Chương 523: Điều Động Quân Đội
Chương 523: Điều Động Quân ĐộiChương 523: Điều Động Quân Đội
Màn đêm buông xuống, Hoàng Dư phái người mời Đô Úy Trâu Lượng tới.
Đô Úy, huyện úy, quận úy, nói chung là đề cập quan võ, nhưng mỗi huyện thành, lại có sự khác nhau.
Tỉ như huyện thành bị trộm cướp hoành hành, vừa lập Đô Úy, chuyên môn phụ trách huấn luyện vệ sĩ, tiêu diệt trộm cướp; lại đồng thời lập huyện úy, phụ trách duy trì trị an, bắt giữ tội phạm.
Đô Úy bình thường chỉ trấn áp trộm cướp, hoặc đề phòng quân nước khác xâm phạm, dưới tay là 'vệ quân", được coi là cùng loại với "quân thường trú”.
Nhưng ở một số huyện thành, Đô Úy chính là chỉ huyện úy.
Nhưng Ngữ huyện đô úy Trâu Lượng đúng là Đô Úy thực sự, hiện tại tay nắm mấy trăm vệ quân. (chú: ở biên giới hoặc nơi trộm cướp hoành hành, thì chia ra đô úy và huyện úy hoặc do đô úy kiêm nhiệm, ở những nơi khác chỉ có huyện úy trực thuộc huyện lệnh)
Dù sao Ngữ huyện ở biên giới nước Ngụy và đất Tống, đông nam là Dương Hạ huyện, ở khu vực này, trộm cướp rất nghiêm trọng, nên tuy chỉ là một huyện nhỏ, nhưng trong thành có 800 huyện binh.
Đối với huyện nhỏ chỉ có ngàn hộ, đây đúng là số binh lực lớn.
Ngay cả Triệu Hoằng Nhuận thở phào sau khi nghe trong huyện có 800 binh sĩ, cũng giật mình.
Hỏi ra mới biết, thì ra Dương Hạ ở phía đông nam là mối họa của các huyện lân cận, Dương Hạ ẩn tặc mở ra sĩ quán, trắng trợn thu nhận kẻ lưu lãng, trong đó không ít kẻ liều mạng.
Đám người kia ở Dương Hạ chiếm núi làm vương, phân chia địa bàn, gây rối cho các huyện xung quanh.
"Nội đấu? Dương Hạ ẩn tặc chẳng lẽ còn đánh nhau sao?" Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy hỏi.
Nghe vậy, Trâu Lượng nghỉ hoặc hỏi: "điện hạ sẽ không cho rằng Dương Hạ chỉ có một đám người?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Triệu Hoằng Nhuận nghỉ ngờ hỏi.
"Nếu chỉ một thì tốt." Trâu Lượng lắc đầu, giải thích: "Dương Hạ ẩn tặc, ám chỉ rất nhiều nhóm, ít thì mười mấy người, nhiều thì mấy trăm người, ngày bình thường chém giết không ngừng. Theo tỉ chức biết, Dương Hạ ẩn tặc có hai thế lực lớn "Phụ Khâu tặc" và "Ấp Khâu tặc", lần này Túc Vương điện hạ bị treo thưởng, nhất định là một trong hai nhóm này, những nhóm còn lại không dám làm thế”
"Phụ Khâu tặc? Ấp Khâu tặc?" Triệu Hoằng Nhuận sờ cằm, ghi nhớ 2 cái tên, kinh ngạc nói: "2 nhóm này... Có tên tương tự, có quan hệ gì sao?"
"Túc Vương điện hạ đoán chuẩn" Trâu Lượng nịnh nọt một câu, lập tức giải thích cho Triệu Hoằng Nhuận: "rất nhiều năm trước Phụ Khâu tặc và Ấp Khâu tặc là cùng một nhóm, bọn hắn chiếm Thương Dương Sơn phía đông bắc Dương Hạ huyện, còn gọi Thương Khâu, triều đình nhiều lần phái binh vây quét, đều không diệt được... Nhưng sau đó không biết vì sao, nhóm người này chia ra, biến thành Phụ Khâu tặc và Ấp Khâu tặc, Phụ Khâu cũng tốt, Ấp Khâu cũng được, đều là chỉ Thương Khâu, tức Thương Dương Sơn."
