Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 412 - Chương 436: Ác Chiến! Lạc Thành Phòng Thủ Chiến! (3)

Chương 436: Ác Chiến! Lạc Thành Phòng Thủ Chiến! (3) Chương 436: Ác Chiến! Lạc Thành Phòng Thủ Chiến! (3)Chương 436: Ác Chiến! Lạc Thành Phòng Thủ Chiến! (3)

Tiếng chém giết không dứt, rơi vào tai Triệu Hoằng Nhuận.

Lúc này, hắn thực sự lo lắng cho Thương Thủy quân, Thương Thủy quân được thành lập trong thời gian ngắn, ở nước Ngụy, chỉ binh lính được huấn luyện 2 năm, mới đủ tư cách ra trận giết địch, bằng không chỉ có thể là quân dự bị.

Một quân đội non trẻ kiểu này sẽ đóng vai trò là lực lượng hỗ trợ hoặc dọn dẹp chiến trường, tích lũy kinh nghiệm và làm quen bầu không khí, chứ ném trực tiếp vào chiến trường sẽ tạo thương vong khủng khiếp.

Nhưng bất luận có lo lắng ra sao, Triệu Hoằng Nhuận không biểu lộ ra, vì hắn chú ý thấy binh sĩ ở gần cửa thành lầu thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn.

Là chủ soái, lời nói và hành động của hắn đều có ảnh hưởng.

Nên dù quân địch có đông đảo, Triệu Hoằng Nhuận cũng phải thể hiện ra ngoài như đã năm chắc.

Khi Ngũ Kị nghe nói Yết Giác nô lệ đã đánh lên tường thành, liền bí mật đề nghị Triệu Hoằng Nhuận thay đổi vị trí, ai cũng biết, tại công thành lúc, cửa thành lầu là khu chỉ huy, đồng nghĩa kẻ thù sẽ tấn công nơi đây bằng mọi giá.

Mà Triệu Hoằng Nhuận với tư cách là Túc Vương, là chủ soái, lại ở chỗ nguy hiểm nhất, Ngũ Kị cảm thấy không thích hợp.

Nhưng đáp lại, Triệu Hoằng Nhuận lại xua tay, bình tĩnh nói: "bản vương ở chỗ này, cùng Thương Thủy quân chung hoạn nạn!" Sau khi nghe Triệu Hoằng Nhuận nói, Ngũ Kị cảm nhận được khí thế và ánh mắt của binh tướng Thương Thủy quân đã thay đổi, đây sự nhiệt huyết.

Người là sinh vật kỳ lạ.

Một câu khích lệ của người trên, có thể khiến nhiều người liều mạng.

Tỉ như Ngũ Kị.

Nếu không phải hắn đang gánh trách nhiệm chỉ huy, hắn đã dẫn quân đột phá vòng vây, chém đầu Tháp Đồ, dâng cho Túc Vương.

Còn vì sao Ngũ Kị nghĩ vậy, thì là do tình hình chiến đấu không thuận lợi, nô lệ thực sự quá nhiều, binh sĩ đứng trên tường thành đã dân không cản nổi.

Điều này khiến toàn bộ tường thành phía tây trở thành chiến trường.

Đối với phe thủ thành, đây là cục diện bất lợi.

Vì một khi tường thành bị tấn công, do hạn chế địa hình, Thương Thủy quân chỉ có thể đánh cận chiến.

Điều này có nghĩa gì?

Quân địch sẽ xông lên tường thành, các cách thủ thành không còn tác dụng.

Tệ hơn là, một khi tường thành thất thủ, thành trì gần như đã mất.

Trong suốt lịch sử, rất ít phe thủ thành bị đối phương chiếm tường thành, vẫn có thể bằng vào cuộc chiến trên phố đánh lui đối phương.

Dưới hoàn cảnh bình thường, tường thành bị công phá, tương đương với tòa thành bị mất chỉ là vấn đề thời gian.

Tình cảnh Lạc thành cũng giống vậy, một khi tường thành thất thủ, nô lệ xong tới cổng thành, mở cổng thành ra, để Yết Giác ky binh tiếng vào, đến lúc đó chỉ có Thương Thủy quân và các bộ lạc chiến sĩ, sao chống được hàng vạn ky binh?

