Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 472 - Chương 504: Nhiều Người Thúc Đẩy

Chương 504: Nhiều Người Thúc Đẩy Chương 504: Nhiều Người Thúc ĐẩyChương 504: Nhiều Người Thúc Đẩy

- Thời gian quay về năm trước -

Cuối tháng 12.

Lúc Triệu Hoằng Nhuận chưa trở lại Đại Lương, còn Di vương dẫn theo Ngọc Lung công chúa và Mị Nhuế, đi săn ở Bình Khâu.

Theo lời kể của dân địa phương, khu vực Bình Khâu xuất hiện một con bạch hồ, Triệu Nguyên Dục muốn con thú này đưa cho Ngọc Lung công chúa.

Tiếc rằng bọn hắn tìm kiếm Bình Khâu hơn 20 ngày, bắt được không ít con mồi, nhưng vẫn không thể tìm được bạch hồ.

Thấy vậy, Triệu Nguyên Dục nói với Ngọc Lung công chúa đang thất vọng: "Ngọc Lung, sắp cuối năm, chỉ bằng chúng ta đi về trước?"

Cuối năm, hay mùng một tết, ở nước Ngụy là ngày lễ quan trọng, là ngày thành viên vương tộc đoàn viên ăn mừng.

Trong ngày này, Ngụy Vương sẽ mở tiệc, cùng phi tân, con cái ăn mừng.

Đây chính là lý do Triệu Hoằng Nhuận phải về Đại Lương trước cuối năm.

Tuy nhiên, những ngày lễ đối với Ngọc Lung công chúa mà nói, không phải ngày vui, những ngày này nàng cảm thấy vô cùng cô độc.

Vì nàng mất mẫu thân từ nhỏ, hơn nữa, Ngụy Vương đối xử nàng vô cùng lạnh nhạt, nếu không phải có Triệu Hoằng Nhuận che chở, e rằng nàng đã bị đưa sang nước khác.

Dù là bây giờ, nàng cũng là người thừa trong cung.

"Ta không muốn trở về..."

Ngọc Lung công chúa ngồi trên ngựa, tay nắm chặt dây cương, cắn môi thì thâm.

Hôm nay, nàng mặc đồ đi săn, mặc dù khuôn mặt nhìn vẫn non nớt, nhưng mơ hồ lộ rõ vẻ mỹ nhân.

"Không quay về sao?"

Thấy Ngọc Lung không vui, Triệu Nguyên Dục thúc ngựa tiến lên, sờ đầu nàng, cười nói: "theo Lục thúc đoán, Hoằng Nhuận hẳn sắp về Đại Lương."

Nghe thế, Ngọc Lung công chúa ánh mắt sáng lên.

Nhưng ánh mắt lập tức ảm đạm: "mùng một tết... Hoằng Nhuận rất bận rộn, hắn sẽ ở Ngưng Hương cung, cùng đệ đệ Hoằng Tuyên, cùng hắn... Mẫu phi." ".." Triệu Nguyên Dục thất thần, đờ đẫn nói: "Trầm thục phi... Nàng không phải cũng rất thích ngươi sao?”

"Nhưng nàng không phải mẫu phi của ra... Ta không muốn quấy rây bọn hẳn... Nói xong, Ngọc Lung công chúa ngẩng đầu lên, ánh mắt tha thiết cùng mong chờ, khẩn cầu: "Lục thúc, chúng ta lại tìm mấy ngày có được không?"

Triệu Nguyên Dục nhìn Ngọc Lung, ánh mắt đau khổ và trìu mến, mỉm cười, trêu chọc: "bạch hồ có lẽ biết được có tiểu mỹ nhân đến, cho nên ngượng mà trốn đi, làm sao bây giờ?"

Ngọc Lung công chúa mặt ửng đỏ, làm nũng nói: "tìm tiếp đi, có được hay không, Lục thúc?"

