Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 343 - Chương 360: Chuẩn Bị Chiến Đấu

Chương 360: Chuẩn Bị Chiến Đấu Chương 360: Chuẩn Bị Chiến ĐấuChương 360: Chuẩn Bị Chiến Đấu

Khi Thủy Cùng điện ban bố lệnh điều binh, Triệu Hoằng Nhuận đang thiết kế cải tiến mũi tên.

Chính xác là cải tiến đâu mũi tên trong bản vẽ.

Quân Ngụy hiện nay áp dụng mũi tên hai cánh, gọi là 7 tên hai cánh.!..

Hai cánh chia làm cổ đặc và loại cổ rỗng.

Loại đặc là đem mũi cắm vào thân tên rỗng; mà loại rỗng là cắm thân tên vào trong mũi tên.

Đặc điểm của đầu mũi tên này là dẹt và hơi cong, một khi rút mũi tên thì phải chịu cơn đau lần 2.

Toàn bộ các nước Trung Nguyên đều dùng tên hai cánh, lực xuyên thấu của nó mạnh hơn mũi tên nguyên bản.

Nhưng đáng tiếc, tên hai cánh đã phát triển đến đỉnh cao, không còn khả năng cải tiến.

Nên Triệu Hoằng Nhuận quyết định từ bỏ "tên hai cánh”, lựa chọn dùng “tên ba cạnh" làm đầu mũi tên.

Thực tế?tên ba cạnh" là dạng cải tiến của "tên hai cánh", thêm vào một cánh, tiết diện là hình tam giác lõm vào (chú: tìm mũi tên nhà tân để hiểu chi tiết).

Đừng thấy chỉ lõm vào, nhưng cách cải tiến này tập trung trí tuệ hàng trăm năm của thợ rèn.

Loại tên lõm vào trong, tạo thành rãnh, sau khi tên bắn vào cơ thể, khiến máu trong cơ thể phun ra theo rãnh, mục đích để cho kẻ địch trúng tên mất máu trong thời gian ngắn. Khủng khiếp hơn là mũi tên không thể dễ dàng rút ra, khiến cho kẻ địch bị bắn trúng, gần như chết chắc.

Phải nói sự sinh ra của tên ba cạnh, là sự kiện quan trọng, sự xuất hiện của nó gần như chấm dứt khả năng có dũng sĩ trúng hàng trăm mũi tên vẫn sống, khiến cho mũi tên lần nữa thành vũ khí có lực sát thương khủng khiếp trên chiến trường.

Trúng tên ba cạnh, dù võ tướng có mạnh đến đâu, cũng khó đỡ nổi mấy mũi tên, trừ phi đối phương nhanh chóng nhổ mũi tên, bằng không, sẽ mất máu mà chất.

Lúc này Triệu Hoằng Nhuận đang tăng cường tên ba cạnh, đạt mục tiêu "một mũi tên là mất sức chiến đấu".

Đây không phải là chuyện dễ dàng, nếu muốn tăng cường khả năng đổ máu, nhất định phải mở rộng cạnh tên, làm rãnh sâu thêm, mà làm vậy sẽ tăng thêm trọng lượng mũi tên, khiến cân bằng của mũi tên bị phá vỡ.

Một khi cân bằng bị phá vỡ, mũi tên liên vô dụng, trên chiến trường không có tác dụng gì, hoặc là bị tầm bắn hạn chế, hoặc độ chính xác giảm xuống.

Đây là một kế hoạch cần thử nghiệm.

"Người tới!"

Triệu Hoằng Nhuận hét lên trong phòng.

Lúc này ở gian ngoài, mấy văn lại đang ngồi, những người này chịu trách nhiệm chuẩn hóa vũ khí mà Triệu Hoằng Nhuận đề xuất, nói thẳng ra là chịu trách nhiệm thêm chỉ tiết cho bản vẽ phác thảo của Triệu Hoằng Nhuận.

Khi nghe Triệu Hoằng Nhuận gọi, một văn lại lập tức để công việc trong tay xuống, đi vào phòng trong, tới trước bàn Triệu Hoằng Nhuận, khom người nói: "Túc vương có mệnh lệnh gì."

Triệu Hoằng Nhuận cầm trong tay phác thảo về tên ba cạnh, nói: "mau chóng cho thợ làm trước một lô, thí nghiệm hiệu quả."

