Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 388 - Chương 410: Uống Máu Ăn Thề

Chương 410: Uống Máu Ăn Thề Chương 410: Uống Máu Ăn ThềChương 410: Uống Máu Ăn Thề

Ngày 12 tháng 8, Triệu Hoằng Nhuận cùng tộc trưởng đất Củng, Lạc uống máu ăn thề bên bờ Lạc Thủy.

Một ngày này, bên bờ Lạc Thủy kín người, vừa có người dân các bộ lạc, vừa có Thành Cao quân duy trì trật tự.

Mặc dù song phương đã nhất trí, nhưng Nguyên, Đê hai tộc vẫn căm hận Nãng Sơn quân, ai bảo Nãng Sơn quân tàn sát đồng bào của bọn hắn? Triệu Hoằng Nhuận chỉ có thể mong thời gian dần dân xóa đi hận thù.

Đáng lý ra, Yết Giác bộ lạc sắp đến Lạc thành, lẽ ra không nên phân tâm làm việc vô ích, nhưng Qua Hách cầm đầu các tộc trưởng mạnh mẽ yêu cầu, Triệu Hoằng Nhuận chỉ có thể "cố mà làm".

Nhưng trong thâm tâm, Triệu Hoằng Nhuận khá nhiệt tình, chỉ khi những tộc trưởng kia trước cuộc đại chiến, chính thức ký kết minh ước, tỏ rõ lập trường, lúc này mới được hắn tin tưởng.

Đám tộc trưởng cũng là cân nhắc đến điểm này, nên mới muốn xác lập minh ước.

Nhưng bất kể thế nào, một khi minh ước thành lập, sau này hai bên cùng tiến cùng lùi.

Nếu là uống máu ăn thề, tự nhiên muốn cử hành nghi thức tế trời, khẩn cầu trời xanh che chở, ở điểm này, hai bên là nhất trí.

Khác biệt là, nước Ngụy tín ngưỡng "thiên" là "Thiên Phụ”.

Về phần dân Tam Xuyên, bọn hắn tín ngưỡng "cao nguyên thiên thần”.

Nhưng sự khác biệt này, không ảnh hưởng nghỉ thức tế trời, chỉ cần lập hai bàn thờ cách nhau không xa là được.

Nhưng phiền toái là, người Nguyên Đê có "xi" (người phụ trách tế lễ như vu nữ) phụ trách lễ tế, còn bên quân Ngụy thì sao?? Một người có kinh nghiệm cũng không.

Dù sao, lễ tế đều do Lễ Bộ phụ trách, chuyến xuất chinh này lại không có quan viên Lễ Bộ đi theo, bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận ngược lại là có "vu", cũng chính là Mị Khương, nhưng nàng học là Ba vu.

Vấn đề này, khiến Triệu Hoằng Nhuận đau đầu.

Hắn tưởng rằng ký tên minh ước chỉ cần song phương ký tên là được, ai ngờ các tộc trưởng muốn làm lớn.

"Ngươi đi!"

Rơi vào đường cùng, Triệu Hoằng Nhuận đẩy ra Khâu Dục. Hắn thấy, Khâu Dục xuất thân Đại Lương danh môn, thư hương môn đệ, gia tộc tế bái tổ tiên cũng sẽ long trọng, chỉ cần tăng thêm phần trang trọng là được.

Nhưng quyết định này, suýt dọa Khâu Dục gần chết.

Hôm nay tế trời, có mấy vạn dân Nguyên Đê vây xem, việc quan hệ nước Ngụy uy nghiêm, nếu làm hỏng, đừng nói tiền đồ của hắn, thậm chí còn bị trị tội "sỉ nhục triều đình", sau đó bị triều đình hỏi tội.

Nghĩ đến điểm này, Khâu Dục lắc đầu, chết sống không chịu đảm nhiệm tế quan.

Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận kéo hắn sang một bên, thấp giọng nói với hẳn: "ở đây, ngoại trừ ngươi, cũng chỉ có bản vương, chẳng lẽ bản vương phải đích thân làm?” Khâu Dục trái nhìn, phải nhìn, rồi thở dài.

Hắn nhìn bốn phía, đều là Nãng Sơn quân, Thành Cao quân, Thương Thủy quân các tướng lĩnh, những người này nhìn thế nào cũng không giống có khả năng chủ trì lễ tế.

Tình thế bất đắc dĩ, Khâu Dục chỉ có thể nghiến răng tiếp nhận, nhưng hắn lại đưa ra yêu cầu: "đã vậy, hạ quan cố gắng, nhưng, hạ quan mong Mị Khương đại nhân hỗ trợ."

"Mi Khương đại nhân", đây là cách xưng hô cho những người biết thân phận của nàng, dù sao nàng cùng Triệu Hoằng Nhuận quan hệ không rõ ràng, các tông vệ cảm thấy nên gọi nàng là "Khương phu nhân" thì thích hợp hơn, vấn đề ở chỗ, người trong cuộc không tỏ thái độ, nên người dưới cũng không dám nhiều lời. Nhưng gọi thẳng tên Mị Khương, hoặc Khương cô nương hình như không thích hợp, có trời mới biết sau này nàng có thành Túc Vương phu nhân không? Nên người biết chuyện liền dùng cách gọi "Mị Khương đại nhân".