"Cũng không thể tìm kiếm không nghỉ? Chúng ta mang đồ ăn cũng không nhiều..." Triệu Nguyên Dục bất đắc dĩ nói. Hiện tại là mùa đông, mặc dù có cơ hội bắt được một số dã thú quý hiếm, nhưng tương đối để gặp con mồi, đôi khi 10 dặm không thấy con thú nào cũng bình thường.

Đương nhiên, loại chó rừng, sói núi không ít, những ngày này, đám người Triệu Nguyên Dục săn được nhiều nhất, chính là đàn sói đi kiếm ăn.

Đụng phải đám sói, đám người Triệu Nguyên Dục dùng tên bắn chết, vào mùa đông con mồi giảm nhiều, sói sẽ tấn công con người, không ít tiều phu lên núi đốn củi bị sói cắn chết và ăn thịt.

Vì vậy, đến mùa thu đông, các huyện thành nước Ngụy sẽ tổ chức thợ săn địa phương lên núi săn sói, hi vọng giảm bớt thiệt hại sói gây ra.

Hơn nữa, da sói có thể dùng để chống lạnh, thịt sói cũng có thể ăn, chỉ là thịt hơi khô, nhất là thịt sói khô, ăn vào như nhai cát.

Ngọc Lung công chúa không thể chấp nhận.

"Vậy... Lần này ta sẽ nỗ lực."

Ngọc Lung công chúa nắm chặt tay, thề thốt.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, Triệu Nguyên Dục cười khổ lắc đầu, nghiêm túc nói: "vậy chúng ta trở về Đại Lương vào mùng 3 tháng riêng thì sao?... Không thể kéo dài hơn nữa, chúng ta mang tên và gia vị, cũng đã không đủ, ngươi cũng không muốn ăn thịt sói không ướp muối, phải không?"

Ngọc Lung công chúa nghe vậy liên tục gật đầu, mừng rỡ nói: "Lục thúc người thật tốt."

Triệu Nguyên Dục giả vờ bất đắc dĩ cười khổ, nhìn khuôn mặt của Ngọc Lung công chúa mà thất thần.

"Rõ ràng cười rất đẹp, vì sao luôn lạnh lùng?" Hắn lẩm bẩm.

Ngọc Lung công chúa ngẩn người, nghiêng đầu nghi ngờ nhìn Triệu Nguyên Dục, không hiểu hỏi: "Lục thúc?... Người vừa nói gì? Gió lớn ta không nghe rõ."

"Hả?" Triệu Nguyên Dục bừng tỉnh, lắc đầu nói: "không, Lục thúc không nói gì"

"Ơ... Rõ ràng nói."

"Không có... Đi thôi, chúng ta đi thử vận ở ngọn núi trước mặt."

"Ừm"

Cứ như vậy, Triệu Nguyên Dục cùng Ngọc Lung công chúa ở lại hoang dã, đến cuối năm, Triệu Hoằng Nhuận trở về Đại Lương cũng không gặp Ngọc Lung công chúa và Mi Nhuế. Đến mùng 3 tháng riêng, tức ngày ăn tết cuối cùng, Triệu Nguyên Dục cùng Ngọc Lung công chúa chuẩn bị trở về Đại Lương.

Không may bọn hắn không tìm được bạch hồ, ngược lại còn vô ý quấy rây một con gấu ngủ đông, con gấu gầm thét xông lên, cuối cùng bị tông vệ Vương Bổng chém chết.

Ngọc Lung công chúa nhìn không cuộc chiến không chớp mắt, bàn tay đổ mồ hôi, lo lắng cho Vương Bổng, còn Mị Nhuế ở bên lại không hứng thú.

Vì lo Mị Nhuế bị thương, tông vệ không cho nàng đánh với con gấu.

"Cái này đưa cho Hoằng Nhuận... Chúc hắn mạnh như gấu, đánh bại mọi kẻ địch..."

Mùng 4 tháng riêng, khi đi qua cổng thành, Ngọc Lung công chúa vui vẻ ôm hộp gõ.

Trong hộp gỗ có tay gấu.

