Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 419 - Chương 447: Phản Gián

Chương 447: Phản Gián Chương 447: Phản GiánChương 447: Phản Gián

Ï Nội ứng ngoại hợp, đại phá quân Nguy, đề nghị của 3 người Tát Nhân, A Lỗ, Thư Nhĩ đã khiến Tháp Đồ động tâm.

Nhưng động tâm không có nghĩa Tháp Đồ tin tưởng 3 người.

Vì vậy, sau khi cân nhắc, hắn trầm giọng hỏi: "mục đích của 3 vị, bản tộc trưởng đã hiểu... Nhưng bản tộc trưởng nghĩ không ra, hiện tại người Ngụy đang chiếm thượng phong, vì sao các ngươi lại tới gặp bản tộc trưởng?"

Tát Nhân, A Lỗ, Thư Nhĩ liếc nhau, sau đó, Tát Nhân đứng ra hành lễ nói: "đại tộc trưởng nói gì vậy, nếu không phải đường cùng, chúng ta há chịu thân phục người Ngụy?... Nhưng người Ngụy có liên nỏ, có xe bắn đá, có dầu lửa mạnh, đại tộc trưởng ngươi cũng đã thấy, nếu Lạc thành không chịu đầu hàng, bộ lạc đất Củng, Lạc, e rằng đã bị người Ngụy tàn sát"

Tháp Đồ nghe vậy, ánh mắt hiện vẻ kì lạ, tỏ vẻ kinh ngạc hỏi: "cái gì? Các ngươi giả vờ thân phục người Ngụy?"

Nghe vậy, A Lỗ hừ lạnh, tự giễu nói: "không phải sao? Người Ngụy tàn bạo, giết sạch Hầu thị bộ, Để tộc sao có thể thần phục người Ngụy?"

".."Tháp Đồ vuốt râu trầm tư.

Hầu thị bộ rơi bị Nãng Sơn quân tiêu diệt, chuyện này truyền khắp Tam Xuyên, thậm chí, Tháp Đồ còn lợi dụng chuyện này, để Lạp Bỉ Đồ đi thuyết phục các bộ lạc ở đất Củng Lạc.

Một lúc sau, Tháp Đồ hỏi: "các ngươi muốn hỗ trợ bản tộc trưởng, người nào đề xuất?"

Tát Nhân nghe vậy nói: 'là đệ đệ của tộc trưởng Dát Khế, là hắn tiết lộ chuyện ở Lạc thành." Ï Luân thị bộ lạc Dát Khế...

Tháp Đồ thấy nhẹ nhõm, hắn từng gặp qua Dát Khế, hơn nữa, Dát Khế luôn khao khát sự hùng mạnh của Yết Giác bộ.

Nên khi Dát Khế thân thiện với Yết Giác bộ, Tháp Đồ cũng có thể hiểu được.

"Vậy tộc trưởng Ba Long thì sao? Hắn có ý gì?"Tháp Đồ lại hỏi.

"Việc này..." Tát Nhân có vẻ do dự.

Thấy vậy, Tháp Đồ sinh nghi, cố ý hỏi: "thế nào? Không tiện nói sao?"

"Cũng không phải không tiện nói..." Tát Nhân do dự hồi lâu, mới nhíu mày nói: "chỉ là, tộc trưởng có hơi kỳ lạ, nên Dát Khế không dám nói chuyện này cho hẳn biết..." "Kỳ lạ? Là sao?" Tháp Đồ nghe vậy hiếu kỳ.

Tát Nhân vẻ mặt khó xử, sau đó nói: "đại tộc trưởng hẳn biết, lúc quân Ngụy tấn công Lạc thành, từng vô tình đốt doanh trại Luân thị?"

Chuyện này Tháp Đồ không rõ tình hình, nhưng hắn vẫn gật đầu, nói: "ngô... Sau đó thì sao?"

"Sau đó... Luân thị bộ lạc mất đi tất cả mọi thứ, trong, tộc trưởng đi gặp Túc Vương. Cũng không biết bọn hắn nói cái gì, từ đó về sau, tộc trưởng trở nên kỳ quái, chỉ cân là mệnh lệnh của Túc Vương, đều giành làm, mà Túc Vương, cũng ngày càng tin tưởng tộc trưởng..."