Ngũ kị càng nghĩ càng lo lắng, quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, lại phát hiện, Túc Vương điện hạ không biết từ nơi nào câm tới bầu rượu cùng chén rượu, đang chậm rãi tự rót tự uống.

"Ừm hừ - ân - hừ hừ - hừ hừ..."

Túc vương vừa uống rượu, vừa nhẹ nhàng đầu, ngón tay gõ lên bàn, trong miệng ngâm nga khúc ca, giống như không hề quan tâm tiếng chém giết.

Túc Vương điện hạ... ¡ Ï Điện hạ hắn... .I Ï Không hổ là Túc vương...

Binh tướng đứng gần cửa thành lầu,

thâm nghĩ Túc vương quá bình tĩnh? Dưới thế cục nguy hiểm, lại vẫn còn tâm trạng vừa uống rượu vừa ngâm nga, quả thực là... Không coi Yết Giác ra gì! Ï Lại nói Túc Vương điện hạ ngâm nga giai điệu gì? Đúng là dễ nghe... ¡ Ï Là nước Ngụy dân khúc sao? ,¡ Ngươi đần, Túc Vương điện hạ là vương tộc, hiển nhiên là nhạc cung đình! ¿ Không giống lắm... Nghe rất giống làn điệu dân gian... ¡ Ï Ngươi biết cái gì! Gần cổng thành lầu, các binh tướng nhóm, lẫn dùng ánh mắt trao đổi. Chẳng biết tại sao, bọn hắn dần lấy lại bình tĩnh. Không hổ là Túc Vương điện hạ... J] Ngũ Kị quay đầu nhìn, cười khổ. Khi hắn nhìn lấy kẻ địch ngoài thành, ánh mắt hắn trở nên dứt khoát, hắn nhận ra, sau lưng hắn, có Túc Vương điện hạ đang uống rượu.

Túc Vương điện hạ từng lấy ít địch nhiều, đang ngồi sau lưng chúng †a... j

Nghĩ đến đây, Ngũ Kị không còn bất an, mắt trợn tròn, quát lớn: "đánh trống to hơn, để tất cả binh sĩ nghe được, khí thế... Lấn át quân địch!"

"RõI"

Binh lính gõ trống hít sâu một hơi, lấy hết sức lực đánh trống.

Dù hai tay mỏi nhừ, cũng nghiến răng kiên trì.

"Đông đông đông -"

"Đông đông đông -"

Mười mấy chiếc trống, âm thanh truyền tới 4 phía, truyền đến tai binh sĩ đã khích lệ tinh thần chiến đấu của bọn hắn.

Tình hình chiến đấu, quả thật bất lợi với Thương Thủy quân.

4 ngàn binh sĩ trên tường thành, lúc này đã chết 3,4 trăm người.

Còn số nô lệ đã chết là hơn vạn, ước tính sơ, Thương Thủy quân và nô lệ có tỷ lệ thương vong 1:20, đây là tỉ lệ có thể chấp nhận?

Phải biết, Thương Thủy quân được võ trang đầy đủ, trang bị đều là của Tuấn Thủy quân đào thải, những trang bị kia mặc dù bị mài mòn, nhưng vẫn rất kiên cố; mà nô lệ thì có gì? Bọn hắn chỉ có một cây giáo ngắn, một số nô lệ còn vứt cả binh khí để trèo tường.

Đối mặt với quân địch tay không tác sắt, Thương Thủy quân vẫn thương vong trăm người, quả thực không thể chấp nhận!

Nếu đổi lại là Tuấn thuỷ quân, Nãng Sơn quân, Thành Cao quân, thương vong tuyệt không hơn trăm!

Nhưng tính toán cẩn thận, thương vong của Thương Thủy quân không có gì đáng ngạc nhiên, vì đa phần người chết là tân binh.

Một tiếng hét thảm vang lên bên cạnh Lý Đãi, hắn quay đầu nhìn, lại phát hiện một binh sĩ bị nô lệ cắn đứt cổ chết.

Nhưng tên nô lệ kia cũng bị binh sĩ khác hất ra, ngay lập tức, mấy binh sĩ dung thương đâm chết hắn.

"Vì sao không giết? Ngu xuẩn!"

