Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 342 - Chương 359: Về Nước

Chương 359: Về Nước Chương 359: Về NướcChương 359: Về Nước

Trước khi tới, triều đình ước tính cuộc đàm phán sẽ giới hạn trong 10 ngày.

Thậm chí, chỉ cân đạt được mục đích, dù nước Ngụy cho Âm Nhung một chút đền bù, cũng không phải không được.

Nhưng có Tháp Đồ quấy rối, một bên xúi giục Nguyên, Đê, nói đất Tam Xuyên là của 3 tộc, lấy dùng tiền bạc để dụ cùng vũ lực uy hiếp, khiến các bộ lạc khác dao động.

Mặt khác, Tháp Đồ khiêu Khích nước Ngụy, làm Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu, ý đồ chọc giận nước Ngụy.

Đối với việc này, Triệu Hoằng Nhuận đã phân tích, hẳn cảm thấy Yết tộc không biết vì sao nghe được Công Bộ đang chuẩn bị khai khẩn Thành Cao Quan đất Tam Xuyên, cho rằng nước Ngụy có ý đoạt lại Tam Xuyên, nên Yết tộc phản đối việc "mượn đường".

Bọn hắn có lẽ cho rằng, đây là cớ của người Ngụy, mục đích thực sự, chỉ vì đuổi bọn hắn khỏi Tam Xuyên, đoạt lại cố thổ.

Xã Hựu cũng cân nhắc đến điểm này, cam đoan nước Ngụy sẽ tuân thủ ước định năm đó, thừa nhận Nguyên, Yết, Đê sống ở Tam Xuyên, nhưng đáng tiếc, vì Yết tộc cản trở, Xã Hựu không thuyết phục được người Nguyên và Đê tin tưởng.

Khi đội ngũ xuất phát về Đại Lương, 14 bộ lạc tộc trưởng đều tới tiễn.

Biểu hiện bên ngoài là sự hối hận và xin lỗi, nhưng nội tâm nghĩ gì, chỉ có trời mới biết. Đương nhiên, trong đó có cả Tháp Đồ và bộ lạc Yết Giác, bọn hắn đối với việc người Ngụy rời đi chỉ có chế giều.

Thậm chí, có mấy người Yết tộc không biết trời cao đất dày, nói "người Ngụy cút khỏi Tam Xuyên".

Cuối cùng, đội ngũ sứ thần do Xã Hựu dẫn đầu, chậm rãi về nước Ngụy.

Đối với các bộ lạc ra đưa tiễn, người Ngụy không lạnh nhạt, chỉ khi nhìn thấy Thanh Dương bộ lạc, Bạch Dương bộ lạc và mấy bộ lạc ủng hộ, thì Xã Hựu mới gật đầu cười chào.

Đãi ngộ khác biệt, để các bộ lạc cảm thấy nguy cơ.

"Người Ngụy sẽ không từ bỏ ý đồ..."

"Theo ta thấy, e rằng chiến tranh sẽ tới..."

"Chẳng lẽ chúng ta thật sự khai chiến với nước Ngụy sao?"

"Ai.. Năm đó Ÿ Ô Tu ước hẹn/ không phải tốt hơn sao. Vì sao... Ai!"

Các bộ lạc trung lập xì xào bàn tán.

Ai cũng không phải kẻ ngu, tất nhiên nhìn ra người Ngụy lạnh lùng, đồng nghĩa, người Ngụy đã từ bỏ đạt được mục tiêu bằng việc ngoại giao.

Mà khi các tộc trưởng bất an, Thanh Dương bộ lạc đang tiên đưa Triệu Nguyên Dục, Triệu Hoằng Nhuận.

Trên đường đưa tiên, Triệu Nguyên Dục không dặn dò: "Mục Đồ, ta nghe ngươi nói, bộ lạc ngươi mới rời về phía nam gần Yết Giác bộ đúng không? Sau khi trở về để người trong tộc thu dọn hành trang, mau chóng rời đi."

