Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 446 - Chương 476: Hồi Phủ

Chương 476: Hồi Phủ Chương 476: Hồi PhủChương 476: Hồi Phủ

Đêm đó, khi Triệu Hoằng Nhuận dùng cơm ở Ngưng, hắn phát hiện phụ vương ủ rũ, ánh mắt khác thường nhìn hắn.

Khiến Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy kỳ lạ.

Khi hắn trở lại phủ Túc Vương, nghe tông vệ bẩm báo lệ trúc, tử trúc trong phủ tăng thêm, hơn nữa cá trong hồ cũng tăng thêm, Triệu Hoằng Nhuận mới hiểu ánh mắt của phụ vương.

"Ai, tự cho thông minh..."

Triệu Hoằng Nhuận vui sướng hài lòng đi vào phủ.

Hắn đã sớm nghĩ tới đám hoa cỏ trong câu, thứ nhất vì đây là cống vật, thứ hai, Tô cô nương yêu thích nhất là cây trúc.

Chỉ là thân phận Túc Vương, khiến hắn không thể làm như trước.

Thật không ngờ, phụ vương tự biết đuối lý, đưa những thứ đó đến tận cửa.

Triệu Hoằng Nhuận định nghĩ cách, làm sao lừa Tô cô nương vào phủ với danh nghĩa "ngắm trúc".

Nhân tiện cũng cân nhắc làm sao giải thích về Ô Na cho Tô cô nương.

Hiện tạ, hắn định tới nội uyển, xem chỗ ở mới của Ô Na đã ổn chưa.

Ô Na là Nguyên tộc thiếu nữ, bình thường sống trong lều, ngủ trên thảm nhung, chưa chắc đã quen nằm giường chiếui.

Nhưng để Triệu Hoằng Nhuận bất ngờ là, khi hắn bước vào nội uyển, hắn phát hiện mọi thứ rất yên tĩnh, đáng lý ra, Ngọc Lung công chúa, Mị Nhuế, Dương Thiệt Hạnh khi biết hắn về phải ra đòi hỏi lễ vật mới đúng.

Mất công Triệu Hoằng Nhuận còn đặc biệt chọn một vài món đồ điêu khắc tinh xảo.

Triệu Hoằng Nhuận gọi thị nữ trong uyển, hỏi tung tích 3 người.

"Bẩm điện hạ, công chúa cùng Di vương gia ra khỏi thành đi săn, Mị Nhuế tiểu thư cũng đi theo."

Ï Lục thúc?

Triệu Hoằng Nhuận thâm nghĩ, rồi hỏi: "lúc nào thì về?"

Thị nữ suy nghĩ, nói: "việc này không chắc, có khi 3,5 ngày, có khi 7,8 ngày..."

Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận càng ngạc nhiên, hỏi: "Ngọc Lung vương tỷ thường xuyên cùng Di vương ra khỏi thành đi săn sao?"

Thị nữ gật đầu nói: "Di vương gia yêu thương Ngọc Lung công chúa, từ lúc điện hạ xuất chinh, Di vương gia thấy công chúa muộn phiền, liền nhiều lần mời công chúa đến Di vương phủ làm khách, còn dẫn công chúa cùng đi săn, mỗi lần công chúa hồi phủ là vui vẻ, có khi còn mang lễ vật cho chúng nô tỳ..."

Ï Lục thúc.. Yêu thương Ngọc Lung? 4

Triệu Hoằng Nhuận hoảng sợ.

Hắn tận mắt nhìn thấy, Lục vương thúc Triệu Nguyên Dục có thành kiến với Ngọc Lung công chúa, qua mấy tháng không gặp, quan hệ lại trở nên tốt như vậy?

Ï Không thích hợp... J

Lẩm bẩm một câu, Triệu Hoằng

Nhuận lại hỏi: "tiểu nha đầu kia đâu? Cũng đi sao?"

"Điện hạ hỏi là tiểu phu nhân sao?" Thị nữ nghi hoặc hỏi.

