Chương 435: Ác Chiến! Lạc Thành Phòng Thủ Chiến! (2)
Chương 435: Ác Chiến! Lạc Thành Phòng Thủ Chiến! (2)Chương 435: Ác Chiến! Lạc Thành Phòng Thủ Chiến! (2)
Đúng như Triệu Hoằng Nhuận đoán, thế công của Yết Giác quân càng thêm hung hãn.
Sau tiếng tù và, nô lệ vác những chiếc thang lao về phía Lạc thành như thủy triều.
Ngũ Kị được Triệu Hoằng Nhuận khích lệ, hai tay đặt lên tường, mắt nhìn nô lệ ngoài thành, âm thầm tính toán khoảng cách.
Đột nhiên, hắn giơ tay quát: "trường cung thủ, hướng dẫn bắn cung!"
Bên cạnh Ngũ Kị có mấy chục tín sứ tùy thời truyên lệnh, không cần Ngũ Kị hạ lệnh, đã có mấy tín sứ chạy đến tường thành nam bắc, vừa chạy vừa hét: "tướng quân có lệnh, trường cung thủ huớng dẫn bắn cung! Tướng quân có lệnh, trường cung thủ hướng dẫn bắn cung!"
"Hướng dẫn bắn cung? Có ý gì?"
Ở phía bắc tường thành, Lý Đãi, Nhạc Báo, Ương Vũ đứng sau nhóm binh sĩ.
Lý Đãi nghe tín sứ truyền lệnh, cảm thấy khó hiểu.
"Hẳn là cái kia" Nhạc Báo chép miệng nhìn một phía.
Lý Đãi quay đâu nhìn, cách đó không xa, có một binh sĩ do thám Yết Giác đại quân bằng lỗ hổng trên tường, lập tức hắn chạy vào trong tường thành, tay trái giơ lên phía trước, tay phải giơ cao lá cờ.
"Hắn đang làm gì?" Lý Đãi khó hiểu.
Lúc này, Nhạc Báo võ vai của hắn, chỉ vào trong thành. Lý Đãi quay đầu nhìn, kinh ngạc phát hiện, bãi đất trống trong thành, chiến sĩ các bộ lạc, chỉnh tê xếp hàng, giương cung cài tên, bọn hắn ngắm chuẩn phương hướng và góc độ, đại khái bằng góc mà người binh sĩ giơ cờ.
"Trường cung... Bắn!" tên binh sĩ cầm cờ hét một tiếng, đồng thời vẫy lá cờ.
Ngay lập tức hàng trăm hàng ngàn Nguyên tộc chiến sĩ buông dây cung.
"0a... Ương Vũ thấp giọng kêu, ôm đầu.
Dù là mũi tên của quân bạn, bắn ngang qua đầu thì ai cũng không thoải mái.
Lúc này, Lý Đãi tiến về phía trước mấy bước, liếc nhìn ngoài thành.
Nô lệ ngoài thành quá nhiều, nên tên được bắn bừa cũng trúng mục tiêu, †ạo nên nhiều thương vong.
Lý Đãi tận mắt thấy, nô lệ liên tiếp ngã xuống, lập tức bị người sau dẫm chết, còn có nô lệ trúng tên, vẫn lao về phía thành.
Qua vài ngày, Yết Giác nô lệ lân nữa dùng cách tấn công tự sát, để Lý Đãi cảm thấy áp lực lớn.
Trên bãi đất trống, Qua Hách đang cùng Mục Kha trò chuyện.
Mặc dù đây là biện pháp tốt để gây thương vong cho nô lệ, nhưng người Nguyên tộc không thể hiểu nổi.
ở Trung Nguyên, cung nỏ được dùng để áp chế quân địch, gây áp lực cho quân địch, chứ không phải chỉ đơn giản dùng để giết địch.
Đồng nghĩa, cung thủ của quân đội trung nguyên, trong nhiều tình huống là bắn thành nhóm, nên một trận chiến, tiêu hao mũi tên thường là 10 vạn, có đôi khi binh sĩ bắn tên, còn chẳng biết hình dạng quân địch thế nào.
Nhưng Tam Xuyên chiến sĩ lại khác, bọn hắn quen ngắm trúng kẻ thù hoặc con mồi, chiến thuật bắn tên kiểu trung nguyên trong mắt bọn hắn là lãng phí.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận đã nói, chiến sĩ hỗ trợ phải phục tùng mệnh lệnh quân Ngụy, nên đám chiến sĩ chỉ có thể làm theo.
Cùng lúc đó, nô lệ bắt đầu tới gần tường thành, tiến vào phạm vi của nỏ binh Thương Thủy quân.
"Bắn tên!"
"Bắn tên!"
"Bắn tên!"
Đám tướng lĩnh nhanh chóng ra lệnh. Lúc này, binh sĩ câm nỏ nhắm chuẩn quân địch, bóp cò.
Nguyên tộc chiến sĩ trường cung, Thương Thủy quân nỏ binh, một xa một gần, phối hợp tạo nên sát thương mạnh mẽ.
Trong lúc nhất thời, thương vong nô lệ tăng mạnh, một đội 20 tên nô lệ khiêng thang chạy đến tường thành, không biết có bao nhiêu người trúng tên ngã xuống đất.
Nhưng một khi có người ngã xuống đất, nô lệ ở gân lập tức thay vị trí, tiếp tục khiêng thang lao tới tường thành.
