Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 450 - Chương 480: Không! F Thì Ra Là Thế... J

Chương 480: Không! F Thì ra là thế... J Chương 480: Không! F Thì ra là thế... JChương 480: Không! F Thì ra là thế... J

Triệu Hoằng Nhuận nhìn bốn người bên phải, ánh mắt lạnh nhạt.

Cùng lúc đó, tam thúc công giới thiệu bốn người: "Thành Lăng Vương Văn Thân, Tế Dương Vương Văn Trác, Trung Dương Vương Văn Âm, Nguyên Dương Vương Văn Giai... Hoằng Nhuận, bọn hắn đều là tộc thúc ngươi, ngươi đến bái kiến bọn hắn."

Triệu Hoằng Nhuận không có để ý tam thúc công nói, chỉ đánh giá 4 vị tộc thúc, nhất là Nguyên Dương Vương Triệu Văn Giai.

Nguyên nhân rất đơn giản, Nguyên Dương Vương thế tử Triệu Thành Tú, đã bán Bác Lãng Sa với giá mười mấy vạn lượng cho Triệu Hoằng Nhuận, còn nghĩ rằng bản thân được lợi.

Dù là bà con xa, nhưng Triệu Hoằng Nhuận vẫn cảm thấy, Triệu Thành Tú thật sự là bao cỏ, gọi là hoàn khố đúng là xúc phạm, như Di vương, cũng là hoàn khố, còn là hoàn khố đứng đầu.

Nhưng trong lòng Triệu Hoằng Nhuận, Lục vương thúc là người tài giỏi.

Triệu Thành Tú? Xách giày cho Lục vương thúc cũng không xứng!

Vì vậy, Triệu Hoằng Nhuận hết sức tò mò, Nguyên Dương Vương Triệu Văn Giai là người thế nào, lại có thể dạy ra bao cỏ Triệu Thành Tú.

Nhìn dòng chính vương tộc, các huynh đệ của Triệu Hoằng Nhuận, có kẻ nào kém không? Cho dù đông cung thái tử "đức nhiều hơn tài", cũng hơn xa Triệu Thành Tú.

Còn lại, như Ung Vương Hoằng Dự, Tương Vương Hoằng Cảnh, Yến Vương Hoằng Cương, Khánh Vương Hoằng Tín, Duệ Vương Hoằng Chiêu, ai mà không có tài? Ngay cả Triệu Hoằng Mân, trong mắt Triệu Hoằng Nhuận cũng là người có tài.

Ï Quả nhiên vẫn là do hoàn cảnh sống và sự giáo dục nhận được. . .¡

Triệu Hoằng Nhuận thầm nghĩ.

Con cháu vương tộc dòng chính nhìn chung là giữ mình trong sạch, nhất là con Ngụy Vương, cạnh tranh vương vị kịch liệt, không ai nhường ai.

Hơn nữa, Cung Học nghiêm ngặt giáo dục, khiến con cháu vương tộc được dạy dỗ đúng đường, tài năng chỉ là phụ, Cung Học dạy dỗ, là để các vương tử trở thành một người lãnh đạo đủ tư cách.

Còn đám con cháu của chỉ nhánh như Triệu Thành Tú đâu có áp lực này. Bọn hắn sinh ra áo cơm không lo, không có gì bất ngờ xảy ra, là cả một đời vinh hoa phú quý, hoàn cảnh sinh hoạt như vậy, để bọn hắn không có lý tưởng không có hoài bão.

Triệu Hoằng Nhuận rất hâm mộ... Không, rất hận đám người này!

Vì phụ vương hắn, sẽ không cho con phung phí tiền tài, Triệu Hoằng Nhuận đã lớn như vậy, chưa bao giờ từ hắn nhận được một đồng tiền tiêu vặt từ chỗ Ngụy Vương, phương pháp giáo dục của Ngụy Vương, không, phải nói là vương tộc dòng chính, là: ngươi có thể kiếm được, vậy sẽ là của ngươi.

Vì sự giáo dục này, Triệu Hoằng Nhuận và các huynh đệ, gặp phải vấn đề là tự thân vận động.