Lý Đãi nhìn binh sĩ bị căn chết, vẻ mặt buồn bã mắng.

Nhưng mà người lính mới kia hiển nhiên là nghe không được, đồng tử đã dần dần đã mất đi thần thái.

Ï Cái kia là... Tựa như là bị người gọi là"tiểu Trụ"... J

Lý Đãi liếc tân binh kia, có ít ấn tượng.

Hắn nhớ mang máng, người đó nhập ngũ cùng lúc với hắn.

Một người ngại ngùng và hiền lành.

"A Đãi!" Nhạc Báo cảnh cáo.

Kỳ thực lúc này, Lý Đãi sớm đã nhìn thấy nô lệ lao về phía mình, hắn không hề do dự cầm thương đâm vào bụng kẻ địch.

Nhạc Báo kinh ngạc nhìn Lý Đãi.

Thấy nô lệ càng ngày càng nhiều, Tiêu Mạnh hét lớn: "lưng tựa lưng!"

Vừa dứt lời, trừ Ương Võ còn giơ khiến, Tiêu thị huynh đệ dựa lưng vào nhau, mà Nhạc Báo và Lý Đãi cũng tựa lưng vào nhau.

"Không do dự nữa ?" Nhạc Báo thấp giọng hỏi Lý Đãi.

Lời còn chưa dứt, Lý Đãi đột nhiên đâm thương, xuyên qua ngực một tên nô lệ.

"Không do dự nữa..."

Nhanh chóng rút thương, Lý Đãi nhìn sang tên binh sĩ vừa chết, vì một khi do dự, sẽ chết. Chương 437: Ác Chiến! Lạc Thành Phòng Thủ Chiến! (4)

Tường thành tây đã triệt để biến thành địa ngục nhân gian.

"Hô hô hô..."

Ương Vũ hơi thở dồn dập.

Dù sao hắn đã đứng tuyến đầu một nén nhang, giết chết 20,30 tên nô lệ.

Rất nhiều lão binh giết địch cả đời chưa chắc bằng Ương Vũ.

Lại nói, hẳn đã đến cực hạn, giờ phút này, hắn cảm thấy tấm khiên trên tay nặng như đá, như thế nào cũng nhấc không nổi.

Tuy nhiên, nô lệ như vô cùng vô tận, không ngừng trèo lên.

Một nô lệ leo lên trước mặt Ương Vũ. Một khắc này, Ương Vũ có vài suy nghĩa, tỉ như nên đẩy đối phương, hay chém đối phương.

Tuy nhiên, tay hắn nặng nề không thể nhấc lên.

Ï Nguy rồi! ,)

Ngay khi hắn thấy không ổn, tên nô lệ kia nhào tới, đẩy tấm khiến, đè hắn xuống đất.

Ương Vũ phản ứng lại, dùng tấm chắn bảo vệ cổ, hắn biết nô lệ sẽ dùng răng cắn cổ.

Vì Ương Vũ che lại cổ họng, tên nô lệ quyết định thật nhanh, cắn vào tay Ương Vũ.

Đột nhiên, một thanh kiếm từ bên đâm xuống, đâm xuyên qua đầu tên nô lệ, lập tức, một cánh tay nhặt xác tên nô lệ lên, ném sang một bên. "Không có sao chứ, tiểu tử?" Ï Giọng nói xa lạ... J

Ương Vũ ngẩng đầu, nhìn người cứu hẳn, đối phương khoảng 25,26, khuôn mặt nhìn có hơi quen, nhưng nghĩ không ra.

"Đa tạ." Thấy đối phương vươn tay ra, Ương Vũ kéo tay đối phương đứng lên.

Lúc này, đối phương chỉ vào trong tường thành, nói: "thay quân, đi xuống đi."

Ương Vũ nhìn vê phía bốn phía, mới phát hiện, binh lính vừa chiến đấu đã được quân dự bị thay thế.

Hắn mới nhớ ra.

Túc vương bố trí 8 ngàn người ở thành tây, chia làm hai doanh, để binh sĩ có thể thay phiên nghỉ ngơi, duy trì tối thiểu thể lực. "Cẩn thận, những người kia như bị điên." Ương Vũ nhắc nhở.