F....

Tháp Đồ nghe vậy cau mày, khinh bỉ nói: "Ba Long chẳng lẽ đã trở thành người Ngụy chó săn sao?” Nghe vậy, Tát Nhân thay đổi sắc mặt nói: "đại tộc trưởng sao nói vậy? Tộc trưởng cũng là vì bộ lạc, đường cùng..."

"Đường cùng?" Tháp Đồ cười lạnh, sau đó giả vờ vô tâm hỏi: "gân đây, Cơ Nhuận có tìm các ngươi tộc trưởng?”

Tát Nhân ngẩn người, ngẫm nghĩ một lúc, rồi mới lên tiếng: "có, tộc trưởng thường xuyên bị Túc Vương mời đi uống rượu, mỗi lần say khướt trở về, còn mang về một ít đồ trang sức... Có khi, hắn còn say khướt nói với chúng ta, Luân Thị bộ lạc sẽ trở nên thịnh vượng..."

Tháp Đồ nghe xong liên có kết luận, cười lạnh nói: "ngu xuẩn! Tộc trưởng của ngươi đã bị người Ngụy thu mual" Nói xong, hắn hừ lạnh, khinh miệt nói: "thịnh vượng, hắc! Làm chó cho người Ngụy, đúng là có thể thịnh vượng!"

".." Tát Nhân sắc mặt tái mét. Nhìn thấy bộ dạng này của Tát Nhân, Tháp Đồ lắc đầu, tiếc nuối nói: "Ba Long, trước đây cũng là dũng sĩ, không ngờ, sa đọa tới mức này..." Nói xong, hắn quay đầu nhìn Tát Nhân, hỏi: "còn có ai, giống Ba Long, được Cơ Nhuận mời đi uống rượu?"

"Tất cả tộc trưởng đều được Túc Vương mời, nhưng nhiều nhất là tộc trưởng tộc ta và Bạch Dương bộ Qua Hách."

"Qua Hách?" Tháp Đồ nghe vậy bĩu môi cười lạnh, nói: "lão già kia... Ở chuyến đi săn ủng hộ người Ngụy, e rằng, hắn xấu hổ vì là thần dân của cao nguyên thiên thân?”

Tháp Đồ vẫn hận việc Qua Hách ủng hộ người Ngụy.

Chửi bới vài câu, Tháp Đồ trút hết cơn giận, quay lại nói với Tát Nhân: "trở về nói cho Dát Khế, nếu hắn thật lòng hỗ trợ bản tộc trưởng đánh bại người Ngụy, Tháp Đồ ta ủng hộ hắn làm Luân thị tộc trưởng, hơn nữa, hai bộ lạc còn kết minh."

Nghe câu này, Tát Nhân vội vàng xua tay nói: "đại tộc trưởng hiểu lầm, Dát Khế cũng không muốn làm tộc trưởng, chỉ không muốn bị người ngụy nô dịch..."

Tháp Đồ coi đó là lời khách sáo, phất tay ngắt lời: "bất luận thế nào, tóm lại, Ba Long sa đọa, loại người này sao có thể đảm nhiệm chức tộc trưởng?"

Tát Nhân thất kinh ngậm miệng, lập tức hỏi: "vậy... Nội ứng ngoại hợp, đại tộc trưởng thấy thế nào?"

"Lúc nào?" Tháp Đồ vuốt râu trầm †ư.

Tát Nhân do dự, thấp giọng nói: "càng nhanh càng tốt. ." Tháp Đồ nhíu mày, nhìn Tát Nhân, thấy bọn hắn vẻ mặt khác thường, liền hỏi: "xảy ra biến cố gì sao?"

Thấy Tát Nhân xấu hổ, ngượng ngùng nói: "ba người chúng ta lúc ra Lạc thành, bị hai binh sĩ tuần tra phát hiện, chúng ta sợ bị lộ tin tức, liên giết... Quân Ngụy có quy định, mỗi sáng sớm, sẽ kiểm kê nhân số, vạn nhất phát hiện hai binh mất tích..."