Nếu chỉ như thế thì không sai, có đôi khi Ngụy Vương vì đạt được mục đích mà không ngần ngại bán đứng con cái, lợi dụng con cái, khiến Triệu Hoằng Nhuận mỗi lần làm một chuyện đều phải tỉ mỉ, miễn cho bị phụ vương lợi dụng.

Bị lợi dụng là chuyện nhỏ, nhưng nếu bị lợi dụng xong còn bị cười nhạo, thì thật không dễ chịu.

"Hoằng Nhuận!"

Ngay khi Triệu Hoằng Nhuận đánh giá bốn tên tộc thúc, một tiếng hét lớn vang lên.

Triệu Hoằng Nhuận lấy lại tinh thần, lúc này hắn mới chú ý tam thúc công, đang trợn mắt nhìn hắn.

Chỗ nào đắc tội lão già này ? ¡

Triệu Hoằng Nhuận nghi ngờ nhìn qua tam thúc công, người sau chỉ vào 4 tên vương giá, nói với Triệu Hoằng Nhuận: "bọn hắn đều là tộc thúc của ngươi, lão phu để ngươi hành lễ, ngươi vì sao giả câm vờ điếc?!" Hành lễ với bốn người này? ¡

Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, quay đầu nhìn về Thành Lăng Vương Triệu Văn Thân, Tế Dương Vương Triệu Văn Trác, Trung Dương Vương Triệu Văn Âm, Nguyên Dương Vương Triệu Văn Giai, thấy 4 người đắc ý, lòng hẳn trâm xuống.

F Thì ra là thế... Thì ra có ý này. „¡

Triệu Hoằng Nhuận tặc lưỡi, cười mỉa nhìn 4 người.

Hắn đã đoán được ý định của 4 người, dùng mấy lão già trong Tông phủ gây áp lực lên hắn, ép hẳn cúi đầu, nhận thua mà thôi.

Mà tam thúc công, rõ ràng đã bị bốn người thuyết phục.

Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận nhếch mép, quay đâu nhìn tam thúc công, cười hỏi: "tam thúc công, có phải Hoằng Nhuận chỉ cần hành lễ với 4 vị tộc thúc là có thể trở về? Sau này nước giếng không phạm nước sông? Nếu như thế, ta cũng không ngại hành lễ."

Tam thúc công nghe vậy sắc mặt cứng đờ, sắc mặt 4 vị vương gia cũng mất tự nhiên, dù sao mục đích hôm nay bọn hẳn gọi Triệu Hoằng Nhuận đến, là vì chuyện Tam Xuyên, còn hành lễ chỉ là ép Triệu Hoằng Nhuận cúi đầu, thuận tiện đưa ra yêu cầu.

Nhưng Triệu Hoằng Nhuận nói kiểu này, bọn hắn lâm vào thế khó.

Thấy vậy, Thành Lăng Vương Triệu Văn Thân vội vàng hoà giải: "tam thúc, đừng quan tâm hành lễ hay không. Hoằng Nhuận tuổi còn nhỏ, lơ là lễ nghi, cùng là chuyện thường." Nói xong, hắn quay đầu nói với Triệu Hoằng Nhuận: "Hoằng Nhuận, chúng ta lần này mời ngươi đến, là muốn thương lượng chuyện Tam Xuyên... Chúng ta là tộc thúc ngươi, trước đó không biết đắc tội ngươi ở đâu, mà thương đội của chúng ta không được rời khỏi Thành Cao Quan, chúng ta nghĩ trong đó có hiểu lầm."

".." Triệu Hoằng Nhuận trầm mặc.

Hắn không có ân oán với 4 người, không cần cắt đứt đường kiếm tiền của bọn hắn, chỉ là vì nước Ngụy ngày sau suy nghĩ, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy hắn cần kiềm chế thương đội của vương tộc, công tộc.

Nên từ góc độ quốc gia, Triệu Hoằng làm không sai.

Nhưng từ tình nghĩa đồng tộc, cách làm của Triệu Hoằng Nhuận là "hướng khuỷu tay ra ngoài".