Tên văn lại nghe vậy phấn khởi cầm bản phác thảo.

Hắn thấy, Túc vương điện hạ thỉnh thoảng sẽ làm ra vài thứ lợi hại, để Dã Tạo ty khá mong chờ.

Hôm nay điện hạ lại làm ra gì? Để ta xem... J

Tên văn lại nhận bản phác thảo xem xét cẩn thận, trong đầu ước tính lực sát thương của mũi tên, nhưng vì kiến thức hạn chế, hắn chỉ mơ hồ cảm thấy đây là mũi tên khá đáng sợ. Tên văn lại về đến gian ngoài, vì nhìn thấy đồng liêu thắc mắc, nên đưa phác thảo cho đồng liêu quan sát, dẫn tới tất cả văn lại đều bất ngờ.

Người có thể ngồi đây trợ giúp Túc vương, không người nào là không thông minh, nên chỉ nhìn qua bản vẽ đã thấy được chỗ đáng sợ của mũi tên.

Nghe được gian ngoài truyền đến tiếng cảm thán, Triệu Hoằng Nhuận cầm chén trà tới, nhấp một ngụm.

Hắn không hề nghi ngờ tên ba cạnh sẽ đê cao cung nỏ trên chiến trường, dù sao đây đã là mũi tên tiên tiến nhất hiện tại.

Đây sẽ át chủ bài của nước Nguy, nhưng phiền phức là Triệu Hoằng Nhuận nhất thiết phải bảo vệ tốt loại tên này, miễn cho bọn chúng chảy vào tay Sở, Hàn, Tề, nhất là nước Lỗ. Trong mắt hắn, thợ rèn ở giới này khá gian lận, chỉ cần lấy được vài đầu mũi tên, thì việc tạo được thứ mới dựa trên một vài thứ có được không phải việc khó

Như cái hộp nỏ mà Triệu Hoằng Nhuận đã từ bỏ, lại được Đinh Quân tìm ra cách khôi phục.

Chỉ là sau khi dùng thử, mới nhận ra tốc độ bắn của hộp nỏ chậm kinh người, hoàn toàn không như Vương Thích nói, theo Triệu Hoằng Nhuận đoán, phải mất 6,7 giây để bắn một mũi tên, hơn nữa lực bắn không mạnh như nỏ máy mà Triệu Hoằng Nhuận biết.

Mà một khi hộp nỏ được khởi động, mũi tên sẽ được bắn không ngừng trừ khi bắn hết tên, một khi buộc phải dừng thì nó sẽ bị kẹt dẫn đến hỏng hóc

Thế là hộp nỏ bị Triệu Hoằng Nhuận từ bỏ, hắn cảm thấy, kỹ thuật thời đại này không thể đạt tới việc nạp và tự động bắn.

Đương nhiên, cũng có khả năng hộp nỏ này là sản phẩm thử của nước Lỗ chế tạo, bây giờ, nước Lỗ có khả năng đã chế tạo ra loại hộp nỏ tốt hơn, nhưng Triệu Hoằng Nhuận không nghĩ nước Lỗ sẽ để vũ khí như vậy lọt ra ngoài, nên tốt hơn vẫn tập trung làm liên nỏ của bản thân.

Nói tóm lại, thợ rèn Đinh Quân, đã để Triệu Hoằng Nhuận cảm nhận được năng lực bắt chước, nên để tránh việc bị các quốc gia khác bắt chước trong thời gian ngắn, Triệu Hoằng Nhuận quyết định phải, thu hồi được mũi tên càng nhiều càng tốt khi dọn chiến trường.

Dù không thể ngăn chặn việc mũi tên bị nước khác có được, nhưng ít nhất cũng có thể giấu một khoảng thời gian. Mà khi Dã Tạo ty nghiên cứu chế tạo tên ba cạnh, Triệu Hoằng Nhuận đi đến Thủy Cùng điện, gặp Ngụy Vương.

Trong Thủy Cùng điện, Triệu Hoằng Nhuận nói ra mục đích: xin điều Yên Lăng quân và Thương Thủy quân.

Ngụy Vương rất vui và cảm động khi con trai tới cứu giá khi hắn bị Hoàn Hổ tập kích.

Còn hai con thỏ coi như xong, Ngụy Vương chuyển tay đưa cho Trâm thục phi, để hai con thỏ làm bạn với nàng.

