Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 387 - Chương 409: Lạc Thủy Minh Ước

Chương 409: Lạc Thủy Minh Ước Chương 409: Lạc Thủy Minh ƯớcChương 409: Lạc Thủy Minh Ước

Trong lều, nhất thời yên ắng.

Người hiểu, đã sớm biết Tư Mã An và Chu Hợi không hợp nhau, sớm đã không còn kinh ngạc; mà không người hiểu như các tộc trưởng, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, thức thời không dám xen vào.

Điều này liền khiến bầu không khí trong lều hết sức khó xử.

"Hừ!"

Không biết qua bao lâu, Tư Mã An hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn Chu Hợi, ánh mắt như muốn nói: ngay trước mặt bản tướng quân, ngươi nói tiếp đi, nói tiếp đi!

Mà lúc Chu Hợi lúc thấy được Tư Mã An, chậm rãi đánh giá Tư Mã An vài lần, vẻ mặt : ồ, thì ra ngươi ở đây. Xin lỗi, vì ngươi không đáng chú ý, cho nên ta không nhìn thấy ngươi, thật xin lỗi.

Đầy sự chế giều.

Thấy vậy, Tư Mã An trợn mắt.

Chu Hợi cũng trợn mắt.

Đường đường là đại tướng quân, 2 người lại biểu diễn giết người bằng mắt, mặc dù không "giết" lẫn nhau, nhưng lại để mọi người sợ mất mật, chỉ sợ hai vị này không kiềm chế nổi, rút kiếm đối mặt.

Quả nhiên là cách nghĩ khác nhau... Đã từng là tông vệ cạnh phụ vương, sống chung hơn mười năm, tình như huynh đệ, nhưng bây giờ, sặc mùi chiến tranh... ¡

"Khụ!"

Hắn ho một tiếng, phá vỡ bầu không khí, mời Chu Hợi: "Chu đại tướng quân, mời ngồi."

Nghe câu này, Tư Mã An đổi tư thế ngồi, tay phải ôm trán, mặt lộ vẻ chế giễu.

Thấy vậy, Chu Hợi mặt trâm xuống, thấy chỗ đối diện Tư Mã An trống không, liền đi thẳng đến, không quan tâm ai, đặt mông ngồi xuống, tiếp tục trợn Tư Mã An.

Nhìn cảnh này, Qua Hách và Mạnh Lương liếc nhau, cười khổ.

Vì Bạch Dương bộ lạc ủng hộ nước Nguy, nên Triệu Hoằng Nhuận khá thân thiện với Qua Hách, muốn nâng lên vị trí Bạch Dương bộ, vì vậy các tộc trưởng khác nhường ghế đầu tiên bên phải cho Qua Hách.

Không ngờ, bây giờ lại bị Chu Hợi chiếm chỗ.

"Đi đến chỗ ta ngồi." Mạnh Lương thì thầm với Qua Hách.

Nhìn thấy Tư Mã An và Chu Hợi trợn mắt nhìn nhau, ai cũng có thể đoán được hai vị đại tướng quân này nhất định không hợp, tùy tiện tham gia, chính là dân lửa thiêu thân.

Sau Qua Hách và Mạnh Lương, những tộc trưởng ở Củng thành, cũng thức thời ngồi cạnh hoặc sau các tộc trưởng ở đất Lạc.

Lập tức tất cả nhìn sang Triệu Hoằng Nhuận.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận vừa ra lệnh tông vệ rót rượu cho các tộc trưởng, vừa trầm giọng nói: "các tộc trưởng đất Củng, các vị có thể nghe Qua Hách tộc trưởng và Mạnh Lương tộc trưởng thuyết phục, đầu hàng, không tiếp tục sai lầm, bản vương vô cùng vui mừng... Xét thấy các vị đều bị Lạp Bỉ Đồ mê hoặc, bản vương nhiều lần suy nghĩ, quyết định chuyện cũ bỏ qua, chấp nhận là một thành viên của Lạc Thủy minh ước. Nhưng thứ cho bản vương nói trước, nếu gia nhập minh ước, các vị lại dám phản bội Đại Ngụy, đừng trách bản vương không lưu tình!"

Đám tộc trưởng đã sớm nghe từ miệng Qua Hách và Mạnh Lương, nên khúm núm, liên tục nói không dám, đồng thời cam đoan, kể từ hôm nay, cùng nước Ngụy cùng tiến cùng lui.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận hài lòng gật đầu, tiếp tục nói: 'vừa rồi, bản vương phác thảo một bản minh ước, các vị tộc trưởng xem qua, còn thiếu thứ gì, không ngại nói ra, mọi người cùng nhau bàn bạc."

Nói rồi, Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn Lữ Mục, Cao Quát, 2 người trước đó đã chép thêm vài bản, phát cho các tộc trưởng.

Vốn dĩ mỗi người một bản, nhưng các tộc trưởng đất Củng cũng đến, nên tạm thời chỉ có thể hai người một bản.

Liên quan đến lợi ích sau này, các tộc trưởng xem xét vô cùng cẩn thận.

Bên trên minh ước, mục thứ nhất ghi lại định nghĩa Lạc Thủy minh ước, tên đầy đủ là "Ngụy Xuyên liên minh Lạc Thủy hiệp ước", trong đó nước Ngụy là minh chủ.

Mục thứ hai: thành viên liên minh, có thể đề cử hoặc mời bộ lạc Tam Xuyên khác gia nhập liên minh, nhưng phải được minh chủ đồng ý, hơn nữa, bên đề cử phải chịu trách nhiệm về hành vi của bên được đề cử. Nếu bên được đề cử phản bội liên minh, phản bội nước Ngụy, thì bên đề cử phải suất quân tiêu diệt.