Ï Đồ ngu xuẩn! ¡

Tháp Đồ nén giận trợn mắt với đám Tát Nhân, tự nhủ 3 tên ngu xuẩn này cũng quá không cẩn thận, chuyện lớn như vậy mà để xảy ra vấn đề?!

Nhưng thấy đối phương còn giá trị lợi dụng, Tháp Đồ cũng không chửi mắng, trầm tư một lúc, gật đầu nói: "vậy thì hôm nay!"

"Hôm nay? Đó là tốt nhất.." Tát Nhân, A Lỗ, Thư Nhĩ nghe vậy thở ra.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

"Chậm đã!"

Tháp Đồ và Tát Nhân, A Lỗ, Thư Nhĩ quay đầu nhìn, thì thấy người lên tiếng là Tây Lặc im lặng từ đầu đến giờ.

"Tây Lặc?"

Tháp Đồ nghi hoặc nhìn Tây Lặc.

Thấy Tây Lặc hoài nghi nhìn đám người Tát Nhân, trâm giọng nói: "đại tộc trưởng, chuyện này liệu có bẫy hay không."

Tát Nhân sắc mặt thay đổi, dưới ánh mắt của Tây Lặc có hơi chột dạ, lại phải giả vờ tức giận.

"Ngươi là ai? Lại tự tiện xen vào?”

Tháp Đồ vuốt râu, vừa cười vừa nói: "ba vị thủ lĩnh đừng tức giận, hắn là con nuôi của ta." Nói xong, hắn quay đầu nhìn Tây Lặc, hỏi: "Tây Lặc, vì sao ngươi nghĩ như vậy?"

"Đại tộc trưởng để ta hỏi bọn họ."

"." Tháp Đồ sững sờ, không nói lời nào.

Thấy vậy, Tây Lặc tiến lên mấy bước, nhìn đám Tát Nhân, hỏi: "ba vị thủ lĩnh, các ngươi là cách nào rời khỏi Lạc thành?"

Tát Nhân nhìn Tháp Đồ, thấy người sau thờ ở, bèn giải thích: "Luân thị bộ phụ trách hỗ trợ quân Ngụy phòng thủ thành bắc, chỉ cân không bị quân Ngụy trên tường thành phát hiện, lẻn ra ngoài không phải quá khó?"

Tây Lặc im lặng, 3 ngày công thành gần đây, bọn hắn đúng là thấy chiến kỳ của Luân thị ở tường thành phía bắc.

"Lúc nào rời khỏi?" "Không có chú ý thời gian, đại khái... Một canh giờ trước."

"Một canh giờ?"

Tát Nhân vẻ mặt khinh bỉ, tức giận nói: "chúng ta vụng trộm trốn khỏi thành, tất nhiên phải cẩn thận... Vì không để quân Ngụy chủ ý, ba người chúng ta đi bộ."

Sau đó, Tây Lặc lại hỏi mấy vấn đề, nhưng từ đầu đến cuối không có sơ hở, hẳn cau mày.

Thấy vậy, Tháp Đồ không còn nghi ngờ, cười nói với đám Tát Nhân: "Tây Lặc, người cẩn thận quá, ha ha, tốt, chuyện này..."

Nhưng Tây Lặc lại ngắt lời: "đại tộc trưởng nghĩ lại, ta cảm thấy chuyện này không thích hợp." Nói xong, hắn giơ tay chỉ đám Tát Nhân, nhíu mày nói: "ba người này tới quá trùng hợp, sớm không tới, muộn không tới, hết lần này tới lần khác lại đến đúng lúc bên ta bó tay, giống như... Không cho chúng ta lựa chọn khác."

Nghe câu này, Tát Nhân, A Lỗ, Thư Nhĩ chột dạ.

Tây Lặc đoán không sai, Triệu Hoằng Nhuận đưa ra kế hoạch này, đã xác định người Yết đã hết cách, mới phái người đi dụ dỗ.
Bình Luận (0)
Comment