"Hoằng Nhuận, ngươi nói, gọi Yên Lăng quân và Thương Thủy quân?"

Ngụy Vương cũng không lo Yên Lăng quân và Thương Thủy quân sẽ phản bội, dù sao bọn hắn dám phản, thì bất kể nước Ngụy hay nước Sở, cũng sẽ không chứa chấp bọn hẳn.

Vấn đề ở chỗ, lần này khai chiến với Yết tộc, chủ soái chính là Tư Mã An, Ngụy Vương hiểu rất rõ cựu tông vệ của mình.

Để hắn chỉ huy hàng quân đánh với Yết tộc?

Ngụy Vương tùy tiện nghĩ cũng có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.

"Nhi thần nghĩ như vậy, Lục vương huynh trước khi đến Tề, từng nhiều lần căn dặn nhi thần, bảo nhi thân phải để mắt đất Tống Nam Cung, Nãng Sơn quân dùng để đề phòng Nam Cung, bây giờ Nãng Sơn quân xuất chinh Tam Xuyên, nên nhi thân muốn để Yên Lăng quân tạm thay Nãng Sơn quân phòng ngự, còn Thương Thủy quân, nhi thân muốn điều một bộ phận đến hỗ trợ Tư Mã đại tướng quân, rốt cuộc Nãng Sơn quân vẫn thiếu binh lực..."

Triệu Hoằng Nhuận nói hùng hồn, để Ngụy Vương trợn mắt.

"Được rồi được rồi" Ngụy Vương phất tay cắt ngang lời Triệu Hoằng Nhuận, tức giận hỏi: "ngươi muốn thế nào?"

"Nhi thần khẩn cầu phụ vương để nhi thân làm giám quân, tránh Tư Mã đại tướng quân lạm sát kẻ vô tội." Vì bảo đảm Thanh Dương bộ lạc, Bạch Dương bộ lạc, những bộ lạc thân với Ngụy, Triệu Hoằng Nhuận nhắm mắt cầu xin.

Nghe câu này, Ngụy Vương lộ vẻ kỳ lạ.

"Ngươi? Muốn kiêm chế Tư Mã An?"

"Không, là hỗ trợ” Triệu Hoằng Nhuận sửa lại. Chương 361: Bài Tập

"Nói là hỗ trợ... Kỳ thực là lo Tư Mã An sẽ lạm sát kẻ vô tội?"

Nhìn Triệu Hoằng Nhuận, Ngụy Vương trêu chọc: "tỉ như, Thanh Dương bộ lạc. . Nghe Lục thúc ngươi nói, Thanh Dương bộ lạc có một Ô Na tiểu cô nương, đến lều của ngươi hai ngày..."

Ï Nói thật nhiều, Lục thúc! ,I

Triệu Hoằng Nhuận thâm mắng Lục thúc lắm mồm, nhưng không biểu hiện ra ngoài, nghiêm túc nói: "nhi thần lấy đại cục làm trọng... Trên thực tế, nhi thân cũng không cho rằng Tư Mã đại tướng quân là người tốt nhất làm chủ soái, chẳng qua hiện tại chỉ có Nãng Sơn quân có thể dùng, nhưng dù vậy, nhi thân cảm thấy vẫn cần phải cử người đến cạnh Tư Mã đại tướng quân, để tránh đại tướng quân đưa ra quyết định sai lầm."

Ngụy Vương tất nhiên nghe hiểu quyết định sai lầm mà con trai nói tới là gì.

Chính vì hiểu rõ, Ngụy Vương muốn nhắc nhở người con trai.

"Hoằng Nhuận, ngươi cảm: thấy, ngươi có thể khống chế được Tư Mã An sao?"

Ï Khống chế? /¡

Triệu Hoằng Nhuận rất kinh ngạc khi phụ vương nói đến hai từ "khống chế”.

Suy cho cùng, với thân phận Tư Mã An, dùng từ "khống chế" là không đúng, ngay cả Túc vương là hắn cũng không thể.

Dường như nhìn ra nghi ngờ của Triệu Hoằng Nhuận, Ngụy Vương cười nói: " có thể khống chế Tư Mã An chỉ có phụ vương, , ngươi muốn nói như vậy? Nhưng đây không phải lý do để trãm hỏi ngươi."

