Chương 479: Người Hòa Giải Bá Đạo
Chương 479: Người Hòa Giải Bá ĐạoChương 479: Người Hòa Giải Bá Đạo
Khoảng một canh giờ, Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo Trầm Úc Lữ Mục, được xe ngựa của Triệu Hoằng Mân đưa tới Tông phủ.
Hiện tại Tông phủ khong có thay đổi gì.
Thay đổi là tâm trạng Triệu Hoằng Nhuận.
"Hoằng Nhuận đường đệ."
Thấy Triệu Hoằng Nhuận chắp tay sau lưng đứng trước cửa Tông phủ, Triệu Hoằng Mân giật mình.
Trong ấn tượng của hắn, phàm là con cháu bị Tông phủ mời đến, không ai là không nơm nớp lo sợ, quy củ, cho dù là đông cung thái tử Hoằng Lễ, mấy năm trước bị Ngụy Vương phạt đến Tông phủ, cũng cúi đầu ra vào.
Bao gồm hai năm trước Triệu Hoằng Nhuận.
Triệu Hoằng Mân còn nhớ rõ, hai năm trước hắn phụng mệnh bắt vị đường đệ này, mặc dù lúc đó đường đệ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra đường đệ lúc đó chỉ giả vờ.
Đến năm ngoái, khi Triệu Hoằng Nhuận xung đột Nguyên Dương vương thế tử Triệu Thành Tú, cũng là hắn dẫn Vũ Lâm vệ đến bắt người.
Lúc đó, Triệu Hoằng Mân mơ hồ cảm thấy, Triệu Hoằng Nhuận không còn e ngại Tông phủ như trước.
Hiện tại, vị đường đệ này đến Tông phủ lần 3, đã không còn sợ hãi chút nào, sự bình tĩnh này, để Triệu Hoằng Mân phải bội phục. Nhưng bội phục thì bội phục, Triệu Hoằng Mân vẫn phải thúc giục, vì người triệu tập lần này là một số trưởng lão trong tộc.
"Hoằng Nhuận đường đệ, chúng ta nhanh chóng vào phủ... Nếu có người nhìn thấy ngươi ở đây trì hoãn, báo với phủ, sợ rằng bất lợi với ngươi."
Triệu Hoằng Mân nhỏ giọng nhắc nhở.
".." Triệu Hoằng Nhuận nhìn đường huynh, cười nhạt hỏi: 'lần này, không phải Nhị bá bảo ta tới đúng không?"
Triệu Hoằng Mân nhìn Vũ Lâm vệ đi cùng, hàm hồ nói: "chuyện này, đường đệ sau khi vào phủ thì biết."
Nói xong, hắn xoay người, gật đầu với Triệu Hoằng Nhuận coi như ám chỉ.
Triệu Hoằng Nhuận nhìn là hiểu, trong Tông phủ có thể sai khiến Tông Chính Triệu Nguyên Nghiễm không có mấy.
Ï Xem ra hôm nay sẽ nguy hiểm... ¡
Nghĩ một lúc, Triệu Hoằng Nhuận dưới sự thúc giục của Triệu Hoằng Mân, cuối cùng cất bước vào trong phủ.
Tông phủ được gọi là nhà của thành viên Cơ thị, nhưng không có bao nhiêu người Cơ thị vui lòng đến, vì nó giữ vai trò trừng phạt thành viên Cơ thị, nếu có con cháu Cơ thị phạm tội, chỉ cần không phải tạo phản, bán nước, khi quân, sẽ không bị tuyên án tử hình, cùng lắm chỉ nhốt cả đời trong Tông phủ.
Chính vì vậy, con cháu Cơ thị vẫn khá sợ Tông phủ, tuy không phải chết, nhưng bị nhốt cả đời, đối với một người hưởng vinh hoa phú quý từ nhỏ đúng là sống không bằng chết. Vì vậy, không một con cháu Cơ thị nào không thành thật, luôn miệng "ta sẽ hối cải", đâu giống Triệu Hoằng Nhuận, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào Tông phủ.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Mân khuyên nhủ, thuyết phục Triệu Hoằng Nhuận thu lại kiêu ngạo.
Tiếc rằng Triệu Hoằng Nhuận từ chối khéo lời nhắc nhở của Triệu Hoằng Mân, thái độ kiên quyết nói: "ta không đến Tông phủ vì phạm tội, vậy tại sao không thể ngẩng đầu ưỡn ngực?... Ta không thẹn với lương tâm!"
Triệu Hoằng Mân còn muốn khuyên, nhưng thấy Triệu Hoằng Nhuận kiên quyết, hắn chỉ đành từ bỏ, nhỏ giọng nói với Triệu Hoằng Nhuận, tý nữa nói chuyện cố gắng đừng gây sự.
Triệu Hoằng Nhuận cười nhạo, từ chối cho ý kiến.
Dọc theo hành lang, đi qua sân thao luyện, lại qua mấy khu vườn, Triệu Hoằng Nhuận được Triệu Hoằng Mân dẫn tới một căn phòng lớn nằm sâu trong Tông phủ.
Lúc này, Triệu Hoằng Mân dừng bước, đưa tay chỉ vào phòng, nói: "ta chỉ có thể dẫn đến đây, Hoằng Nhuận đường đệ đi vào... Nhớ lấy, không được lỗ mãng" Nói xong, hắn dặn dò Trầm Úc và Lữ Mục đôi câu, bảo bọn hắn dừng ở ngoài.
Trâm Úc và Lữ Mục bất đắc dĩ, nhưng dù không muốn, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh.
"Điện hạ, hai người ti chức đợi ở ngoài, điện hạ nếu có gì... Ừm, cần, gọi chúng ta một tiếng là được."
