Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 420 - Chương 448: Phản Gián (2)

Chương 448: Phản Gián (2) Chương 448: Phản Gián (2)Chương 448: Phản Gián (2)

“Chuyện khác thường ắt có lý do, hiện tại Yết Giác rơi vào thế yếu, nhưng 3 người vẫn đến, muốn làm nội ứng đối phó người Ngụy, đại tộc trưởng, ngài không cảm thấy kỳ quái sao?”

Nghe Tây Lặc nói, Tháp Đồ trầm mặc.

Xu lợi tránh hại là nhân tính.

Đúng như Tây Lặc nói, Tát Nhân, A Lỗ, Thư Nhĩ không liên lạc lúc Yết Giác còn mạnh, lại chọn lúc Yết Giác yếu thế, nói Tháp Đồ không nghi ngờ thì chắc chắn là giả.

Lúc này, Tây Lặc lại nói một câu để Tháp Đồ càng nghi ngờ.

“Nếu bọn hẳn muốn nội ứng ngoại hợp đối phó quân Ngụy, bọn hắn nên nghĩ biện pháp liên lạc sớm với chúng ta.”

Nghe vậy, Tháp Đồ quay đầu nhìn đám Tát Nhân, nhíu mày hỏi: “chuyện này, bản tộc trưởng cũng không hiểu, vì sao Dát Khế không liên lạc sớm với chúng ta?”

“Vì quân Ngụy canh gác nghiêm ngặt” Tát Nhân cúi đầu hành lễ, giải thích: “đại tộc trưởng có nhớ, Dát Khế sau khi báo tin, đại tộc trưởng liền hạ lệnh ngươi tấn công chiến sĩ Luân thị và Mạnh thị, lúc đó Túc Vương bắt đầu hoài nghi, trong chúng ta có người báo tin cho đại tộc trưởng... Nên quân Ngụy mặt ngoài thì hòa thuận với chúng ta, nhưng bọn hắn cũng đề phòng chúng ta. Đại tộc trưởng không biết, khi đại tộc trưởng tấn công Lạc thành vào ngay 23, tình hình chiến đấu bất lợi với người Ngụy, nhưng Túc Vương vẫn để lại 5 ngàn người.... Vì hắn không tin chúng ta.”

Tháp Đồ gật đầu, chấp nhận Tát Nhân giải thích. Sau đó, hắn lại hỏi: “vậy hôm nay?”

Nghe câu này, Tát Nhân ngượng ngùng, thận trọng nói: “điều này có thể khiến đại tộc trưởng mất hứng. Hiện tại người Ngụy, không còn nghiêm ngặt như lúc trước, tuần tra lỏng lẻo hơn nhiều, chúng ta mới có cơ hội lẻn ra khỏi thành.”

F... Đáng giận! /

Tháp Đồ nghe vậy, tái mặt.

Hắn đương nhiên hiểu Tát Nhân có ý gì, quân Ngụy 3 lần đánh bại bọn hắn, sớm đã không để bọn hắn vào mắt.

Nhìn Tháp Đồ đảo mắt, Tát Nhân, A Lỗ, Thư Nhĩ bồn chồn.

Bọn hắn sẵn sàng gánh vác nhiệm vụ lừa quân Yết Giác, vì vợ con của bọn hắn không bị liên lụy, vẫn có thể ở lại bộ lạc.

Nhưng đi làm nhiệm vụ không đủ để bọn hắn lấy công chuộc tội.

Trừ phi bọn hắn lập đại công.

Chỉ có lập đại công, bọn hắn mới có thể lấy thân phận “nô lệ”, tiếp tục ở lại bộ lạc.

Nói là nô lệ, nhưng không khác người trong tộc, cùng lắm là mất chức thủ lĩnh.

Nếu sau này làm ra cống hiến, thì có thể khôi phục chức vị.

Nhưng tiền đề là, bọn hắn phải thuyết phục Tháp Đồ dẫn theo ky binh bước vào Lạc thành, bước vào cái bây đã giăng sẵn.

Để 3 người Tát Nhân bất bình là, bọn hắn đã thuyết phục được Tháp Đồ, không ngờ Tây Lặc chất vấn, khiến Tháp Đồ nghỉ ngờ.

