Chương 524: Dò Xét Dương Hạ
Chương 524: Dò Xét Dương HạChương 524: Dò Xét Dương Hạ
Do quá mệt nhọc, ngày mùng 10 tháng 2, Triệu Hoằng Nhuận ngủ đến buổi trưa.
Không ngờ, sau khi tỉnh lại, Trầm Úc lại nói cho hắn biết, Vu Mã Tiêu đã dẫn 4 ngàn Thương Thủy quân đến chỉ viện, dưới mắt, hiện tại đang trú đóng ở bên ngoài, còn Vu Mã Tiêu thì đã dẫn vài hộ vệ tới huyện nha.
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận hoàn toàn yên tâm.
Hắn thay quần áo, đi tới nha môn, gặp Vu Mã Tiêu đã lâu không gặp.
Khi Triệu Hoằng Nhuận đến nha môn, Hoàng Dư và Hà Chi Vinh đang tiếp đãi Vụ Mã tiêu.
Dù sao Hoàng Dư chỉ là một huyện lệnh, mà Hà Chi Vinh cũng chỉ là một dịch trưởng, còn Vu Mã Tiêu là tướng quân tay nắm binh quyền, tuy là đi ở nhờ, nhưng trực thuộc Túc vương, cũng để bọn hắn không dám kiêu căng.
Trái lại, Vu Mã Tiêu đầu hàng Triệu Hoằng Nhuận, bây giờ cũng trở nên cao quý, áo giáp trên thân mới toanh, thể hiện khí chất của tướng quân.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận lên tiếng chào hỏi: "nha, Vu Mã, tới thật nhanh."
Đột nhiên nghe được âm thanh quen thuộc, Vu Mã Tiêu sắc mặt cứng đờ, quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, lập tức đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc, chắp tay hành lễ với Triệu Hoằng Nhuận: "Vu Mã Tiêu, bái kiến Túc Vương điện hạ."
Vẻ mặt khác hoàn toàn lúc trò chuyện với Hoàng Dư và Hà Chi Vinh
Triệu Hoằng Nhuận khá hài lòng, điều này nói rõ Vu Mã Tiêu còn biết mình là ai, không bị địa vị làm hoa mắt.
"Đứng thẳng lên" Triệu Hoằng Nhuận tiến lên, đỡ lấy Vu Mã Tiêu, vừa cười vừa nói: "Vu Mã, ngươi bây giờ cũng là đại tướng, không cần hành đại lễ."
"Sao có thể?' Vu Mã Tiêu thành khẩn nói: "mạt tướng chỉ coi là tâm thường, có được địa vị hôm nay, là Túc Vương điện hạ hậu ái."
Vu Mã Tiêu và Cốc Lương Uy đúng là không phải tướng lĩnh có tài, đừng nói sánh với Yến Mục, Khuất Thăng, ngay cả Ngũ Kị cũng không bằng, sở dĩ Triệu Hoằng Nhuận cho bọn hắn nắm quyền Thương Thủy quân, nguyên nhân chỉ có một.
Trung thành! Cốc Lương Uy và Vu Mã Tiêu hiểu rõ, bản thân nắm quyền chỉ huy Thương Thủy quân, ngay cả Ngũ Kị cũng thấp hơn bọn hắn một cấp, nhưng bản lĩnh của bọn hắn chỉ tầm Nhị Thiên tướng, trở thành Tam Thiên tướng đã là may mắn.
Nếu như là người khác, bọn hẳn làm sao có địa vị như vậy, nên bất luận vì mình hay vì cảm kích Triệu Hoằng Nhuận, bọn hắn đều sẽ trung thành tuyệt đối.
Không có Triệu Hoằng Nhuận ủng hộ, bọn hắn sẽ mất đi tất cả.