Nghe vậy, có một tông vệ tỏ ra khổ sở, trêu đùa Ngọc Lung công chúa: "công chúa, nói như vậy không đúng, con gấu này, bị Vương Bổng đánh bại nha..."

"Hả?" Ngọc Lung công chúa ngẩn người, nụ cười cứng lại.

Thấy vậy, Vương Bổng tức giận trừng tông vệ kia, nói: "già rồi còn không đứng đắn!" trong lúc đám tông vệ cười †o, nói với Ngọc Lung công chúa: "công chúa, đừng nghe tên kia, tay gấu, là thứ ngon nhất trên người con gấu, Túc Vương điện hạ nhất định sẽ thích. Ngươi nhìn, vương gia thấy người đưa cho Túc Vương điện hạ, mà không đưa cho hắn, hắn đang để ý đấy."

Lúc nói chuyện, Vương Bổng lén chỉ Triệu Nguyên Dục, người sau đang trợn. "Có thật không, Lục thúc?” Ngọc Lung công chúa chớp chớp mắt hỏi.

"," Triệu Nguyên Dục im lặng liếc đám tông vệ đang cười trộm, cố ý nói: "nếu như Lục thúc ta nói: thật, ngươi sẽ đưa cho Lục thúc sao?”

Ngọc Lung công chúa ngẫm nghĩ, lập tức lắc đầu nói: "đây là cho Hoằng Nhuận."

Đám tông vệ cười khoái trá, còn Triệu Nguyên Dục chua chua nói: 'lời này... Làm Lục thúc rất thương tâm." Nói xong, khóe miệng hắn nhếch lên, nói: "Lục thúc cảm thấy, ngươi tiễn đưa tiểu tử kia tay gấu không hay? Ngươi nên đưa hắn... Thứ kia"Tiểu tử kia trở về Đại Lương đâu chỉ một mình, còn bắt cóc một thiếu nữ Nguyên tộc Thanh Dương bộ..."

Nghe Triệu Nguyên Dục nói thứ kia, Ngọc Lung công chúa đỏ mặt, sau đó hốt hoảng nói tránh: "Thanh Dương bộ lạc... Là bạn Lục thúc nói đến sao?”

"Ừm”" Triệu Nguyên Dục không định nói kiến thức xấu, sờ cằm nói: "tiểu cô nương kia, là con gái Mục Đồ, hứi... Tiểu tử thối kia, trước đây đẩy phải đẩy trái, giả vờ giả vịt, lần này ngược trực tiếp đưa người trở về..."

Đám người cười cười nói nói, Triệu Nguyên Dục đưa Ngọc Lung công chúa về phủ Túc Vương.

Ngay khi Ngọc Lung công chúa cầm hộp gỗ, chuẩn bị đưa cho Triệu Hoằng Nhuận làm quà, nàng phát hiện phủ Túc Vương rối bời.

Ở đại sảnh bắc viện, Vệ Kiêu, Cao Quát, Chủng Chiêu tụ tập trong sảnh, có khoanh tay, có đi tới đi lui, mặt mũi lo lắng, hoảng sợ. Những người này không để ý Ngọc Lung và Mị Nhuế tiến vào.

"Thế nào, đã xảy ra chuyện gì?"

Ngọc Lung công chúa không hiểu hỏi.

"Công chúa?" Mấy tông vệ nghe tiếng động, phát hiện Ngọc Lung công chúa và Mị Nhuế đã quay về phủ Túc Vương.

"Hoằng Nhuận đâu? Ta có lễ vật đưa cho hắn."

Mấy tông vệ nhìn nhau, cuối cùng, Vệ Kiêu nhắm mắt nói: "điện hạ hẳn... Hắn bị Tông phủ bắt."

"Hả?"

Ngọc Lung công chúa cả kinh, đánh rơi hộp gỗ trong tay, may mắn Mị Nhuế tay mắt lanh lẹ, đỡ lấy.

"Hoằng Nhuận... Hoằng Nhuận, đang êm đẹp, sao lại bị Tông phủ bắt?" Ngọc Lung công chúa lo lắng hỏi.
Bình Luận (0)
Comment