Khí thế điên cuồng, để binh sĩ Thương Thủy quân có hơi sợ hãi.
Ngoài thành nô lệ, thực sự nhiều lắm.
Mấy vạn? Mười mấy vạn? Các binh sĩ có ảo giác: Yết Giác đẩy toàn bộ nô lệ về phía thành tây?
Biển người khổng lồ khiến bọn hắn "Ba"
"đùng đùng -"
Ngoài thành, đám nô lệ hợp sức gác thang lên tường thành.
Đám nô lệ dày đặc như kiến, tranh nhau leo lên tường thành.
Nếu đứng từ ngoài thành lúc này, sẽ phát hiện toàn bộ tường thành phía tây chật kín người, như thể mọi chỗ đều là nô lệ đang leo tường.
Đối với binh sĩ Thương Thủy quân mà nói, đây là áp lực lớn.
Nhất là nỏ binh, bọn hắn máy móc lặp lại động tác bắn, nhưng không ngăn cản được nộ lệ leo lên tường thành.
Số lượng nỏ binh cũng không ít, mà số chiến sĩ cũng lên đến 3,4 ngàn, nhưng đối mặt mười mấy vạn nô lệ lao đến, từng ấy lực cản, quá yếu ớt.
Một nô lệ leo lên tường thành, nhưng hai nỏ binh đứng gần lại bất lực, vì chưa kịp lắp xong mũi tên, chỉ đành trơ mắt nhìn quân địch leo lên tường thành.
"Đáng chết!"
Trong đó một nỏ binh có lẽ là lão binh, thấy tình hình này quyết định nhanh, cầm mũi tên xông tới, thừa dịp tên nô lệ đang giơ tay đỡ đòn, ra sức đẩy xuống.
Một tiếng hét thảm, tên nô lệ kia bị đẩy ra tường thành, cũng không biết là sẽ ngã chết, hay đập chết nô lệ khác.
Ï Không cản nổi...
Nhiễm Đẳng hiện vẻ sầu lo, hắn nhận ra tốc độ bắn của nỏ, đã không theo kịp tốc độ nô lệ leo tường thành. Ngay lúc này, điểm yếu của nỏ lộ ra.
Mặc dù nỏ có tâm bắn tốt và uy lực mạnh, nhưng thời gian chuẩn bị lâu, vô dụng trong chém giết tầm gần.
"Nỏ binh ngừng bắn! Lui ra phía saul... Mẹ nó, ta bảo ngươi lui ra phía saul"
Thấy một nỏ binh vẫn đứng tại chỗ, định lắp tên bắn một nô lệ đang leo lên, Nhiễm Đẳng tiến lên túm về, đồng thời nhanh chóng rút kiếm, đâm vào tim tên nô lệ.
Nhưng tên nô lệ chưa chết hẳn, khóe miệng rỉ máu, thế mà định cắn vào cổ Nhiễm Đằng.
Nhiễm Đẳng tay trái bắt cổ hắn, tay phải đâm liên tục mấy kiếm, sau đó, mới bỏ thi thể xuống dưới chân.
"Ngươi muốn chết sao!?" Nhiễm Đằng trợn mắt, căm tức nhìn tên binh sĩ không nghe lệnh.
Nhưng tên nỏ binh không phản bác, chỉ dùng mũi tên lắp xong, bắn một tên nô lệ khác.
"Kể cả thế ta cũng sẽ không khen thưởng ngươi!" trợn mắt với tên nỏ binh, Nhiễm Đằng kéo hắn vào trong tường thành, nhưng ánh mắt vẫn có sự tán thưởng.
Đồng thời, Nhiễm Đằng hét lên: "thuẫn binh tiến lên! Thuẫn binh tiến lên!"
Thuẫn binh lúc này đã sớm đã thay thế nỏ binh, dùng khiên đẩy nô lệ xuống tường thành, tay phải cầm kiếm, thì chém đám nô lệ ngoan cố.
Bỗng nhiên, bịch một tiếng, tấm gỗ bên trái Ương Vũ bị đẩy xuống, 7,8 tên nô lệ nhảy lên tường thành.
"Ương Vũ, ở yên tại chỗi... Đệ!" Ngũ trưởng Tiêu Mạnh hét to.
"ỜI" Tiêu Trọng là dự bị thuẫn binh, giơ khiên lao đến.
Cùng lúc đó, Tiêu Mạnh và Nhạc Báo cầm trường thương, đến cạnh Tiêu Trọng, dùng thương đâm chết nô lệ.
"Còn có một tên!"
Ương Vũ liếc sang, lo lắng hét lớn.
Hắn sững sờ, vì hắn phát hiện, tên nô lệ còn sót, bị Lý Đãi dùng trường thương đâm chết.
I' Không phải làm được rồi... 1
Nhếch miệng, Ương Vũ hít sâu một hơi, tay trái đẩy khiên, đẩy một nô lệ xuống tường thành, đồng thời tay phải dùng kiếm chém mấy kẻ địch định bò lên.
"Làm tốt!"
Nhạc Báo nói, nhưng không nói Ương Vũ, mà là Lý Đãi. Ta muốn sống sót trở về... j Trong đầu nhớ đến một nữ nhân dịu dàng, Lý Đãi lẩm bẩm, tay siết chặt †rường thương.