Mục Đồ im lặng gật đầu, hỏi dò: "hảo hữu của ta, quý quốc thật sẽ khai chiến với Yết Giác bộ lạc?" Đối với người bạn quen biết lâu năm, Triệu Nguyên Dục cũng không giấu diếm, thành thật nói: "Lũng Tây là gốc rễ người Ngụy, bây giờ Lũng Tây bị người Khương và người Tần tấn công, Đại Ngụy phải xuất binh trợ giúp Lũng Tây, chuyện này bắt buộc phải làm, bất luận có chướng ngại nào, cũng không thể thay đổi... Chậm nhất tháng chín, quân đội Đại Ngụy sẽ bước vào mảnh đất này."

Mục Đồ nghe vậy càng thêm ưu phiền.

Hắn vạn phần không muốn khai chiến với nước Ngụy.

Đầu tiên, hắn đã quen Triệu Nguyên Dục nhiều năm; hơn nữa, tối hôm qua, con gái hắn Ô Na vụng trộm chạy đến lều Triệu Hoằng Nhuận, một đêm không về, hẳn cũng không phải không biết.

Quan trọng hơn, đối với bọn hắn, nước Ngụy là một quốc gia hùng mạnh, nếu một khi khai chiến với nước Ngụy, nhất định phải huy động toàn bộ các bộ lạc, bằng không, rất khó ngăn cản quân tỉnh nhuệ nước Nguy.

Nếu thắng thì không sao, nhưng một khi thua, bọn hẳn sẽ bị đuổi khỏi Tam Xuyên, chạy về xa xôi phương bắc, chạy về cằn cỗi cao nguyên.

Trầm tư một lúc, Mục Đồ lần nữa xác nhận: "hảo hữu của ta, hy vọng ngươi có thể nói cho ta biết, Vương của các ngươi, có ý định tiếp tục tuân theo "Ô Tu ước hẹn" không?”

Triệu Nguyên Dục gật đầu, khẳng định: "Đại Ngụy quân vương miệng vàng lời ngọc, hắn tôn trọng Ï Ô Tu ước hẹn, , cũng ngầm đồng ý mảnh đất này thuộc về các ngươi... Nhưng gia nhập phe Yết tộc, Đại Ngụy sẽ xem như chủ động xé bỏ Ï Ô Tu ước hẹn." "Ta hiểu." Mục Đồ nghe vậy gật đầu, nói: "sau khi về bộ lạc, ta sẽ để người trong tộc rời đi, không can thiệp vào cuộc chiến."

Nghe câu này, Triệu Nguyên Dục mỉm cười, chủ động ôm lấy Mục Đồ, cáo từ: "bảo trọng, Mục Đồ, hảo hữu của ta, mong Thanh Dương và Đại Ngụy mãi là bằng hữu."

"Ngươi cũng bảo trọng, hảo hữu của †a" Mục Đồ cũng ôm lấy Triệu Nguyên Dục.

Một bên khác, Ô Na cũng đang tiễn đưa Triệu Hoằng Nhuận.

Đối với cô nương vui vẻ nhiệt tình này, Triệu Hoằng Nhuận tối hôm qua không nỡ từ chối nàng.

Đối với một thiếu nữ mới yêu lần đầu, không có gì đau đớn hơn phải chia tay tình lang. Chính vì vậy, Ô Na đi theo phụ thân đưa tiễn Triệu Nguyên Dục, Triệu Hoằng Nhuận, trên đường lại không biết nên nói gì với Triệu Hoằng Nhuận, thiếu nữ bình thường hoạt bát, hôm nay lại trầm mặc.

Một lúc sau, Triệu Hoằng Nhuận thở dài, gãi đầu hỏi: "... Ô Na, ngươi có muốn cùng ta đi Đại Lương không?"

Nghe Triệu Hoằng Nhuận mời, Ô Na có hơi do dự, buồn bã nói: "ta... Ta không biết... Cha, còn có mẹ, còn có ca ca, đệ đệ... Ta... Ta..."