"Thì ra là thế" Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, rồi hắn nhíu mày hỏi: "nhưng nói đi cũng phải nói lại, Dương Hạ loạn như vậy, huyện lệnh nơi đó đang làm gì?"
Hoàng Dư nghe vậy thở dài: "không phải huyện lệnh không làm, kì thực là..." Nói đến đây, hắn hạ giọng nói: "hạ quan nhớ 5,6 năm trước, triều đình phái tới Mã huyện lệnh, người này đi qua Ngữ huyện, hạ quan đã tiếp đón hắn, là một người có học thức, sau khi nghe hạ quan nói, lập chí muốn trừ tận gốc u nhọt Dương Hạ, kết quả không đến bảy ngày, thê tử con gái đều bị sát hại, mặc dù ẩn tặc không làm hại hẳn, vì là mệnh quan triều đình, nhưng Mã đại nhân mất đi vợ con, cuối cùng phát điên..."
"Lế nào như vậy!" Triệu Hoằng Nhuận giận dữ, trầm giọng nói: "vì sao không báo triều đình?!" "Báo." Hoàng Dư cười khổ nói: "báo lên triều đình, triều đình cũng chỉ phái tới quân đội, có tác dụng gì đây? Chờ quân đội đến Dương Hạ, đám tặc tử đó đã trốn vào Thương Khâu, trong thành chỉ còn bình dân, cũng không thể giết dân chúng đúng không?”
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy, nhíu mày nói: "các ngươi có thể xác định trong dân thường không có ẩn tặc?"
"Vấn đề là không phân biệt nổi" Hoàng Dư bất đắc dĩ nói: "có 10 người, một người làm tặc, chẳng lẽ vì giết 1 người mà giết 9 người khác sao?”
".." Triệu Hoằng Nhuận im lặng.
Nghe Hoàng Dư và Trâu Lượng nói, hắn đã hiểu ẩn tặc khó chơi ra sao.
Không phải triều đình không đối phó được, chỉ cần điều mấy vạn binh mã, vừa bao vây Thương Khâu, vừa phóng hỏa, rồi giết sạch người dân Dương Hạ, vậy thì ẩn tặc sẽ bị tiêu diệt.
Nhưng triều đình có thể làm vậy sao?
Phóng hỏa đốt rừng thì được, nhưng đồ sát bình dân, đây là chuyện mất đạo nghĩa.
Chính là vì triều đình sợ ném chuột vỡ bình, mới khiến Dương Hạ ngày càng thối nát, những huyện lệnh và vệ quân được phái qua không hề có tác dụng, tiến vào Dương Hạ huyện không được vài ngày thì bị ám sát, trừ phi đừng động đến ẩn tặc.
Dần dà, triều đình cũng lười quản Dương Hạ, dù sao Dương Hạ ở biên giới nước Ngụy, chỉ cần bố trí binh lực ở mấy huyện thành khác, những ẩn tặc kia dù muốn ồn ào, chịu ảnh hưởng lớn nhất chính là Bình Dư huyện. Không ngờ, giờ lại bị Triệu Hoằng Nhuận đụng phải.
Màn đêm buông xuống, Hoàng Dư và Trâu Lượng nói những gì bản thân biết cho Triệu Hoằng Nhuận.
Sau đó, Trâu Lượng liền dẫn 300 huyện binh, tới Yên Lăng truyền lệnh của Triệu Hoằng Nhuận.
Còn đoàn người Triệu Hoằng Nhuận thì rốt cuộc có thể ngủ một giấc ngon lành.