Người kia nghe vậy mỉm cười, nói: lúc đi lên đã chú ý.." Nói xong, hắn ngừng một lúc, khen Ương Vũ: "một người thủ một trượng, thật là mạnh!"

Ương Vũ cười lớn, lấy tay lau máu trên mặt, lại không ngờ đụng phải vết cắn, đau đến nhe răng trợn mắt, rời khỏi tường thành.

Giống như Ương Vũ, các binh sĩ vừa chiến đấu rời khỏi tương thành, vị trí bọn hẳn có binh sĩ khác tiếp nhận.

Sau khi rời khỏi tường thành, Ương Vũ tìm được Lý Đãi, Nhạc Báo, Tiêu Mạnh, Tiêu Trọng, thấy Lý Đãi và Nhạc Báo toàn thân nguyên vẹn, hắn mỉm cười.

Sau khi rời khỏi tiền tuyến, Ương Vũ cảm thấy toàn thân đau nhức, rồi ngã xuống đất.

Cảnh này, dọa Lý Đãi và Nhạc Báo đang nghỉ lập tức bò dậy, luống cuống đến chỗ Ương Vũ.

"Không sao, không sao." Ương Vũ thở hồng hộc xua tay, nằm xuống đất, thở phì phò.

"A Vũ, ngươi bị thương rồi?" Lý Đãi chú ý tới tay Ương Vũ có vết cắn, hét lớn: "ở đây, nơi này có người bị thương!"

Vừa dứt lời, một người Nguyên tộc chạy tới, bôi một loại thuốc lên tay Ương Vũ.

"Ồ, thứ gì?" Đang tại nhắm mắt nghỉ ngơi, Ương Vũ cảm thấy cánh tay mát lạnh, trong lòng cả kinh, định đứng lên, lại bị Lý Đãi và Nhạc Báo kịp thời ngăn lại.

"Đây là thuốc của Nguyên tộc, sau khi bôi lên có thể câm máu" vừa giải thích, Lý Đãi vừa chỉ cho Ương Vũ thấy trán của mình, trán hắn cũng bôi thuốc.

Ương Vũ nghe vậy, thở phào, rồi nhìn Lý Đãi hiếu kỳ hỏi: "làm sao bị thương?”

Lý Đãi đỏ mặt.

Thấy vậy, Nhạc Báo ở bên vừa cười vừa nói: 'cũng không phải chuyện mất mặt, cần phải e thẹn sao?... Lúc đó, trường thương trong tay hắn bị nô lệ bắt được, tình thế nguy hiểm, hắn dùng đầu đánh bất tỉnh đối phương."

"Thật hay giả?" Ương Vũ giật mình nhìn Lý Đãi, vẻ mặt "người ta quen quyết đoán như vậy sao, đừng lừa ta", rồi hứng thú hỏi: "đây là điều tốt, tại sao lại xấu hổ?"

"Làm sao xấu hổ?" Nhạc Báo nở nụ cười, Lý Đãi không kịp che miệng của hẳn, Nhạc Báo nói: "vì bị ngất không chỉ một, mà là hai." "Bản thân cũng ngất?" Ương Vũ mở †o mắt nhìn Lý Đãi đang xấu hổ, nhếch miệng cười.

"Không phải sao." Nhạc Báo nhún vai, vừa cười vừa nói: "cuối cùng vẫn là một Ngũ trưởng khác đã cứu hắn, giết chết tên nô lệ kia."

"Ha ha ha ha -"

Ương Vũ cười lớn, không chỉ hắn cười, mà các binh sĩ ở gần, khi nghe câu chuyện cũng cười lớn.

Chuyện này buồn cười lắm sao?

Buồn cười, nhưng cũng không đến nỗi cười sảng khoái đến vậy.

Có lẽ, những binh sĩ đó không phải cười Lý Đãi, mà đó là nụ cười vui mừng vì bản thân sống sót

Chính niềm vui mừng vì được sống, để bọn hẳn thoải mái cười. Sau khi cười, bọn hắn chia ra nghỉ ngơi, vì bọn hắn còn phải lên tường thành, đi thay thế binh sĩ đang chiến đấu.

Nghĩ tới đây, tân binh như Lý Đãi †âm trạng lại trở nên nặng nề.