Ngừng một lúc, Ngụy Vương trầm giọng nói: "ngươi hẳn đã biết, Bách Lý Bạt, Từ Ân, Tư Mã An, Lý Chinh, cùng với Thành Cao đại tướng quân Chu Hợi, đều là tông vệ của trẫm..."

Ï Ta đương nhiên biết... Ta còn biết 10 tông vệ lúc đó chỉ còn lại 5 người, ừm, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tam bá bên người cũng chỉ còn 5 tông vệ... ¡

Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm.

Mặc dù hắn không rõ cuộc nội loạn 17 năm trước, nhưng từ số tông vệ đã chết của Ngụy Vương và Nam Lương Vương, có thể thấy cuộc nội loạn đó khốc liệt đến mức nào.

Thấy Triệu Hoằng Nhuận im lặng, Ngụy Vương hiểu sai ý, tự mình nói: "Tư Mã An không giống Bách Lý Bạt dễ nói chuyện như thế. Nếu ý ngươi không hợp hắn, thậm chí chọc giận hắn, dù ngươi có là Túc vương, dù là con trai trâm, hắn cũng sẽ để ngươi hiểu ai mới là chủ soái." F Ài, là một người tự phụ... j

Triệu Hoằng Nhuận nhớ lại Tư Mã An mà hắn gặp 3 tháng trước.

Trong ba vị tướng quân, Bách Lý Bạt cho Triệu Hoằng Nhuận ấn tượng là tốt, Từ Ân cho Triệu Hoằng Nhuận ấn tượng là thẳng thắn, như vậy Tư Mã An là một người âm trầm kiệm lời.

Cho tới khi Triệu Hoằng Nhuận chia sẻ lợi nhuận sau chiến tranh, Tư Mã An mới nâng chén mời Triệu Hoằng Nhuận, để Triệu Hoằng Nhuận có cảm giác lo sợ.

Điều này có nghĩa gì? Có nghĩa Tư Mã An có áp lực quá kinh khủng, để Triệu Hoằng Nhuận là Túc vương, cũng coi mình thấp hơn một đầu.

Muốn khống chế một người như vậy, nói nghe thì dễ?

Nghĩ một lúc, Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu nói: "nhi thân cũng không có ý khống chế Tư Mã đại tướng quân, nhi thần chỉ mong khi Tư Mã đại tướng quân đưa ra quyết định sai, bản thân có thể thuyết phục..."

Nghe vậy, Ngụy Vương cười mỉm nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nói: "vì ngươi cứu giá có công, trầm cho ngươi làm chủ soái."

Ï Cái gì?

Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy giật mình, hắn muốn cầu chỉ là Ï giám quân, , chứ không phải Ï chủ soái,¡..

Nếu hắn đảm nhiệm chủ soái, vậy Tư Mã đại tướng quân đặt ở đâu? Phó tướng?

Trời ạ, đây là chuyện không hay!

Ngày đó, ngay cả Bách Lý Bạt cũng vì quyền nói chuyện mà xích mích với Triệu Hoằng Nhuận, cũng may Bách Lý Bạt chủ động nhượng bộ, nhưng Tư Mã An, nhìn thế nào cũng không giống người biết nhượng bộ, nếu Ngụy Vương bổ nhiệm con trai làm chủ soái, thì Tư Mã An sẽ cực kỳ bất mãn.

Khi đó, Tư Mã An nghe theo Triệu Hoằng Nhuận điều khiển mới là lạ.

Phụ vương đang suy nghĩ gì?

Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, đang muốn nói chuyện, đã thấy phụ vương ngăn hắn mở miệng.

"Trãẫm đã quyết, ngươi làm chủ soái/ , Tư Mã An làm Ÿ phó tướng..." ".." Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày.

Hắn nghi ngờ nhìn phụ vương, kỳ quái nói: "phụ vương, người không phải vì hai con thỏ, mà cố ý chơi nhi thần chứ?"

F....J

Nhìn thấy con trai hoài nghỉ, Ngụy Vương chỉ cảm thấy bi ai, hắn hừ lạnh nói: "hừ hừ, tiểu tử thúi, còn dám nói đến chuyện này... Rõ ràng Lục thúc ngươi săn được một con gấu, lại tặng cho Ô Na tiểu cô nương, chỉ cho trầm hai con thỏ..."

Ï Đáng giận! Nhất định là Lục thúc nói cho phụ vương.

Triệu Hoằng Nhuận oán giận.