Tát Nhân, A Lỗ, Thư Nhĩ liếc nhau, bọn hắn cảm giác, chuyện cho tới giờ, chỉ đành vận dụng thứ Túc vương đã dạy .

Nghĩ đến đây, Tát Nhân trầm giọng nói: “nói một hồi, không ngờ đại tộc trưởng không tin lời của chúng ta, đã vậy, chuyện này coi như chưa từng xảy ra. Chúng ta quay về Lạc thành.”

Sau đó, 3 người giả vờ tức giận hành lễ với Tháp Đồ, chuẩn bị rời đi.

Thấy vậy, Tây Lặc quát lên: “dừng lại!”

Tát Nhân quay đầu, tức giận nói: “còn có chuyện gì?”

Tây Lặc đánh giá 3 người, lạnh lùng nói: “nói, mục đích của 3 người các ngươi... Người Ngụy để các ngươi làm gì?” “Nực cười” đám Tát Nhân giải thích: “chúng ta sao có thể đến vì người Ngụy?”

Thấy vậy, Tây Lặc lập tức gọi chiến sĩ bên ngoài lều, trói 3 người Tát Nhân lại.

Sau đó, hắn quay đầu nói với Tháp Đồ: “đại tộc trưởng, nghiêm hình bức cung, nhất định bọn hắn sẽ nói ra.”

Tháp Đồ liếc sang.

Đúng lúc này, A Lỗ tức giận mắng: “các ngươi không phân tốt xấu, lại nói chúng ta làm việc cho người Ngụy, chẳng lẽ người Ngụy còn cần dùng thủ đoạn này sao?!”

F....J

Nghe vậy, Tháp Đồ sững sờ, ánh mắt tức giận xen lân bi thương.

Yết Giác chắc chắn thất bại, người Ngụy không cần dùng kế để đánh bại Yết Giác.

“Thả bọn hắn ra” Tháp Đồ chán nản phất tay.

“Đại tộc trưởng.."” Tây Lặc còn muốn khuyên, nhưng cuối cùng đành thả Tát Nhân, A Lỗ, Thư Nhĩ.

Sau khi bỏ dây, Tát Nhân, A Lỗ, Thư Nhĩ tỏ ra tức giận, nhất là Tát Nhân, chỉ thẳng Tây Lặc lạnh lùng nói: “tiểu tử chưa dứt sữa, ngươi cho rằng Yết Giác giống trước đây sao? Đừng cho rằng chúng ta không biết, Nãng Sơn quân đánh lén hậu phương các bộ lạc, Ô Giác, Ô Vó, bị người Ngụy đồ sát, kế tiếp chính là Yết Giác!... Hơn nữa, Yết Giác còn có đủ lương thực sao? Nuôi sống mấy vạn bộ lạc chiến sĩ và mười mấy vạn nô lệ? Các ngươi sắp xong!”

Lời này nói với Tây Lặc, nhưng lại khiến mặt Tháp Đồ tái xám.

Vì... Đây đúng là tình cảnh của Yết Giác.

Cuối cùng, Tháp Đồ nhịn không được, trầm giọng nói: “Tát Nhân thủ lĩnh, ngươi đến là vì bắt tay với ta, hay đến nhục nhã Yết Giác?”

Thấy Tháp Đồ nổi giận, Tát Nhân lo lắng, nhưng vì đạt tới mục đích, lại phải dựa theo điều Triệu Hoằng Nhuận dạy, tiếp tục khiêu khích Tháp Đồ.

“Tháp Đồ đại tộc trưởng, Dát Khế và những người không chịu thân phục người Nguy, đúng là mong Yết Giác có thể đánh bại quân Ngụy, nhưng mong đại tộc trưởng hiểu, chúng ta cũng không nhất định phải bắt tay với Yết Giác.... Tộc trưởng của chúng ta đã được Túc Vương tin tưởng, giống như đại tộc trưởng nói, nếu chúng ta làm chó cho người Ngụy, chúng ta vẫn có thể sống sót, tiếp tục sinh sống ở Tam Xuyên, mà Yết Giác bộ lạc... Hừ hừ, qua vài ngày nữa, Yết Giác bộ lạc còn tồn tại hay không, e rằng chưa biết!”

Nghe vậy, Tháp Đồ giận tím mặt, đột nhiên đứng dậy, đạp đổ cái bàn, trợn mắt với Tát Nhân, ánh mắt phun ra lửa.

