Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 471 - Chương 503: Bố Trí Trước Khi Đi 2

Chương 503: Bố Trí Trước Khi Đi 2 Chương 503: Bố Trí Trước Khi Đi 2Chương 503: Bố Trí Trước Khi Đi 2

Bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận cũng không ít người.

Tỉ như Tông Vệ, tỉ như Túc Vương vệ.

Chỉ là người thông minh mưu trí trong đó có bao nhiêu?

Một người cũng không.

Tỉ như lúc Triệu Hoằng Nhuận bị Tông phủ nhốt, các tông vệ rất lo, nhưng bọn hắn không nghĩ ra biện pháp nào giúp Triệu Hoằng Nhuận ra ngoài.

Ngược lại, Vương Thích không biết từ đâu nhận được một phong thư, chủ nhân phong thư lại có một diệu kế.

Dùng cớ thiếu tiền tuyên bố đình công, liên hợp Hộ Bộ, Binh Bộ, Công Bộ thượng tấu, cho Ngụy Vương cơ hội nhúng tay, chiêu này rất khéo.

Từng chuyện đều hợp lý!

Nếu chủ nhân bức thư biết rõ tâm quan trọng của Dã Tạo ty trong lòng Triệu Hoằng Nhuận, thì thủ đoạn này khá cao minh.

So với chủ nhân bức thư, người bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận không giúp được gì trong chuyện lần này.

Cho dù là tông vệ Triệu Hoằng Nhuận tín nhiệm nhất.

Điều này khiến Triệu Hoằng Nhuận có hơi ghen ty với thái tử.

Đông cung thái tử, từng bị phe Ung Vương chế giêu “đức hơn tài”.

Đây không phải nói tốt.

Đức là đạo đức, đức hạnh, nói lên tính khí và cách đối nhân xử thế của một người.

Mà thái tử, đối nhân xử thế không có gì đáng chê trách, luôn tuân quy tắc, nhưng tệ ở chỗ lòng dạ hắn hơi nhỏ, gặp chuyện tốt thì tự mãn, gặp chuyện xấu thì khó chịu, tính cách là điều đáng nói.

Trong tình huống này, nói đức hơn tài, chính là mỉa mai.

Triệu Hoằng Nhuận cũng cho là như vậy.

Theo Triệu Hoằng Nhuận, nếu thái tử không phải là trưởng tử, lại không có phụ tá, giảng sư, hắn sao có thể đấu được Ung Vương? Người sau mới là kẻ tài đức vẹn toàn.

Nhưng bây giờ thái tử có Lạc Tần phụ tá, mấy lần hỗ trợ đông cung thoát khỏi nguy nan.

Không thể phủ nhận, Lạc Tần có tài phò vương, không những trí tuệ siêu quần hơn nữa tài học cũng rất xuất chúng, có đôi khi Triệu Hoằng Nhuận thở dài: người này đi nhờ vả đông cung, thật là người tài không được trọng dụng.

Nếu như Triệu Hoằng Nhuận có người tài như Lạc Tân phụ tá, thì có lẽ không bị Tông phủ nhốt 17 ngày.

Nhưng tiếc rằng bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận không có trợ thủ đắc lực nào, nên mỗi lần gặp phải vấn đề, Triệu Hoằng Nhuận đều phải tự nghĩ biện pháp giải quyết.

Vì để tránh cho sau này phát sinh chuyện tương tự, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy hắn cần phải mời chào một vài phụ tá xuất sắc, lỡ một ngày hắn không có mặt, những phụ tá kia có thể khống chế cục diện.

Chỉ là chuyện này rất khó làm nhanh, lấy hắn hôm nay uy danh, một khi mời chào môn khách, phụ tá, sẽ rất nhiều người chen nhau vào phủ Túc Vương.

Hơn nữa, bây giờ có lời đồn liên quan đến hắn, cần phải tạm thời mai danh ẩn tích, bằng không, sẽ có người bàn tán: Túc Vương có quyền lực, còn mời chào môn khách, hắn muốn làm gì?

F Từ từ tìm kiếm. ¡

Khẽ thở dài, Triệu Hoằng Nhuận đứng dậy, dặn dò Vương Thích: “lời bản vương, ngươi đã nhớ kỹ chưa?... Bản vương không ở Đại lương, ngươi thay bản vương giám sát. Nếu ngày bản vương trở vê Đại Lương, thấy Dã Tạo ty không tốt, bản vương sẽ hỏi tội ngươi, hiểu chưa?”

“Hạ quan tuân lệnh” Vương Thích cung kính hành lễ nói.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, bước ra gian phòng.

Sau khi dặn dò Vương Thích, Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo tông vệ về phủ Túc Vương, hắn phải kể chuyện bản thân sắp rời đi cho mấy nữ nhân.

Đối với chuyện này, thái độ mấy nữ nhân không giống nhau.

Tỉ như, Ô na không quan tâm đi đâu, với nàng ở đâu cũng đều xa lạ

Giống nàng còn có Tô cô nương, ở Đại Lương không có thân nhân, chỗ dựa duy nhất chỉ có Triệu Hoằng Nhuận mà thôi.

Còn Mị Khương, mặc dù luôn miệng nói nước Sở ra sao không liên quan đến mình, nhưng Triệu Hoằng Nhuận nhìn ra, nàng vẫn muốn đến thăm nước Sở, hoặc là đến thăm nơi nàng sinh ra, Nhữ Nam.

