Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 410 - Chương 434: Ác Chiến! Lạc Thành Phòng Thủ Chiến! Ngày 23 Tháng 8, Tầm Giờ Mùi, Yết

Chương 434: Ác Chiến! Lạc Thành Phòng Thủ Chiến! Ngày 23 tháng 8, tầm giờ Mùi, Yết Chương 434: Ác Chiến! Lạc Thành Phòng Thủ Chiến! Ngày 23 tháng 8, tầm giờ Mùi, YếtChương 434: Ác Chiến! Lạc Thành Phòng Thủ Chiến! Ngày 23 tháng 8, tầm giờ Mùi, Yết

Giác đại quân tập trung sức mạnh ở 3 mặt tây, bắc, nam Lạc thành, khí thế hung hăng.

Thấy vậy, Ngũ Kị, Địch Hoàng Ngọc, Lữ Trạ, liền vội vàng báo tin cho Túc Vương.

Nghe tin, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy khó hiểu.

Bình thường, công thành sẽ vào ban ngày, vì... Bên công có thể đưa ra lựa chọn: công thành đến giữa trưa, nếu tình hình chiến đấu không tệ, thì tiếp tục công thành, có thời buổi chiều để mở rộng thành quả ; trái lại, nếu tình hình chiến đấu không tốt, thì giữa trưa thu binh, về doanh nấu cơm, để các binh sĩ tốt nghỉ ngơi, ngày mai công thành tiếp.

Còn nếu lựa chọn buổi chiều công thành, thì dù có tiến triển tốt, nhưng đến buổi tối, bọn hắn không thể mở rộng chiến quả.

Đánh đêm, trừ phi là có chuẩn bị, bằng không, vì tâm nhìn hạn chế, hiệu quả vô cùng kém.

Lúc này, đã qua giờ Mùi, khoảng 2 canh giờ là tới hoàng hôn, nhưng Yết Giác đại quân lại có ý đồ công thành, khiến Triệu Hoằng Nhuận cảm giác rất kinh ngạc.

Ï Xem ra, Yết Giác bị ép. . /

Vẫy tay ra hiệu binh sĩ báo tin trở về, Triệu Hoằng Nhuận nhìn Ô Na đang ngồi với vẻ mặt khó hiểu, thu lại nụ cười.

Ï Là vì phát giác được thức ăn không đủ? Không đúng... Nếu chỉ như thế, Yết Giác không cần gấp gáp, nói cách khác... j

Triệu Hoằng Nhuận đứng dậy, mặc thêm áo choàng, sửa sang lại tóc, tiếp đó đeo bội kiếm.

Ï Là Tư Mã An đại tướng quân! ,¡

Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận nhếch miệng cười, hắn có thể kết luận, Yết Giác đến công thành, đa phần là do Nãng Sơn quân đánh lén hậu phương.

"Ngươi muốn đi tây thành?” Mị khương ngồi ở trong góc uống trà, thấy Triệu Hoằng Nhuận, thuận miệng hỏi.

"Ừm”" Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, nghiêm túc nói: "bản vương muốn đi xem, khích lệ quân ta." ngừng một lúc, hắn nói ra nguyên nhân: "lại là một hồi ác chiến!"

Nghe vậy, Mị khương đặt chén trà xuống, đứng dậy, từ tốn nói: "ta với ngươi cùng đi." Nàng cũng không có ý hỏi Triệu Hoằng Nhuận.

Triệu Hoằng Nhuận liếc Mị Khương, cũng không nói gì nhiều, vì hắn biết, nữ nhân này từ trước đến nay làm theo ý mình.

Nên hắn cũng lười nói, chỉ quay đầu căn dặn Ô Na, để nàng ngoan ngoãn ở trong lều chờ hắn trở về, không cho phép chạy loạn.

"Ta cũng muốn đi." Ô Na nói.

"Không được! Đó là chiến trường, ngươi không thể đi."

"Vì sao nàng có thể đi?" Ô Na chỉ vào Mị Khương oán trách hỏi.

Mấy ngày nay, vì nhàn rỗi không chuyện gì, Triệu Hoằng Nhuận liền dạy Ô Na tiếng thông dụng ở các nước trung nguyên, mà dù Ô Na không có thiên phú như Triệu Hoằng Nhuận, nhưng vẫn rất thông minh, bây giờ đã dần có thể nghe hiểu đơn giản, chính vì vậy, nàng mới có thể nghe hiểu Mị khương nói gì.

Triệu Hoằng Nhuận bị hỏi bối rối.

Hắn lúc này mới nhận ra, Mị Khương cũng là nữ nhân, không biết bắt đầu từ khi nào, để Mị Khương cùng đi mạo hiểm, đã trở thành sự hiểu ngầm giữa hai người.

"Vì nàng... Lợi hại hơn đại đa số nam nhân!"

"Lợi hại?' Ô Na nghi ngờ đánh giá Mị Khương, thực sự không nghĩ ra nữ nhân nước Sở này có gì lợi hại.

Thấy Ô Na nghi hoặc, Triệu Hoằng Nhuận nín cười, hạ giọng dùng tiếng Nguyên giải thích: "đừng thấy nàng gầy, tất cả đều là cơ bắp... Cả xương cũng có cơ bắp"

Ô Na nghe vậy, lộ vẻ thán phục. Triệu Hoằng Nhuận nín cười, chuẩn bị rời lều, nhưng vừa quay đầu, đã thấy Mị Khương lạnh lùng nhìn hắn.

Ï Xương ngươi mới có cơ bắp!... Đồ lùn!