Nghe nàng ấp a ấp úng, Triệu Hoằng Nhuận biết nàng chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Tuyệt đại đa số thiếu nữ Nguyên tộc, là người dám yêu dám hận, một khi gặp phải người mình thích sẽ chủ động †ỏ tình, còn việc đó có ảnh hưởng đến cuộc sống không thì các nàng không hề cân nhắc qua.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận cũng không ép buộc, hắn an ủi: "như vậy đi, tâm tháng 9, ta sẽ tới một lần nữa, đến lúc đó, ngươi hãy nói lựa chọn, được chứ?"

Ô Na cũng không ngốc, tất nhiên nghe hiểu ý của Triệu Hoằng Nhuận, gần như hắn sẽ đi theo đội quân đến Tam Xuyên.

Nàng kinh ngạc hỏi: "ngươi sẽ đi cùng quân đội sao?"

I' Ta không tới, ai ngăn cản Tư Mã đại tướng quân... ,¡

Triệu Hoằng Nhuận cười khổ, hắn không thể yên tâm về Tư Mã tướng quân.

Đương nhiên, hắn không phải hắn không tin Tư Mã An, chỉ lo Tư Mã An lạm sát kẻ vô tội thôi. Nhưng hắn không thể nói cho Ô Na.

Chẳng lẽ hắn có thể nói với Ô Na, đội quân sắp đến Tam Xuyên, là một người phân biệt chủng tộc, sẽ thảm sát ở Tam Xuyên?

Thế là, hắn gãi khuôn mặt, cười khổ nói: "đừng nhìn ta thế nà, ta đã từng chỉ huy 8 vạn quân!"

"Hả?" Ô Na giật mình nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

Hiển nhiên, nàng không biết gì về chiến công của Túc vương.

Đưa tiễn một đoạn, Triệu Hoằng Nhuận cáo biệt Thanh Dương bộ lạc, về Ngụy.

"Không mang nữ nhân kia mang về vương phủ sao?"

Vừa lên đường, Mị Khương ngồi ngựa lướt qua Triệu Hoằng Nhuận, không mặn không nhạt nói một lời.

Triệu Hoằng Nhuận vốn còn định giải thích, không ngờ Mị Khương chạy lên phía trước.

Ï Nàng có ý gì? .

Triệu Hoằng Nhuận hoang mang, bỗng nhiên, hắn nhìn Tân thiếu quân ở phía xa, đang cùng hộ vệ đứng ở sườn dốc nhìn bọn hắn.

Ï Chỉ mong sẽ không trở thành kẻ địch... j

Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm.

Đội ngũ tiến vê Thành Cao Quan, một ngày sau thì vào quan.

Để sớm quay về Đại Lương, đội ngũ lựa chọn con đường Thành Cao quan - Bác Lãng Sa- Đại Lương. , con đường hơi bất tiện nhưng tốn ít thời gian hơn.

Ba ngày sau, sau khi vê Đại Lương, Triệu Hoằng Nhuận lập tức tới Dã Tạo ty, hạ lệnh toàn bộ Dã Tạo ty chuẩn bị đầy đủ cho chiến tranh.

Vì yết tộc chiến sĩ thành thạo cung ngựa, nên liên nỏ, xe liên nỏ, trọng nỏ, những vũ khí nhằm vào ky binh, được nhanh chóng chế tạo.

Đồng thời, Triệu Hoằng Nhuận hạ lệnh chế tạo lượng lớn xe bắn đá, dùng để công thành, vì Yết tộc sống trong thành trì do người Ngụy xây dựng.

Mà triều đình đúng như Triệu Hoằng Nhuận đoán, Thủy Cùng điện chính thức phát ra chiếu thư.

Đại tướng quân Tư Mã An và Nãng Sơn quân được gọi về Đại Lương.

Chiến tranh, sắp bắt đầu!
Bình Luận (0)
Comment