Nghe cách gọi "tiểu phu nhân", Triệu Hoằng Nhuận có hơi không vui, vì đây là cách gọi của hạ nhân với Dương Thiệt Hạnh, ai bảo nha đầu kia luôn coi bản thân là nữ nhân của hắn?

Đáng thương thay, Triệu Hoằng Nhuận chưa từng chạm vào nàng.

Nhưng Triệu Hoằng Nhuận. lại không nói ra, bằng không, tiểu nha đầu sẽ khóc như mưa, chứng hoang tưởng bản thân bị hại sẽ phát tác, cầu xin Triệu Hoằng Nhuận buông tha người nhà nàng.

Tóm lại, Triệu Hoằng Nhuận bó tay.

"Ừm”" Triệu Hoằng Nhuận buồn bã gật đầu.

Thấy vậy, thị nữ chợt hiểu, lập tức cung kính trả lời: "điện hạ, tiểu phu nhân đang ở cửa hàng."

Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy nhíu mày, không hiểu vấn đạo: "cửa hàng? Cái gì cửa hàng?”

"Điện hạ còn chưa biết sao?" Thị nữ kinh ngạc nói: "tiểu phu nhân mở một cửa hàng, bán đồ đồng nước Sở.

Triệu Hoằng Nhuận nghe xong kinh ngạc, vô thức nói: "nàng mở cửa hàng làm gì..."

Nói đến đây, hắn ngẩn người, lúc này hắn mới nhớ tới, mấy tháng trước, hắn xuất chinh Tam Xuyên, hình như đã quên để tiền lại cho vương phủ.

Phủ Túc Vương hạ nhân, phần lớn là người nhà và họ hàng của Túc Vương vệ, trung thành có thể đảm bảo, nhưng bọn hẳn không phải gia nô, mỗi tháng, Triệu Hoằng Nhuận phải trả tiền. Nhưng Triệu Hoằng Nhuận ở trong cung quá lâu, lại quên điểm này, lúc còn ở Văn Chiêu các, những thái giám phụ trách nội vụ đã có tiền công, hắn chỉ cần dùng bổng lộc, nuôi sống bản thân và tông vệ.

Nhưng bây giờ hắn đã rời khỏi vương cung, chỉ tiêu sẽ không còn người trả.

Nhắc tới cũng buồn cười, đường đường Túc Vương, xử lý mọi việc đâu ra đấy, lại quên đưa tiền chỉ tiêu trong vương phủ, may mà hạ nhân trong phủ còn chưa chết đói.

Nghĩ lại, Triệu Hoằng Nhuận không hiểu tại sao phủ Túc vương chưa rơi vào tình trạng quẫn bách.

Ï Tiểu nha đầu kia... Chẳng lẽ, 3 tháng qua, một mình gánh lấy chi tiêu toàn vương phủ? ,¡ Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày hỏi: "cửa hàng... Ở nơi nào?"

"Ở phía đông, có một cửa hàng treo bảng hiệu "Túc Thị Sở Kim", là tiểu phủ nhân mở” Thị nữ cung kính đáp.

Ï Túc Thị Sở Kim...

Triệu Hoằng Nhuận nhớ tên, quay người rời đi.

Tâm trạng phức tạp, hắn cảm thấy mình cần đến cửa hàng kia một chuyến.

Đi được mấy bước, hẳn đụng phải Trầm Úc, người sau cầm một xấp thiếp mời, nghỉ ngờ hỏi: "điện hạ, muốn đi ra ngoài?"

"Ừm”" Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, liếc thấy xấp thiệp trong tay Trâm Úc, nghỉ hoặc hỏi: "đây là cái gì?"

"Là thiếp đưa cho người gác cửa, gửi đã hai ngày." Nói xong, Trâm Úc đưa thiếp mời cho Triệu Hoằng Nhuận.

Triệu Hoằng Nhuận mở một bức thiếp mời ra xem.

Nội dung trong đó rất rắc rối, khách sáo, khen ngợi, dựng mối quan hệ, nhưng tổng kết lại chỉ có: mời Triệu Hoằng Nhuận đến phủ dự tiệc bất kỳ lúc nào.