Triệu Hoằng Nhuận nhìn trúng bọn hắn, cũng là vì trung thành, dù sao Ngũ Kị dân có khả năng gánh vác, mang binh đánh giặc không cần Cốc Lương Uy và Vu Mã Tiêu, sau này, 2 người chỉ cần thay Triệu Hoằng Nhuận bảo vệ Thương Thủy, thỉnh thoảng cảnh báo Khuất Thăng là đủ. Ngàn vàng mua xương ngựa, Cốc Lương Uy và Vu Mã Tiêu là hàng tướng đi theo Triệu Hoằng Nhuận, coi như hai người là kẻ ngốc, Triệu Hoằng Nhuận cũng sẽ tuân thủ lời hứa, cho bon hắn vinh hoa phú quý.
Huống chỉ, Cốc Lương Uy và Vu Mã Tiêu vẫn còn có ít năng lực.
"Hạ lệnh hành quân gấp?"
Ra hiệu Vu Mã Tiêu ngồi xuống, Triệu Hoằng Nhuận hiếu kỳ hỏi thăm.
Vì hẳn cảm giác, tốc độ Vu Mã Tiêu quá nhanh, Thương Thủy quân là bộ binh, Yên Lăng cách Ngữ huyện 2 ngày đường, nếu không hạ lệnh hành quân gấp, không thể đi trong một ngày.
Nghe Triệu Hoằng Nhuận hỏi, Vu Mã Tiêu cười nói: "Túc Vương điện triệu tập, mạt tướng sao dám trì hoãn? Cho dù trăm núi ngàn sông, cũng phải đến nhanh!"
"Ha." Triệu Hoằng Nhuận cười nói: "một năm không gặp, càng biết nói chuyện. . Có thời gian học cách nịnh nọt, chữ Ngụy, ngươi nhớ ra sao?”
Nghe thế, Vu Mã Tiêu xấu hổ, nói: "còn đang học, còn đang học..."
Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu.
Yên Lăng quân và Thương Thủy quân các tướng lĩnh học chữ Ngụy, đây là Triệu Hoằng Nhuận ra lệnh, đến nước Ngụy, còn trở thành tướng lĩnh, đương nhiên phải học.
Triệu Hoằng Nhuận không yêu cầu bọn hắn uyên bác tinh thâm, nhưng phải hiểu công văn chứ? Bằng không, là đại tướng, lại không biết chữ, cũng thật là đáng buồn .
"Nhanh lên!... Lân sau ngươi viết thư cho bản vương phải do chính ngươi viết!" "Đúng, đúng... Vu Mã Tiêu ngượng ngùng gật đầu, hắn liếc Triệu Hoằng Nhuận, thấy người sau châm trà, hắn biết chủ đề này đã kết thúc, vội vàng đổi chủ đề: "Túc Vương điện hạ, mạt tướng lúc đến, đã nghe Đô Úy Trâu Lượng nói: Túc Vương điện hạ bị hành thích nhiều lần, không biết đối phương là người phương nào? Lại gan to bằng trời đến thế?"
"Là Dương Hạ huyện ẩn tặc" Triệu Hoằng Nhuận thuận miệng nói.
Thấy vậy, Trầm Úc hiểu ý, giải thích cho Vu Mã Tiêu, Vu Mã Tiêu càng nghe càng kinh hãi, không dám tin.
Ngây người một lúc, Vu Mã Tiêu tức giận nói: "Túc Vương điện hạ yên tâm, mạt tướng lập tức dẫn binh đi Dương Hạ, nhất định giết hết tặc tử, vì Túc Vương điện hạ báo thù!"
"Nếu đơn giản như vậy, Dương Hạ ẩn tặc đã bị triều đình diệt trừ, còn đến phiên ngươi lập công?" Triệu Hoằng Nhuận tức giận liếc Vu Mã Tiêu, ngẫm nghĩ nói: "trước tiên không vội. Bản vương muốn đến Dương Hạ xem, xem Tình huống nơi đó!"
Nghe vậy, Hoàng Dư giật mình, ngạc nhiên hỏi: "Túc Vương điện hạ muốn đi Dương Hạ? Đi không được a!"