Nếu thực lực không đủ, có thể mời các bộ lạc khác trợ giúp, hoặc xin nước Ngụy chỉ viện. Hơn nữa, nước Ngụy có nghĩa vụ xuất binh tiêu diệt kẻ phản bội.

Mục thứ ba: thành viên minh ước, bao gồm minh chủ, không thể xâm phạm lẫn nhau. Nếu các thành viên sinh ra tranh chấp, có thể tìm minh chủ điều giải, không cho phép tự tiện dùng vũ lực.

Mục thứ tư: nếu một thành viên bị một thế lực không trong minh ước tấn công, thì minh chủ cùng tất cả thành viên có trách nhiệm chi viện, không cho phép lợi dụng tình hình, đồng thời tùy vào mức tổn thất mà thành viên liên minh nhận phải, cho thế lực xâm phạm chịu tổn thất tương đương.

Mục thứ năm: minh chủ thừa nhận quyền cư trú Tam Xuyên của các thành viên, không ép buộc rời khỏi, trừ phi thành viên phản bội liên minh mới bị trục xuất 4 mục này ngoài mục đầu cố ý nhấn mạnh vị thế của nước Nguy, và mục thứ tư biến Tam Xuyên thành hàng rào ngăn cản phương bắc xâm nhập, mục thứ hai cùng mục thứ ba khá giống "Ô Tu hẹn ước".

Nên các tộc trưởng hết sức hài lòng.

Đương nhiên, càng làm bọn hắn hài lòng, vẫn là mục thứ năm.

Mà từ mục thứ sáu thì là quy định về "thưng mại".

Tỉ như, Lạc thành là thành trì mậu dịch tự do đầu tiên, do liên minh duy trì trị an, các thành viên có thể giao dịch, cũng có thể đàm phán với minh chủ, giao dịch nguyên tắc là "công bằng, công chính, tự nguyện", không cho phép lừa gạt, không cho phép cướp bóc.

Trong quy tắc, chỉ có một điều khiến các bộ lạc chân chờ, đó chính là giao dịch song phương nhất định phải là thành viên trong minh ước, hiển nhiên, đây là Triệu Hoằng Nhuận chuyên môn nhằm vào người Hồ và Hàn quốc .

Vì Nguyên, Đê, thậm chí Yết tộc mậu dịch không ít với người Hồ và Hàn quốc, mà Triệu Hoằng Nhuận phải làm, chính là chia rẽ giao dịch song phương.

Nên có một tộc trưởng đưa ra dị nghị.

"Túc Vương tôn kính, bộ lạc Tam Xuyên sản xuất nhiều lông dê, da dê, những bộ lạc khác đều có, nếu dựa theo Túc Vương quy định, chúng ta chỉ có thể giao dịch với quý quốc..."

"Vị tộc trưởng này lo lắng nước ta không mua nổi sao?" Triệu Hoằng Nhuận vừa cười vừa nói: "không sao, bản vương có thể cam đoan, chỉ cần giá tiền phù hợp, bất luận có bao nhiêu lông dê, da dê, Đại Ngụy mua hết."

Đừng nói da dê, lông dê ở nước Ngụy bán rất chạy, cho dù quá nhiều, cùng lắm thì hắn phát miễn phí cho người dân nghèo, da dê cũng không đáng mấy đồng tiền, số tiền kia, hắn sẵn sàng cho đi.

Huống chỉ, hắn còn có thể làm trung gian, bán ra cho Hùng Thác, bán ra Vệ quốc, tóm lại, không cho phép Tam Xuyên bộ lạc giao dịch với Hàn quốc.

"Đã Túc Vương cam đoan..." Người tộc trưởng kia gật đầu.

Đối với bọn hắn, cùng ai giao dịch không phải giao dịch? Ít nhất, nước Ngụy sau này là minh chủ, nếu bộ lạc xảy ra thiên tai nhân họa, còn không phải xin minh chủ trợ giúp?

Vài người không ngoan, tỉ như Qua Hách, đã từ quy tắc "hạn chế đối tượng giao dịch" và "hạn chế hàng hóa giao dịch", nhìn ra chút manh mối.

TỈ như, mục "tình huống đặc biệt cho phép", Triệu Hoằng Nhuận ghi rõ, phàm là hàng hóa giao dịch là ngựa, quặng, trường hợp đặc biệt cho phép giao dịch, hơn nữa, nước Ngụy lấy giá cao thu mua; nhưng cấm bán vật này, bao gồm vũ khí nước Ngụy sau này bán ra, chuyển tay bán ra cho bộ lạc và thế lực nằm ngoài liên minh.

Lòng dạ Túc Vương... Tương đối lớn. ¡

Qua Hách cố ý liếc Triệu Hoằng Nhuận vài lần, lập tức lại nhìn một mục khác: "giao dịch song phương, tất cả lấy nước Ngụy xu đồng, xu bạc, xu vàng kết toán. J

"Xu bạc? Xu vàng? Đại Ngụy có hai loại tiền này sao?"

Mục này, để Chu Hợi xem không hiểu.

Triệu Hoằng Nhuận cười giải thích: "bây giờ không có, không có nghĩa sau này không có."

Trong lòng, hắn không coi trọng vàng bạc bằng đồng sắt.

Nhất là sắt.

Chỉ có sắt có thể làm vũ khí, tăng cường sức mạnh quân Ngụy, còn vàng bạc thì sao?

Ngoại trừ lấp lánh, có thể khoe khoang phú quý thì có tác dụng gì?

Đương nhiên, những đồ bằng vàng do người Ba làm cũng được, chỉ tiếc, nước Ngụy và Ba quốc có mối thù truyền kiếp.
Bình Luận (0)
Comment