Trầm Úc ám chỉ Triệu Hoằng Nhuận. Giữa Tông phủ nuôi dưỡng bọn hắn và người bọn hắn hiệu trung, bọn hắn chọn vế sau.
Đây cũng là chuyện đương nhiên.
Chỉ là lời ám chỉ khiến Triệu Hoằng Mân cười khổ.
"Không sao, ta có thể ứng phó."
Thấy Trầm Úc và Lữ Mục lộ vẻ "đã sẵn sàng", Triệu Hoằng Nhuận hơi buồn cười, trấn an bọn hắn vài câu, liền đi vào phòng.
Lúc này, trong phòng sớm đã biết được Triệu Hoằng Nhuận đi tới, một tông vệ đi ra, cung kính nói: "Túc Vương điện hạ, mời theo tỉ chức."
Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, đi theo.
Vừa vào trong sảnh, con ngươi hắn co lại, vì hắn nhìn thấy, hai hàng ghế trong sảnh có mấy người. 4 người trái, 4 người phải, tổng cộng 8 người, từ vẻ ngoài thì đều lớn tuổi hơn Triệu Hoằng Nhuận
Đồng nghĩa, những người này là trưởng bối của Triệu Hoằng Nhuận.
Khiến Triệu Hoằng Nhuận bất ngờ là, Nhị bá Triệu Nguyên Nghiễm đang ngồi bên trái.
Đây là người duy nhất hắn quen thuộc.
Khiến Triệu Hoằng Nhuận bất ngờ là, trừ Nhị bá liếc nhìn hẳn, còn lại thì nhắm mắt.
"Ngồi xuống."
Ngồi dưới Triệu Nguyên Nghiễm, một ông mở miệng nói.
Vừa dứt lời, liền có một tông vệ lấy ra một tấm nệm đặt giữa sảnh.
Muốn làm gì? Thẩm vấn sao? Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, nhìn lão nhân kia, Triệu Hoằng Nhuận phán đoán tuổi tác lớn hơn Nhị bá, nhưng khí thế nói chuyện rất mạnh mẽ.
Đó là khí thế của một thượng vị giả.
"Ngồi!" Lão nhân thấy Triệu Hoằng Nhuận bất động, nhíu mày, nói lại.
Giọng điệu, gần như mệnh lệnh.
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận càng khó chịu, đúng lúc này, Triệu Nguyên Nghiễm mở mắt nhìn Triệu Hoằng Nhuận, mí mắt rũ xuống, ám chỉ ngồi xuống.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận ngồi xuống, tư thế giống 8 người, đều là quỳ.
Mặc dù hắn rất ghét người khác dùng giọng như ra lệnh cho hắn, nhưng hắn vẫn nể mặt Nhị bá.
Sau khi quỳ xuống, Triệu Hoằng Nhuận nghĩ trong lòng "lão già".
Nào đoán được, vị lão nhân kia mở miệng: "lễ nghỉ lúc ngồi đâu?"
"Cái gì?" Triệu Hoằng Nhuận không nghe rõ.
Thấy vậy, lão nhân càng thêm không vui, lạnh lùng nói: "lễ nghi lúc ngồi!... Chẳng lẽ lễ quan không dạy ngươi sao?!"
F....J
Triệu Hoằng Nhuận híp mắt, nhưng nhịn xuống, chắp tay nói: "tiểu bối Hoằng Nhuận, đa tạ trưởng lão ban ngồi."
"Ừm." lão nhân hài lòng gật đầu, thuận miệng nói với 2 lão nhân khác: "Nguyên Tư bỏ bê quản giáo kẻ này..."
2 lão nhân kia nghe vậy, vẻ mặt khác nhau nhìn Triệu Hoằng Nhuận, một người gật đầu, một người mỉm cười, khen ngợi: "tài năng kẻ này... Trong thế hệ không ai sánh bằng."
"Vậy thì sao?" lão nhân đầu tiên khit mũi.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận càng khó chịu.
Đúng lúc này, Triệu Nguyên Nghiễm chen miệng nói: "Hoằng Nhuận, ba vị này, chính là ngươi tam thúc công, đường thúc công, tiểu thúc công."
Ï Ta... !@#$%! J
Triệu Hoằng Nhuận hơi kinh hãi, dù hắn đã có dự cảm, nhưng lời Triệu Nguyên Nghiễm, vẫn để hắn kinh ngạc.
Thúc công... Hơn hắn 2 thế hệ!
Hơn nữa 3 người xuất hiện cùng lúc.
Theo cách tính 60 năm một giáp, ba vị này là 3 người già nhất trong Tông phủ? "Xem ra chuyện Tam Xuyên ảnh hưởng không nhỏ... Thế mà để đám đồ cổ này đi ra."
Triệu Hoằng Nhuận có hơi thấp thỏm, chắp tay cung kính nói: "Hoằng Nhuận, gặp qua tam thúc công, đường thúc công, tiểu thúc công."
"Hừ, coi như còn nhớ lễ nghi." Vị tam thúc công kia lạnh nhạt nói.
Còn vị đường thúc công kia lạnh nhạt nhìn Triệu Hoằng Nhuận, chỉ gật đầu.
Duy có tiểu thúc công vừa khen Triệu Hoằng Nhuận, cười híp mắt gật đầu, vẫy tay nói: "Hoằng Nhuận, đừng khách sáo, lần này ba người chúng ta mời ngươi tới, là hy vọng song phương có thể thẳng thắn nói chuyện..."
Ï Song phương? J Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, nhìn vê 4 người ngồi bên phải. Ÿ Thì ra là thế... J