Từ lúc Triệu Hoằng Nhuận phong vương, những thiếp mời như vậy chỗ nào cũng có, thế gia vọng tộc, ai cũng muốn móc nối với Túc vương, nhưng: Triệu Hoằng Nhuận luôn từ chối.

Tuy nhiên, lần này, Triệu Hoằng Nhuận không thể không thận trọng đối đãi.

Vì... Chữ ký trên đó, là "Thành Lăng Vương Văn Thân".

Dù Triệu Hoằng Nhuận không ấn tượng, nhưng cái tên "Văn Thân" đã thể hiện, đây là một vị vương gia có lót là chữ "Văn", Triệu Hoằng Nhuận phải gọi đối phương là tộc thúc.

Nhìn mấy tấm thiếp mời khác, nội dung cơ bản giống nhau, đều mời Triệu Hoằng Nhuận đến phủ dự tiệc.

Chữ ký có,Tế Dương vương Văn Trác","Trung Dương vương Văn Âm'Nguyên Dương vương Văn Giai", đều là Triệu Hoằng Nhuận tộc thúc.

"Mời ta tiến đến dự tiệc, mà không phải tới thăm... Bọn hắn đã mua phủ ở Đại Lương phải không?" Lẩm bẩm một câu, Triệu Hoằng Nhuận khịt mũi, thì thào: "xem ra đám người này, đã chuẩn bị đánh lâu dài... Hừ, khá thông minh."

Sau đó, Triệu Hoằng Nhuận tiện tay vứt xấp thiếp mời vào vườn hoa.

Trầm Úc mở to hai mắt, tự nhủ đây là thiếp mời của các vương gia.

Nghĩ tới đây, Trâm Úc vội vàng ngăn cản Triệu Hoằng Nhuận, khuyên nhủ: "điện hạ, ngài... Việc này... Các vương gia chủ động lấy lòng, ngài hà tất..."

"Lấy lòng? Chưa chắc." Triệu Hoằng Nhuận nhìn Trâm Úc, lập tức lắc đầu, cười lạnh nói: "Trầm Úc, theo bản vương thấy, đây là đám người kia uy hiếp bản vương mềm... Bọn hắn cũng không ngốc, đoán được bản vương muốn kéo dài, nên đưa thiếp mời đến nói cho bản vương, bọn hắn đã mua phủ ở Đại Lương, nếu bản vương không thể khiến bọn hắn hài lòng, bọn hắn còn thời gian."

"Là... Là vậy sao?" Trầm Úc kinh hãi, lập tức nhíu mày nói: "lại nói, vương gia có đất phong, không phải không được mua tài sản trong Đại Lương hay sao?"

"Cho nên, bọn hắn cố ý cho bản vương thấy, không đạt mục đích, tuyệt không bỏ, nếu ta thông minh, lúc này nên cúi đầu, mở ra Tam Xuyên, như vậy, đám người này sẽ không quá phận, có lẽ, bản vương còn được một số lễ vật..." Nói đến đây, Triệu Hoằng Nhuận ngừng cười, ánh mắt lạnh lùng, nói: "nhưng bản vương không quan tâm!"

Trầm Úc lập tức hạ giọng hỏi: "vây điện hạ dự định..."

Triệu Hoằng Nhuận khịt mũi, tự nhiên nói: "kéo thôi!... Bản vương muốn nhìn xem, đám người này có thủ đoạn gì!" Nói xong, hắn vung tay áo, cất bước đi về cửa phủ.

"Đi, Trầm Úc, theo ta xuất phủ."

Trâm Úc nhìn chỗ thiếp mời bị Triệu Hoằng Nhuận vứt đi, do dự một lúc, cuối cùng vẫn là đuổi theo.

"Điện hạ, chúng ta đi đâu? Tới Nhất Phương Thủy tạ gặp Tô cô nương sao?"

"Không, đi phía đông... Tìm cửa hàng treo biển "Túc Thị Sở Kim"." "Hả?"
Bình Luận (0)
Comment