Tuy nhiên nghe Khâu Dục yêu cầu, Triệu Hoằng Nhuận lộ vẻ kỳ lạ, Mị Khương là một vu nữ không sai, nhưng nàng học là Ba vu, có khả năng giúp đỡ được sao?

I Cũng đừng gây ra rắc rối... J

Thâm cầu nguyện trong lòng, Triệu Hoằng Nhuận cuối cùng vẫn quyết định mời Mị Khương hỗ trợ Khâu Dục.

"Nhờ ngươi, Mị Khương."

"Ừm." Mị khương gật đầu, từ tốn nói: "tóm lại, hù dọa ngươi Nguyên Đê, để bọn hẳn thấy được uy nghi Ngụy quốc, đúng không?" Sắc mặt của nàng vẫn bình tĩnh, giống như chuyện chẳng là gì.

Dù sao cũng là vu nữ, mặc dù Triệu Hoằng Nhuận thấy, thích khách mới là nghề chính của nàng.

"Túc Vương, ngài chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Một lát sau, Qua Hách đi tới hỏi thăm tiến triển, lễ tế dù sao phải do hai bên cùng lúc tiến hành.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn Mị Khương, thấy nàng gật đầu, mới nói: "bắt đầu đi."

Nghe câu này, Qua Hách vẫy tay với người phụ trách tế trời, lập tức hai nam nhân Nguyên cầm một chiếc tù và to, dùng sức thổi.

Vê phía quân Ngụy, vài binh sĩ Thành Cao quân dùng kèn lệnh làm từ sừng trâu. Sau tiếng tù và "thông báo với trới”, người đảm nhiệm tế lễ của Nguyên Đê, bắt đầu vây quanh đống lửa, nhảy múa, thỉnh thoảng đá vào cẳng chân, nâng hai †ay, sau đó nói một đống lời vô nghĩa.

Những từ ngữ khó hiểu, làm Triệu Hoằng Nhuận hoang mang.

ƒ Vẫn được, đối thủ cũng không mạnh... J]

Thở ra, Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn về bên mình.

Mị Khương đang giơ một thanh kiếm đứng cạnh đống lửa, nhắm mắt không biết đang làm gì.

Lại nói, Mị Khương đã đổi về bộ quần áo đỏ trắng, bên trên có một con thú rực lửa, để nàng tăng thêm vẻ thần bí.

Đột nhiên, khi Mị Khương mở mắt, đống lửa trước mặt nàng rực cháy, dọa người Nguyên Đê đứng gần sợ hãi lùi lại, vẻ mặt hoảng hốt.

".. Chuyện gì xảy ra? Tại sao đống lửa của người ngụy bốc cháy dữ dội?”

"Có phải bọn hẳn trò chuyện với thiên thân nước Ngụy?"

Dưới sự sửng sốt của người Tam Xuyên, Mị Khương cuối cùng có hành động.

Nàng hít sâu một hơi, cầm kiếm từ từ xoay người, lúc giơ kiếm, khi thì nhảy quanh đống lửa, hành vi của nàng thu hút ánh nhìn, để người ta chăm chú.

"Thật... Thật đẹp... Giống như ngọn lửa..."

Bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận, Ô Na si mê nhìn Mị Khương, thì thào.

"," Triệu Hoằng Nhuận nhếch miệng, hẳn không muốn thừa nhận, nhưng hắn không thể không thừa nhận, Mị Khương vũ điệu, có một sức hấp dẫn khiến người ta khó di chuyển ánh mắt.

Lúc này, Mị Khương hít một hơi, đồng thời, động tác của nàng càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng, Triệu Hoằng Nhuận thậm chí nhìn thấy ảo ảnh.

Là ảo giác do nhìn đống lửa quá lâu sao? Hay... Đây là công dụng của kiếm vũ? ¡

Triệu Hoằng Nhuận dụi mắt, nhìn kỹ Mị Khương.

Từng có lúc, hắn không thể hiểu vì sao Mị Khương coi kiếm vũ thành điệu múa trong lễ tế, đến bây giờ, hắn mới hiểu, Mị Khương giống như một ngọn lửa, được ánh lửa phản chiếu, thật sự rất lộng lẫy.

"Thật... Thật lợi hại... Tế vu người Ngựy..." "Không hổ là nước Nguy..." ....J

Nhìn ánh mắt kính sợ của người Nguyên Đê, Triệu Hoằng Nhuận không biết nên nói gì.

Hắn nhìn sang mấy lão già "xi" ở đống lửa bên cạnh, cảm thấy buồn cười, những người vốn được kính trọng, lại bị Mị Khương tế múa làm loạn tiết tấu, từng người đầu đổ mồ hôi, thỉnh thoảng ánh mắt kỳ lạ nhìn Mị Khương, như muốn liều mạng cạnh tranh với Mị Khương.

Ï' Đơn giản... Không nói nên lời! ¡

Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu.

Đúng lúc này, tất cả mọi người kinh ngạc thốt lên.

Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn, thì Mị Khương đi qua đống lửa, thu kiếm về vỏ, mà đống lửa bùng cháy, như muốn đốt cả bầu trời.

Triệu Hoằng Nhuận há hốc, mặc dù hẳn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn có thể chắc chắn, Mị Khương nhất định đã giở trò.

Làm quá mức, nữ nhân ngốc! ¡

Nhìn mọi người xung quanh ngây ra, Triệu Hoằng Nhuận xoa thái dương.
Bình Luận (0)
Comment