộ lạc, mục đích đầu là gây ra hỗn loạn, sau đó mới giết người. Hơn nữa, sau khi Khâu Vũ dẫn Hổ Bí cấm vệ đến, đám mã tặc lập tức rút lui.
Đáng lý ra, cho dù có Hổ Bí cấm vệ trợ giúp, mấy chục tên mã tặc vẫn có sức đánh một trận.
Nhưng đối phương dứt khoát rút lui, không hề do dự.
Chẳng phải có nghĩa, tập kích Thanh Dương bộ lạc là một mồi nhử?
Ï Thì ra là thế, thì ra là thế... Mã tặc tập kích Nguyên tộc, chính là vì ép Hổ Bí cấm vệ phân tán đi trợ giúp...
Triệu Hoằng Nhuận sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Dù sao cuộc đàm phán là do nước Ngụy chủ động mời, nên vừa là chủ vừa để tránh gây ảnh hưởng tiêu cực với Âm Nhung, bọn hắn buộc phải đảm bảo an toàn cho người Nguyên an toàn.
Mà tên thống soái cũng nắm bắt điểm này, cố ý tập kích doanh trại Nguyên tộc, vì làm vậy nước Ngụy sẽ phái ra Hổ Bí cấm vệ đi cứu viện, mà một khi Hổ Bí cấm vệ phân tán đi cứu viện các bộ lạc, lực phòng thủ của doanh trại Ngụy sẽ giảm xuống.
"Thật là một kẻ xảo quyệt!"
Triệu Hoằng Nhuận nghiến răng, mới đầu hắn còn chưa phát giác, nhưng nghĩ cẩn thận, hắn mới giật mình, thủ lĩnh mã tặc, là một kẻ hiểu binh pháp.
"Khâu Vũ, bản vương lệnh ngươi báo cho tất cả Hổ Bí cấm vệ đã rời doanh, lập tức trở về thủ Ngụy doanh!" Triệu Hoằng Nhuận trâm mặt ra lệnh.
Thấy Triệu Hoằng Nhuận không có ý đùa giỡn, Khâu Vũ nghiêm mặt, chắp tay đáp: "Ty chức tuân lệnh!"
Nói xong, hắn từ trong ngực lấy ra một cái kèn màu đen, hít sâu một hơi thổi lên.
Âm thanh chiếc kèn tương đối kỳ quái, nó không vang như tiếng kèn cảnh báo, mà như tiếng khóc.
Lúc tiếng kèn vang lên, các Hổ Bí cấm vệ đều sững sờ.
Tỉ như Hổ Bí cấm vệ đi cứu việc Bạch Dương bộ lạc, đội trưởng Công Lương Khích đang được tộc trưởng Bạch Dương bộ lạc cảm tạ, khi nghe được tiếng kèn, liền lộ vẻ kinh ngạc. Ï Hồi viện? Là tên nào thổi? ,¡
Công Lương Khích cẩn thận lắng nghe, rốt cuộc tìm được phương hướng.
Hắn hỏi thăm tộc trưởng, mới biết được hướng kia, là doanh trại Thanh Dương bộ lạc.
I' Thanh Dương bộ lạc, là Khâu Vũ
phụ trách tiếp viện... Là Khâu Vũ thổi? ,¡
Công Lương Khích không hiểu, bọn hắn nhận lệnh Đại thống lĩnh Lý Chinh, đi cứu viện Nguyên tộc bộ lạc, sao Khâu Vũ vi phạm mệnh lệnh, dùng kèn để bọn hắn quay về cứu viện?
Công Lương Khích không tin Khâu Vũ dám thổi, nhưng nếu đáp lại Khâu Vũ, đại thống lĩnh mệnh lệnh thì phải làm sao? Ngay khi Công Lương Khích do dự, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.
Ï Đợi đã... Thanh Dương bộ lạc, là nơi Di vương và Túc vương điện hạ đang ở.4j
Nhất thời, Công Lương Khích tựa như tìm được chỉ huy, lấy ra kèn lệnh, đặt lên miệng thổi.
Sự gia nhập của hắn, khiến Hổ Bí cấm vệ ở các bộ lạc không còn do dự, rút hết về doanh trại Ngụy quốc.
Mà tiếng kèn cũng kinh động đến hai người.
Một người là đại thống lĩnh Lý Chinh.
Hắn kinh ngạc nhìn về hướng phát ra tiếng kèn, nhíu mày ngẫm nghĩ, sau đó lập tức lệnh Hổ Bí cấm vệ còn lại trong doanh. "Có kẻ muốn tập kích nơi đây, toàn quân cảnh giới!"
Kẻ còn lại bị kinh động là "lão đại" của đám mã tặc.
Lúc này, hắn đang dẫn đầu đám mã tặc, từ bốn phương tám hướng tụ tập, đánh úp vê phía doanh Ngụy, tiếng kèn quái dị, khiến hắn nhướng mày.
Phản ứng... Cũng quá nhanh rồi?
Lão đại của đám mã tặc, phải nói là Đại đạo tặc Hoàn Hổ, hắn vẻ mặt ung dung thường ngày lộ sự kinh ngạc.
Hắn ý thức được, đã có người khám phá kế giương đông kích tây, điệu hổ ly sơn của mình.
"Thú vị, có thể là ai2"
Hoàn Hổ sờ cằm, nhìn doanh trại Ngụy quốc gần trong gang tấc. "Đáng tiếc, chỉ thiếu chút nữa..."