Mị Khương lạnh lùng nhìn Triệu Hoằng Nhuận, im lặng rời khỏi lều.

Phát giác được gì, Triệu Hoằng Nhuận lúng túng gãi mặt, lập tức đi ra khỏi lều.

Ra ngoài lều, ra lệnh Túc Vương vệ bảo vệ lều, Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo Mị Khương và tông vệ, đến thẳng tây thành.

Khi Triệu Hoằng Nhuận bước lên tường thành, bên ngoài thành, Yết Giác quân đang tại bài binh bố trận, nói chính xác hơn, là quyết định xem nô lệ nào chết trước. Chỉ liếc qua, Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, vì hắn phát hiện, nô lệ có vác theo thang dài 2 trượng, số lượng ước chừng mấy trăm chiếc.

Tường thành Lạc thành... Cuối cùng vẫn quá thấp. ¡

Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu.

"Túc Vương điện hạ!"

"Túc Vương điện hạ tới!"

Khi Triệu Hoằng Nhuận tới lầu cửa thành, Ngũ Kị đang giao nhiệm vụ cho Dịch Giáp, Nhiễm Đằng và mấy tướng lĩnh khác.

"Túc Vương điện hạ!"

Thấy Triệu Hoằng Nhuận đến, các tướng chắp tay hành lễ.

"Các ngươi tiếp tục, bản vương chỉ đi xem." Triệu Hoằng Nhuận xua tay nói.

Nghe câu này, Ngũ Kị vui vẻ nói: "mạt tướng đã nhiều lần nhấn mạnh, các tướng cũng nhớ, chỉ là... Vì cẩn thận, lại dặn dò vài câu mà thôi."

Triệu Hoằng Nhuận nhìn Ngũ Kị, gật đầu không nói gì, đổi chủ đề hỏi: "bố trí thế nào?"

"Hẳn không vấn đề gì, chỉ là..." Ngũ Kị do dự, thấp giọng nói: 'nếu điện hạ mượn được một vài tướng quân của Yên Lăng quân trước khi xuất chinh thì tốt..."

So với Thương Thủy quân đang thiếu chỉ huy, Khuất Thăng Yên Lăng quân có thể nói là nhân tài đông đúc.

Thiếu tự tin... ¡

Triệu Hoằng Nhuận bình tĩnh nhìn Ngũ Kị, nhìn ra người sau có nhiều mối lo.

Dù sao Ngũ Kị quá trẻ tuổi, hơn nữa trước đây là là loại tướng lĩnh tiên phong, đột nhiên chuyển hắn thành đại tướng chỉ huy, Ngũ Kị không quen, thiếu tự tin là chuyện thường.

Sau khi để các tướng rời đi, Ngũ Kị do dự, nói với Triệu Hoằng Nhuận: "điện hạ, nếu không, trận chiến này vẫn là ngài tới chỉ huy?"

"Vì sao?" Triệu Hoằng Nhuận liếc mắt nhìn Ngũ Kị, từ từ tiến đến chủ vị ngồi xuống.

"Vì sao..." Ngũ Kị đi theo, cười khổ nói: "trận chiến này can hệ to lớn, mạt tướng lo lắng, vạn nhất... Mạt tướng phạm tội lớn."

Triệu Hoằng Nhuận nhìn thẳng Ngũ Kị, không nói.

Hắn cho tới giờ cũng vân muốn tự mình chỉ huy, nếu thất bại, hắn dù không cam tâm, cũng sẽ chấp nhận; nhưng nếu vì người khác mà chiến bại, hẳn không thể chấp nhận. ƒ Tự quyết định vận mệnh của mình/ , đây mới là niềm tin của Triệu Hoằng Nhuận.

Nhưng việc chia quân mấy ngày trước, để hắn hiểu: trong một chiến dịch, một mình hắn, không cách nào xử lý tất cả, nhất định phải có người chia sẻ gánh nặng.

Tỉ như Nãng Sơn quân đánh lén doanh chuyện, đây là chuyện hắn không làm được, hắn chỉ có một người, không rảnh phân thân, nếu hắn dẫn Nãng Sơn quân đi đánh lén, Lạc thành phải làm sao bây giờ?

Bất luận thế nào, hắn không thể tự mình làm hết.

Hiện tại chỉ khai chiến với Yết Giác, nếu sau này khai chiến với Hàn quốc thì sao? Đến lúc đó sẽ xuất hiện bao nhiêu cái chiến trường? Hắn Triệu Hoằng Nhuận có thể chỉ huy tất cả sao?

Không có khả năng!

Nên đề bạt và đào tạo một số tướng lĩnh tâm phúc, đối với nước Ngụy ngày sau, là chuyện tuyệt đối có lợi.

Nghĩ đến đây, Triệu Hoằng Nhuận nghiêm túc nói với Ngũ Kị: "Ngũ Kị, bản vương cho ngươi chỉ huy chiến sự, là vì bản vương cho rằng ngươi có năng lực... Nếu ngươi không tin bản thân, vậy thì tin bản vương!... Đi thôi, chỉ huy cho tốt, để bản vương thấy, ta quyết định không lâm."

".." Ngũ Kị nghe vậy xúc động.

"ôô-ôô-ôô~

Lúc này, tiếng tù và ngoài thành vang lên, Ngũ Kị hành lễ với Triệu Hoằng Nhuận rồi quay người, bước ra ngoài, giơ cao tay phải. "Toàn quân - chuẩn bị đón địch!" "Rống!"
Bình Luận (0)
Comment