Đúng lúc này, Ngụy Vương nói với giọng nghiêm túc: "mặc dù trâm rất giận ngươi, nhưng trâm sẽ không làm khó ngươi... Hoằng Nhuận, khống chế Tư Mã An, coi như là bài tập trâm cho ngươi." Bài tập? Ta còn phải nhận bài tập? .I

Triệu Hoằng Nhuận ghét bỏ nhìn Ngụy Vương.

Mặc dù hắn cũng biết phụ vương đang tôi luyện hắn, nhưng hẳn không thích phương pháp giáo dục này.

Thấy oán giận Triệu Hoằng Nhuận, Ngụy Vương cười lạnh, từ tốn nói: "không muốn sao? Vậy ngươi thành thật ở Đại Lương!... Nhưng như vậy, Tư Mã An làm gì, ngươi cũng biết, tên kia bài xích người ngoại tộc... Nếu không may tiểu cô nương Ô Na có chuyện gì, thì thật đáng tiếc..."

Ngụy Vương tỏ vẻ tiếc nuối.

F... Đáng giận! /

Triệu Hoằng Nhuận tức giận.

Hắn lại bị hẳn phụ vương nắm được nhược điểm.

Nhưng tức giận thì tức giận, Triệu Hoằng Nhuận vẫn hiểu, đó là phụ vương không hề nói đùa.

Hứ! Tàn khốc vô tình bạo quân... Ji

Triệu Hoằng Nhuận thâm mắng vài câu, nhưng không thể không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, lạnh lùng nói: "được, chủ soái là chủ soái."

"Rất tốt!" Ngụy Vương hài lòng cười: "đúng, lần này, trãm không cho ngươi Kim Lệnh, bằng không không khảo nghiệm được ngươi."

Ï Chậc! ,

Triệu Hoằng Nhuận khó chịu bĩu môi.

"Còn có một việc... Khi ngươi xuất chinh, trẫm lại phái một Ngự Sử đảm nhiệm "giám quân", người này không tham gia quyết định giữa ngươi và Tư Mã An, sẽ chỉ ghi chép hành vi của ngươi và Tư Mã An, hơn nữa, chiến báo cũng sẽ do người này viết... Đúng, đừng hi vọng lôi kéo hoặc hối lộ Ngự Sử, bằng không đánh giá giảm xuống, đừng trách trẫm không nhắc nhở ngươi." Không thể gian lận? ¡ Bị phụ vương chặn kín đường Triệu Hoằng Nhuận, cảm thấy không vui. Hắn rầu rĩ hỏi thăm: "vậy... Có lợi ích gì không?" "Lợi ích?" Ngụy Đế ngẩn người, chưa cân nhắc kỹ điểm này. "Lợi ích chính là..." hắn ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng không nói được gì. Ï Quân Vương tùy hứng... j Triệu Hoằng Nhuận hừ lạnh, hắn sao không biết Ï bài tập¡ là phụ vương ngẫu hứng nghĩ ra, nhưng hắn không thể từ chối.

Thấy ánh mắt khinh bỉ của con trai, Ngụy Vương có hơi lúng túng, bỗng nhiên hẳn có ý tưởng, cười nói: "Thương Thủy huyện là lợi ích, thế nào?"

"Thương Thủy?"

"A, chỉ cần ngươi hoàn thành bài tập trẫm giao, hơn nữa để trẫm hài lòng, trãm liền ban Thương Thủy huyện cho ngươi làm phong ấp, đây là vinh dự chưa từng xuất hiện mấy chục năm nay."

Hứ! Ta muốn phong ấp làm gì?... Đợi chút! Thương Thủy? 7

Triệu Hoằng Nhuận khó tin nhìn Ngụy Vương.

Lúc này, Ngụy Vương cười ha hả nói: "có một số việc, che giấu, không bằng danh chính ngôn thuận..." F...J

Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc, hắn cảm giác, kế hoạch phát triển của bản thân trong mấy năm đã bị phụ vương đoán được.

Thương Thủy trong kế hoạch của Triệu Hoằng Nhuận là một thành trì chiến lược, nó vị trí địa lý và tỷ lệ dân cư, đều phù hợp làm nơi thử nghiệm cho Triệu Hoằng Nhuận.

Trực giác nói cho Triệu Hoằng Nhuận: Thương Thủy rất quan trọng.

"Đồng ý!"
Bình Luận (0)
Comment