Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 447 - Chương 477: Túc Thị Sở Kim

Chương 477: Túc Thị Sở Kim Chương 477: Túc Thị Sở KimChương 477: Túc Thị Sở Kim

Một canh giờ sau, Triệu Hoằng Nhuận và Trâm Úc, liền tìm được cửa hàng treo biển "Túc Thị Sở Kim".

Túc thị, không cần nói cũng biết, là chỉ chi Triệu Hoằng Nhuận.

Theo phong tục nước Ngụy, khi con cháu Triệu Hoằng Nhuận kết hôn với với các gia tộc khác trong nhiều thế hệ, mất đi địa vị Cơ thị Triệu gia, thì có thể đổi thành Cơ thị Túc gia, Triệu Hoằng Nhuận thành tổ tông Túc gia, đồng thời hạ xuống công tộc. Ï Công tộc: đại quý tộc có dòng máu vương tộc, là hậu duệ dòng chính bị hạ địa vị ,I

Ví dụ, đương kim Ngụy Vương là Triệu Nguyên Tư, trực hệ huyết mạch chính là Triệu Hoằng Nhuận cùng các huynh đệ, tuy nhiên, trong đời thứ 3, giống như Triệu Nguyên Nghiễm, Triệu Nguyên Tá, Triệu Nguyên Dục, cũng vẫn được coi là đích hệ vương tộc.

Nhưng sau 3 thế hệ, các chi Triệu Nguyên Nghiễm, Triệu Nguyên Tá, Triệu Nguyên Dục sẽ dần tách khỏi vương tộc, biến thành các chi phụ, cuối cùng biến thành Công tộc.

Quy tắc này, là vì củng cố sự thuần khiết trong huyết mạch vương thất mà thi hành trong gần trăm năm nay.

Ngoại lệ duy nhất, là Nguyên Dương vương, Thành Lăng vương, một số chư hầu vương, tổ tiên những người này đều có đóng góp lớn trong việc thành lập nước Ngụy những ngày đầu, Tông phủ ngại bọn hắn là vương hầu do tổ tiên phong tặng, nên không dính dáng đến bọn hẳn.

Còn Sở Kim, chỉ đồ đồng nước Sở. (Chú: "kim" ở thời xưa chỉ đồng, không phải vàng. )

Nên Túc Thị Sở Kim là cửa hàng chuyên bán đồ đồng.

Để Trầm Úc buộc dây cương ngựa vào cái cột ngoài cửa hàng, Triệu Hoằng Nhuận cất bước đi vào cửa hàng.

Trong cửa hàng, trang trí rất có phong cách nước Sở, trên giá gỗ, bày đầy các món đồ đồng, có dụng cụ nấu ăn, đồ chứa rượu, dụng cụ uống, nhạc cụ, đồ trang trí xe ngựa, gương đồng, lư đồng, ... Ngay cả đỉnh đồng cao nửa thước cũng có, bắt mắt nhất là đỉnh đồng cao hơn một thước.

Thấy Triệu Hoằng Nhuận quan sát xung quanh, một thiếu niên tươi cười tiến lên đón, khách khí nói: "vị khách quý này, xin hỏi ngài... Mới nói đến đây, tên thiếu niên thay đổi sắc mặt, kinh ngạc hét lên: "Túc Vương điện hạ?"

Triệu Hoằng Nhuận bất ngờ, hỏi: "ngươi nhận ra bản vương?"

Tên thiếu niên ngượng ngùng nói: "Túc Vương, ta là người hầu trong phủ, cha ta là làm việc cho Túc Vương vệ. ."

"ồ”" Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, hóa ra là người trong phủ, chẳng trách nhận ra hắn.

Lần đầu tiếp xúc Triệu Hoằng Nhuận, thiếu niên rất hưng phấn, luôn miệng nói: "Túc Vương điện hạ lúc nào trở về Đại Lương ? Ách... Là tiểu nhân lắm mồm, mong Túc Vương đừng trách... Túc Vương điện hạ tới tìm tiểu phu nhân sao? Tiểu phu nhân bây giờ đang tính sổ sách ở phòng sau."