Lúc này, có một nhóm người Nguyên tộc lùa đàn dê đến, mỗi con dê chở hai cái sọt, trong sọt đựng đầy bánh dê.

Đó là bánh dê mới nướng, những binh sĩ tiêu hao thể lực, giờ ngửi thế nào cũng thấy mùi thơm ngào ngạt.

Thậm chí, người không cảm thấy đói, lúc này bụng cũng kêu réo.

"Không muốn tranh nhau, mỗi người có phần!"

Thấy đám binh lính đứng dậy, Thiên Nhân tướng Thang Vọng đứng dậy, lớn tiếng quát. Nghe câu này, không có binh sĩ nào xông lên tranh đoạt.

Thấy vậy, những người Nguyên tộc bắt đầu phân phát lương thực theo thứ tự từ gần đến xa.

Lý Đãi, Ương Vũ, Nhạc Báo khá may mắn, người Nguyên tộc ngay từ đầu đã tới gần họ, phát cho bọn hắn mỗi người một chiếc bánh dê.

"Nhoàm..." nhận bánh dê, Ương Vũ không chờ đợi cắn một miếng lớn, một mặt thỏa mãn.

Lúc này, lại có một người Nguyên tộc khác đưa cho hắn một cái chén sừng dê.

"Đây là cái gì?" Ương Vũ sững sờ nhìn chất lỏng màu trắng trong chén.

Vừa dứt lời, Nhiễm Đẳng ở bên trả lời. "Rượu sữa dê."

"Rượu?' Ương Vũ mắt sáng lên, nhận lấy chén rượu, nhấp ngụm, nhíu mày nói: "rượu này, hơi lạt, không có vị gì... Nhưng uống rất ngon."

Ở bên cạnh, Nhạc Báo nghỉ hoặc hỏi Nhiễm Đẳng: "đây là Túc Vương điện hạ bố trí sao?"

Nhìn thấu tâm tư Nhạc Báo, Nhiễm Đẳng gật đầu nói: "Túc Vương điện hạ cho rằng, một ít rượu, có thể để mọi người bình tĩnh hơn, một ít rượu cũng để các ngươi phát huy tiềm lực dễ dàng hơn... Túc Vương điện hạ nói gì ta đã quên, nhưng đại ý là như vậy."

"ồ" Nhạc Báo nhẹ nhõm gật đầu, nhận chén rượu, bắt đầu ăn uống.

"Uống xong rượu sữa dê, đừng vứt chén, bỏ vào trong sọt, các binh sĩ khác còn dùng." Nhiễm Đằng căn dặn các binh sĩ, vừa quay đầu lại, đã thấy Lý Đãi đang ngẩn người, sững sờ một lúc, liền đoán được nguyên nhân.

"Thời điểm này, dù không đói bụng, ăn không được, cũng phải nuốt xuống, vì ngươi không biết, bữa tiếp theo là lúc nào." vừa nói với Lý Đãi, Nhiễm Đằng cắn miếng bánh, lại uống rượu, lập tức trịnh trọng nói thêm: "ăn no bụng, mới có sức giết địchI... Hiểu chưa, tân binh?I"

Đúng như Nhiễm Đằng suy đoán, lúc này, Lý Đãi vì vừa giết kẻ địch, nên không thèm ăn, nhưng nghe Nhiễm Đằng nói, hắn vẫn gắng gượng nuốt đồ ăn.

Hết thảy, vì sống sót!

Ăn uống xong, binh sĩ yên lặng nghỉ ngơi, không có người vui cười đùa giỡn, lãng phí sức lực, vì bọn hắn biết, không bao lâu, bọn hắn sẽ lại lên tường thành, chém giết nô lệ. Qua tầm nửa canh giờ, trên tường thành, truyền đến mệnh lệnh: "tướng quân có lệnh, doanh một và doanh hai thay quân!"

Nghe câu này, Nhiễm Đằng và các tướng lĩnh đứng dậy, hét lớn thúc giục binh sĩ: "còn lo lắng cái gì? Nhanh! Lên tường thành!"

Ï Thật muốn mạng... .I

Lý Đãi, Nhạc Báo, Ương Vũ liếc nhau, dùng hai tay, nhặt lên vũ khí, lại leo lên tường thành.
Bình Luận (0)
Comment