Còn Mị Nhuế, mặc dù đi theo Ngọc Lung công chúa chạy khắp nơi, chơi rất vui vẻ, nhưng vừa nghe tỷ tỷ muốn đi Thương Thủy, liền từ bỏ Ngọc Lung công chúa.

Dương Thiệt Hạnh càng không cần nói, gia tộc của nàng ở Thương Thủy, chỉ là nàng vẫn bận tâm chuyện cửa hàng.

Duy chỉ có Ngọc Lung công chúa, có hơi do dự, trong khoảng thời gian này nàng thân thiết với Di Vương, làm Triệu Hoằng Nhuận có hơi ghen tị.

Ghen tị với Ngọc Lung công chúa, theo Triệu Hoằng Nhuận thấy, Lục Vương thúc giờ đây sủng ái Ngọc Lung công chúa còn hơn cả hắn.

“Hoàng tỷ không đi Thương Thủy với ta sao?”

“Việc này..” Ngọc Lung do dự nói: “ta cùng Lục thúc đã hẹn, cuối tháng đi săn, tiếp đó đi Định Đào xem đồ sứ, tiếp đó ngồi thuyền đi gặp bạn bè Lục Vương Thúc, cùng cược đua ngựa... A, đúng, còn muốn ngồi thuyên đi Tam Xuyên, đi gặp bạn Lục thúc ở Tam Xuyên... Hừ! Hoằng Nhuận ngươi không dẫn ta đi Tam Xuyên, Lục thúc dẫn ta đi.”

Nghe Ngọc Lung công chúa nói lịch trình, Triệu Hoằng Nhuận trợn mắt.

Trong ấn tượng của hẳn, Lục vương thúc thích đi du sơn ngoạn thủy, tiêu tiền như nước, Ngọc Lung công chúa đi theo Lục vương thúc, để Triệu Hoằng Nhuận không dám tưởng tượng, sau này Ngọc Lung công chúa biến thành dạng gì.

Đêm đó, Triệu Hoằng Nhuận đi Ngưng Hương cung, kể chuyện cho Trâm thục phi.

Trâm Thục Phi mặc dù không muốn xa con, nhưng cũng hiểu, trừ phi con trai chủ động giao quyền, bằng không, chỉ đành tạm rời Đại Lương, chờ mọi chuyện lắng lại.

Nàng chỉ nhắc nhở con trai chú ý cẩn thận, đồng thời, cũng dặn dò Trầm Úc, Lữ Mục, Vệ Kiêu, để bọn hắn trông chừng Triệu Hoằng Nhuận.

Đương nhiên, Trâm thục phi cũng oán trách các trưởng lão Tông phủ.

Đại khái giờ Tuất, Triệu Hoằng Nhuận mới có thể trở về phủ Túc Vương.

Để hắn bất ngờ là, hạ nhân bẩm báo Lục vương thúc, đang chờ hắn trong hoa viên.

Triệu Hoằng Nhuận đến hoa viên, quả nhiên nhìn thấy Lục thúc đang ngồi trong đình.

“Lục thúc.”

Triệu Hoằng Nhuận kêu một tiếng.

Triệu Nguyên Dục đứng dậy, chào Triệu Hoằng Nhuận, sau đó nói: “chuyện Tông phủ, Lục thúc không nhúng tay, ngươi không trách Lục thúc chứ?” “Sao có thể” Triệu Hoằng Nhuận thản nhiên nói.

Dù sao Lục thúc chỉ là một nhàn tản vương gia, trong triều không có quyền thế, mặc dù tiền bạc không thiếu, nhưng chẳng làm gì được Tông phủ.

“Nghe nói ngươi chuẩn bị đi Thương Thủy?”

Sau khi ngồi xuống ghế, Triệu Nguyên Dục cười hỏi.

Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, khó tin nhìn Lục vương thúc, kinh ngạc nói: “Lục thúc, người cũng quá... Ta vừa mới quyết định... Là Ngọc Lung vương tỷ nói?”

Triệu Nguyên Dục lắc đầu, mỉm cười nói: “từ lúc Tông phủ trưởng lão thả tin đồn, Lục thúc liền đoán được, tiểu tử ngươi phải đi Thương Thủy.... Theo tính cách ngươi, không chấp nhận giao quyền, vậy chỉ có thể tạm lánh đi nơi khác... Nhưng ngươi sẽ đi đâu? Khả năng cao nhất, chính là Thương Thủy huyện ngươi thắng được...”

“Không hổ là Lục thúc!” Triệu Hoằng Nhuận vừa cười vừa nói.

Triệu Nguyên Dục cười nói: “đây đã là gì? Chuyện này rất dễ dàng đoán, người đoán được chuyện này cũng không ít... Nhưng lúc này ngươi rời khỏi Đại Lương, bất luận đối với ngươi hay đối với một vài người, đều có lợi ích.”

“," Triệu Hoằng Nhuận liếc Lục vương thúc.

Hắn biết Lục thúc đang ám chỉ đông cung, Ủng Vương, Tương Vương.

Song lần này, Triệu Hoằng Nhuận đoán sai.

“Đúng, Hoằng Nhuận, Lục thúc hỏi ngươi một chuyện, lân này ngoại trừ Tông phủ trưởng lão, ngươi còn đắc tội người nào không?”

“Hả?”

Triệu Hoằng Nhuận không hiểu nhìn Triệu Nguyên Dục, vẻ mặt người sau hết sức nghiêm túc.
Bình Luận (0)
Comment