"Tính sổ sách?" Triệu Hoằng Nhuận nhìn thiếu niên.

"Đúng vậy. Trong tiệm thu chi, tiểu phu nhân ghi chép trong sổ sách, sắp đến cuối tháng, cũng là cuối năm, tiểu phu nhân phải tính toán thu cho tháng này..."

Nha đầu kia... Còn có khả năng này? ñ

Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc, trong ấn tượng của hắn, Dương Thiệt Hạnh mắc chứng hoang tưởng bị hại, ngày thường cực kỳ nhu thuận nghe lời, không nhìn ra nàng còn biết kinh doanh.

Nhưng nghĩ tới tổ phụ của nàng, hiện là Thương Thủy huyện Huyện Lệnh Dương Thiệt Đạo, Triệu Hoằng Nhuận cũng không thấy kỳ lạ.

Lão đầu kia đúng là con buôn trời sinh, nịnh nọt, tham lam, đầu cơ trục lợi, vì lợi ích của mình và gia tộc, không tiếc lừa cháu gái leo lên giường Triệu Hoằng Nhuận.

Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy không đáng thay nàng: tiểu nha đầu ngoan ngoãn hiền lành, làm sao lại có một tổ phụ như vậy?

Khi Triệu Hoằng Nhuận đi vào phòng sau, hắn lập tức thấy Dương Thiệt Hạnh nghiêm túc ngồi sau bàn, bàn tay nhỏ bé cầm bút lông, cau mày viết.

F....

Triệu Hoằng Nhuận tựa vào cửa, lằng lặng nhìn nàng.

Hắn chợt phát hiện, nha đầu này ngoại trừ khả ái nhu thuận, còn có thứ khác...

Sau một lúc, Triệu Hoằng Nhuận giật mình tỉnh lại.

Nàng mới 14, nàng mới 14, nàng mới 14... Lẩm bẩm vài câu, Triệu Hoằng Nhuận bước tới, xem tiểu nha đầu cau mày vì điều gì.

Ï Thì ra đang tính toán thu chỉ SaO? jj

Thấy tiểu nha đầu đặt bút lông xuống, tính toán với vẻ phiên muộn, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy thú vị.

Nha đầu còn chẳng biết mặt mình dính mực khi nào.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận nín cười nhắc nhở nàng: "ngân lượng 263, tiền đồng lớn 6321. tiên đồng nhỉ 540."

"Hả?" Dương Thiệt Hạnh kinh ngạc quay đầu, thấy Triệu Hoằng Nhuận đứng ở phía sau, thần sắc ngẩn ngơ, cầm chiếc bút lông nhào tới, mừng rỡ kêu: "phu quân."

Triệu Hoằng Nhuận còn định nhắc nhở nàng chú ý bút lông, nhưng nghe tiếng gọi "phu quân", hắn hoảng sợ.

"Này này, đừng mù gọi."

Vừa dứt lời, tiểu nha đầu ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi hoặc không hiểu, nói: "nô không mù gọi, điện hạ là phu quân nô..."

Nhìn đôi mắt hồn nhiên, Triệu Hoằng Nhuận nhớ lại cảnh tiểu nha đầu ngồi tính sổ sách, run rẩy: vì hắn sơ suất, lại để một nữ nhân yếu đuối, không, thiếu nữ, không, là bé gái, để nàng gánh toàn bộ chỉ tiêu phủ Túc Vương.

"Phu quân lúc nào trở vê đại lương ?" Dê lưỡi hạnh vấn đạo.

"Hôm nay." Triệu Hoằng Nhuận vô thức trả lời, sau đó mới nhận ra mình chấp nhận nàng gọi "phu quân”.

"Phu quân sao đến đây?"