Nhất là khi Thành Lăng Vương dùng giọng tử tế nói chuyện, Triệu Hoằng Nhuận đúng là không biết tiếp lời thế nào. Thấy Triệu Hoằng Nhuận trầm mặc quá lâu, tam thúc công khịt mũi nói: "Hoằng Nhuận, việc ngươi cần, cũng chỉ là gật đầu, Thành Cao Quan, lão phu tự sẽ đi xử lý."

Ngụ ý, chỉ cần Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, chuyện này liên xong.

Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu nhìn về phía tam thúc công, nghiêm túc hỏi: "tam thúc công, ngươi có biết, Hoằng Nhuận năm trước tại sao lại chủ động xin dẫn quân tới Dĩnh Thủy quận, đánh bại Hùng Thác xâm chiếm Đại Ngụy không?”

Tam thúc công nhíu mày, không vui nói: "chiến công của ngươi, lão phu nhớ kỹ...

Nhưng Triệu Hoằng Nhuận không có để ý tới tam thúc công nói, cắt ngang: "nước Sở cho rằng có thể ép buộc người Ngụy khuất phục, ta đánh tan 16 vạn đại quân chiến tích nói cho nước Sở, không! Đại Ngụy dám nói với bất kỳ thế lực nào ép buộc... Không!"

Nói xong, hắn nhìn thẳng tam thúc công, nói: "không! Đây là câu trả lời của bản vương!"

Cả sảnh im lặng.

Thành Lăng Vương, Tế Dương Vương, Trung Dương Vương, Nguyên Dương Vương kinh hãi nhìn Triệu Hoằng Nhuận, ngay cả Triệu Nguyên Nghiễm, cũng khó tin nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

Không ai nghĩ tới, Triệu Hoằng Nhuận lại ở trước mặt 3 vị trưởng lão, kiêu căng xưng "bản vương", hơn nữa chỉ cây dâu mắng cây hòe, sỉ nhục 3 vị thúc công là "ác đảng", quả thực là chuyện xưa nay chưa từng có!

"Ngươi..." ba vị thúc công ngây người một lúc dần lấy lại tinh thần, chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc nói: "Hoằng Nhuận, ngươi dám..."

"Gọi Túc Vương! Triệu Hoằng Nhuận trâm giọng quát lên.

"Cái gì?" Tam thúc công nghe vậy kinh ngạc.

Triệu Hoằng Nhuận khịt mũi, lạnh lùng nói: "ta là Đại Ngụy Túc Vương, được phong vương, há chỉ là tiểu bối trong miệng ngươi? Ngươi nếu cũng có vương vị, thì ngang cấp bản vương, bằng không, bản vương lớn hơn ngươi..."

"Làm càn!" Tam thúc công vỗ án mắng: "tiểu bối, ngươi dám xem tổ tông lễ pháp không tồn tại sao?!"

"Tổ tông lễ pháp để ngươi cậy già lên mặt?" Triệu Hoằng Nhuận khịt mũi, nhìn thẳng tam thúc công, găn từng chữ: "lão giài" Mắng.

Lần này là nhục mạ thẳng mặt.

Nhất thời, Thành Lăng Vương, Tế Dương Vương, Trung Dương Vương, Nguyên Dương Vương, bao gồm Triệu Nguyên Nghiễm, kinh hãi chết lặng.

"Người tới!" tam thúc công trong cơn giận, chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận quát lên: "bắt tên cuồng vọng này!"

Nghe câu này, tông vệ tiến vào sảnh, bắt Triệu Hoằng Nhuận.

Triệu Hoằng Nhuận bị giam vào tĩnh †ư phòng, tự ngẫm lỗi lâm.

Nhưng vẻ mặt Triệu Hoằng Nhuận vẫn không đổi.

Mà thấy Triệu Hoằng Nhuận bị tông vệ đưa đi, 4 vị vương gia ngạc nhiên nhìn nhau.

Đây... Là chuyện gì?
Bình Luận (0)
Comment