Qua nửa đêm, lại có người đến phóng hỏa, thậm chí định lao vào huyện nha, cũng may Hoàng Dư bố trí 200 huyện binh, cũng tạm thời hạ lệnh cấm đi lại ban đêm, toàn thành giới nghiêm, nên đám sát thủ kia không được như ý.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận thấy tiếc nuối là, đám người tập kích này, không phải Dương Hạ ẩn tặc, mà là đám du hiệp bị mờ mắt.
Triệu Hoằng Nhuận cũng lười thẩm vấn.
Thế là, Triệu Hoằng Nhuận để Hoàng Dư bắt đám du hiệp vào huyện lao, còn những tên bị giết thì đốt xác rồi chôn đi.
Ngày kế tiếp, Hoàng Dư chính thức áp lệnh giới nghiêm với toàn huyện, mấy trăm huyện binh chia ra 10 đội, lùng bắt người nơi khác.
Cùng lúc đó, một số gia tộc, thân hào Ngữ huyện như Hà thị gia tộc, cũng lệnh hạ nhân, gia đinh, giúp đỡ Hoàng Dư lùng bắt người nơi khác.
Cảnh này khiến Triệu Hoằng Nhuận sinh ra chút lòng tin với quý tộc trong nước.
Hắn phải thừa nhận, quý tộc thân hào cũng không phải toàn đồ khốn khiếp, cái này không, Ngữ huyện quý tộc thân hào đã làm gương, mặc dù bọn hắn duy trì trị an giúp Hoàng Dư cũng là đang giúp mình, nhưng những quý tộc này cũng đang duy trì uy tín huyện nha.
Về việc này, Triệu Hoằng Nhuận cảm khái: quý tộc là trụ cột đất nước, là chỉ những quý tộc chưa bị lợi ích hủ hóa!
Vì mục tiêu là người nơi khác, nên khó tránh khỏi bắt nhầm, nhưng sau cuộc khám xét rộng rãi khắp thành, đã không còn kẻ dám đến huyện nha hành thích Triệu Hoằng Nhuận.
Ngày 8 tháng 2 năm Hồng Đức 18, Trâu Lượng dẫn 300 huyện binh, đánh lui một đám người tập kích, tối ngày hôm sau đã tới Yên Lăng.
Hắn không vào thành, vì hắn từ miệng lính canh cổng Yên Lăng biết được, Thương Thủy quân lập doanh trại, mà doanh trại thì xây ngoài thành.
Thế là, Trâu Lượng dẫn người trực tiếp tới quân doanh, lấy danh nghĩa Túc Vương Hoằng Nhuận cầu kiến Vu Mã Tiêu.
Lúc còn ở Đại Lương, Triệu Hoằng Nhuận đã viết một bức thư, gửi Cốc Lương Uy và Vu Mã Tiêu trú đóng ở Yên Lăng, Triệu Hoằng Nhuận muốn dặn dò vài thứ.
Khi Trâu Lượng cầu kiến, Vu Mã Tiêu đang nhăn mày trong quân doanh, theo hắn tính, Triệu Hoằng Nhuận nên sớm đến Yên Lăng, chẳng lẽ trực tiếp đi Thương Thủy?
Nhưng không đúng, nếu ngồi thuyền đi Thương Thủy, còn đến nhanh hơn đến Yên Lăng.
Vu Mã Tiêu sẽ không ngờ, Triệu Hoằng Nhuận vậy mà bị ám sát. "Chuyện này là thật?!"
Nghe tin Túc Vương bị ám sát, Vu Mã Tiêu giận tím mặt.
Thậm chí, không đợi Trâu Lượng đưa thư của Triệu Hoằng Nhuận, Vu Mã Tiêu đã lệnh tướng lĩnh, lệnh 1 ngàn quân trấn thủ Yên Lăng quân doanh, còn hắn thì dẫn 4 ngàn binh lực tiến thẳng Ngữ huyện.
Sau một ngày một đêm, ngày 10 tháng 2, Thương Thủy quân đã tới Ngữ huyện.