Thấy vậy, Tát Nhân sợ hãi rụt rè nói: “ta... Ta nói tình hình thực tế...”

Ï Tình hình thực tế...J

Căm tức nhìn Tát Nhân, Tháp Đồ buồn bã.

Đúng vậy, Tát Nhân nói đúng là tình hình thực tế, hiện tại, Yết Giác đã không còn đường lui, mà không phải đám tộc trưởng đã thần phục người Ngụy.

“Nói ra điều kiện của các ngươi.” Tháp Đồ vẻ mặt âm trâm. Hắn đã đồng ý kế hoạch dạ tập Lạc thành.

Đám Tát Nhân liếc nhau, hành lễ nói: “sau cuộc chiến, bộ lạc phụ thuộc vào người Ngụy, bất luận nam nhân, nữ nhân hay bầy dê.”

“Được.” Tháp Đồ chậm rãi gật đầu.

Mấy người trò chuyện một lúc, Tát Nhân, A Lỗ, Thư Nhĩ vui sướng rời đi.

Nhìn bọn hẳn rời đi, Tây Lặc lần nữa khuyên: “đại tộc trưởng, dạ tập Lạc thành, quá mức mạo hiểm...”

“Nhưng đây là cơ hội duy nhất của chúng ta” Tháp Đồ thở dài nói.

Tây Lặc nhíu mày, tiếp tục khuyên: “chỉ thất bại một lúc mà thôi, chúng ta vân còn mấy vạn chiến sĩ anh dũng, vẫn còn mười mấy vạn nô lệ, dù doanh trại bị người Ngụy tập kích, thứ mất đi, chúng ta vẫn có thể cướp từ người Hồ” “Không, người Ngụy sẽ không cho chúng ta cơ hội” Tháp Đồ lắc đầu nói.

Tây Lặc nhíu mày, lại khuyên: “chi bằng hòa giải với người Ngụy, Kiểm bộ lạc Đức Mặc không phải nói, có thể đứng ra giúp hoà giải sao?”

“Hừ.” Tháp Đồ hừ một tiếng, lắc đầu nói: “người Ngụy có thể hoà giải với bất kỳ bộ lạc nào, duy chỉ có Yết Giác thì không”

“Vì sao?” Tây Lặc không hiểu.

Ï Vì sao...

Tháp Đồ bối rối, nhớ lại lúc gặp tên lùn nước Ngụy.

F.. Không biết quý bộ ở nơi nào?

Ï Ngươi hỏi việc này làm gì? ¡

Đương nhiên là đến thăm Yết Giác bộ lạc rồi.. Nếu cuộc đàm phán không thuận lợi, bản vương sẽ dẫn quân Nguy, đến chỗ Yết Giác bộ lạc, giết sạch các ngươi. .I Ï Ha ha ha....] Ï Ha ha ha....] Lúc đó Tháp Đồ cười lớn. Mà tên lùn đó cũng cười lớn. Rốt cuộc là ai không biết tự lượng sức? Đến hôm nay, Tháp Đồ cuối cùng cũng hiểu. “Đây là cơ hội cuối cùng của chúng †a, nếu trận chiến này bại, Yết Giác sẽ không còn tồn tại.... Ta quyết định, đêm nay đánh lén Lạc thành!” “Đại tộc trưởng!” Tây Lặc còn muốn khuyên, lại bị Tháp Đồ ngăn cản. “Ba người kia nói không sai, bây giờ Yết Giác yếu thế, đã không như lúc trước, dù người Ngụy không làm gì, chúng ta cũng thất bại... Trong tình huống tất thắng, người Ngụy không cần dùng quỷ kế”

Tháp Đồ tự tin nói.

Nhưng hắn vẫn không để ý một chuyện, đó là Triệu Hoằng Nhuận dã tâm.

Triệu Hoằng Nhuận muốn, không phải chiến thắng Yết Giác, mà là san bằng Yết Giác bộ lạc.

Giờ khắc này, đừng nói Kiểm bộ lạc Đức Mặc, dù Ô Tu vương đình đứng ra cũng vô ích.

Vì hắn phải diệt Yết Giác, đe dọa Tam Xuyên!

Kẻ phạm nước Nguy, tất giết!
Bình Luận (0)
Comment