"." Triệu Hoằng Nhuận nhìn tiểu nha đầu, trâm giọng nói: "ta trở về vương phủ, nghe thị nữ nói, ngươi mở một cửa hàng, nên tới xem chút..."

Nghe vậy, tiểu nha đầu sắc mặt tái đi, nhút nhát nói: "nô tự quyết định, mở cửa hàng này, phu quân sẽ không tức giận chứ?”

Triệu Hoằng Nhuận đoán được tiểu nha đầu vì sao sợ hãi, nàng mở cừa hàng mà không được Triệu Hoằng Nhuận cho phép.

Nghĩ ngợi một lúc, Triệu Hoằng Nhuận cố ý xụ mặt nói: 'nếu muốn ta không tức giận, thì nàng nói mục đích mở tiệm."

Tiểu nha đầu lặng lẽ rời khỏi vòng tay Triệu Hoằng Nhuận, cúi đầu ấp a ấp úng nói: "phu quân xuất chinh, trong phủ không có tiền..."

Vì e ngại, nàng nói mấy chữ liên lén nhìn Triệu Hoằng Nhuận, mất rất lâu mới giải thích xong.

Tổng kết lại chỉ có: Triệu Hoằng Nhuận xuất chinh, không để lại tiền trong phủ Túc Vương, hơn nữa, vương phủ cũng không có con đường kiếm tiền, tiểu nha đầu thấy trong phủ khó khăn, liền muốn mở tiệm, tiền kiếm được dùng để chỉ tiêu.

Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận bất giác áy náy.

"Ta không có giận..." Hắn thở dài, chủ động ôm Dương Thiệt Hạnh vào lòng, nói: "khổ ngươi."

Đây là lần đầu Triệu Hoằng Nhuận chủ động ôm, Dương Thiệt Hạnh vừa rồi còn sợ, giờ đã kinh ngạc, gương mặt mũm mĩm hơi đỏ lên, vui vẻ nói: "phu quân nói quá lời, lo liệu gia nghiệp, là bổn phận của nô..."

f Nữ nhân tốt, đáng tiếc 14 tuổi... j

Triệu Hoằng Nhuận hơi sợ, nhanh chóng thả ra, đổi chủ đề: "nhưng ngươi lấy tiền ở đâu, mua cửa hàng, còn có những món đồ kia... Ta thấy khá tỉnh xảo."

"Nô viết một phong thư nhà, sai người giao cho tổ phụ, tổ phụ thay nô mua sắm, còn đưa tới mấy rương tiền..."

Ï Tiền nhà mẹ?

Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm.

"Tổ phụ ngươi?"

Nhìn Dương Thiệt Hạnh, Triệu Hoằng Nhuận nhớ lại lão già Dương Thiệt Đạo.

Dù Dương Thiệt Đạo nịnh nọt, nhưng người này thực sự biết làm người, hơn nữa, có ít bản lĩnh, ít nhất Thương Thủy huyện được hắn quản lý đâu ra đấy. Là một tiểu nhân có tài.

Bất kể thế nào, Triệu Hoằng Nhuận vân không muốn dính dáng đến.

"Nha đầu, ngươi mượng nhà mẹ... Phi! Mượn tổ phụ ngươi bao nhiêu? Ta cho ngươi, trả hết."

Dương Thiệt Hạnh nghe xong, vội vã nói: "không được! Còn chưa tới kỳ trả, tổ phụ cho nô mượn tiền, nhưng thu tiền lãi, sớm trả tiền há không thiệt thòi, không công thay tổ phụ kiếm tiền?"

Triệu Hoằng Nhuận sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Dương Thiệt Đạo cho ngươi mượn tiền, còn thu lãi?"

"Phu quân cũng thấy tức giận?" Tiểu nha đầu tức giận nói, nắm chặt tay: "nô muốn kiếm số tiền này về!"

Triệu Hoằng Nhuận há miệng, nhưng không biết nói gì. Ÿ Tiểu nhân kia đúng thật thông minh... J
Bình Luận (0)
Comment