"Không sao!" Triệu Hoằng Nhuận xua tay, nói: "lần này bản vương sẽ dẫn đủ người đi, Hoàng huyện lệnh, Hà dịch trưởng, có thể chuẩn bị ít quần áo bình dân?”
Hà Chi Vinh nghe vậy tò mò hỏi: "Túc Vương điện hạ muốn Thương Thủy quân cải trang, đi cùng điện hạ sao?"
"Ừm... Bản vương sẽ không để bản thân trải qua nguy hiểm, hai vị có thể yên tâm” Thấy vậy, Hoàng Dư và Hà Chỉ Vinh liếc nhau, hỏi: "Túc Vương điện hạ, ngài muốn bao nhiêu bộ?"
"Ừm... Tối thiểu 500 bộ? Có vấn đề không?"
500 bộ quần áo bình dân, Hoàng Dư khó xử hít một hơi, ngược lại, Hà Chi Vinh gật đầu nói: "bỉ nhân nghĩ cách gom đủ."
"Làm phiền."
"Không dám không dám."
Chiều hôm ấy, Hà Chi Vinh nói chuyện với các gia tộc, thân hào Ngữ huyện, thu thập được 700 bộ, quân áo bình dân đâu là gì, thiếu thì mua từ dân chúng.
Tuy Ngữ huyện quý tộc thân hào ở nước Ngụy không tính giàu có, nhưng chút tiền nhỏ vẫn lấy ra được.
Tốn chút tiền lấy lòng Túc Vương, cớ sao không làm?
Đợi 700 binh sĩ thay đổi trang phục, Triệu Hoằng Nhuận và tông vệ dẫn bọn hắn đến Dương Hạ huyện.
Còn mấy nữ nhân, Triệu Hoằng Nhuận để ở nha môn, nhờ Mị Khương, Mị Nhuế chăm sóc.
Vì đề phòng vạn nhất, 3300 binh sĩ Thương Thủy quân tiến vào chiếm đóng Ngữ huyện.
Dương Hạ huyện, Giao địa.
Giao địa, đúng như tên, là nơi thường xuyên giao tranh, Dương Hạ huyện ở biên cảnh, hơn nữa cách Bình Dư huyện không xa, từ phía nam Dương Hạ đi 2,3 ngày là đến Trân huyện, không lạ gì khi người dân gọi đây là giao địa.
Khi đến gân Dương Hạ huyện, Triệu Hoằng Nhuận và tiến vào thành, còn 700 binh sĩ chia thành từng tốp nhỏ vào thành.
Cách làm này không có tác dụng quá lớn, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy, ẩn tặc rất có thể còn giám sát hắn, sở dĩ hắn để Thương Thủy quân chia nhóm tiến vào, chỉ là muốn nói một tin tức cho ẩn tặc: binh sĩ không phải đến chém giết, bọn hẳn tới bảo vệ bản vương mà thôi.
Dù trong lòng rất giận, nhưng Triệu Hoằng Nhuận không định tấn công Dương Hạ ẩn tặc hiện tại, vì hắn thực sự rất hiếu kì, muốn xem tình hình trong thành.
Nhưng khiến Triệu Hoằng Nhuận ngạc nhiên là, Dương Hạ huyện rất bình thường, không giống hắn tưởng tượng, xác chết khắp thành.
Thậm chí, lúc vào thành còn phải nộp thuế vào thành, giao cho binh sĩ ngoài cổng. Kỳ là, quan phủ còn vận hành? „
Triệu Hoằng Nhuận sửng sốt hồi lâu, hỏi một binh sĩ: 'vị đại ca này, các ngươi thu thuế, giao cho ai?"
"Hả?" Tên binh sĩ kia nhíu mày nhìn Triệu Hoằng Nhuận, thốt lên: "tất nhiên là nộp lên quận, còn phải nói?"
F...
Triệu Hoằng Nhuận ngẩn ngơ, vẻ kỳ lạ nói: "không phải nói... Dương Hạ rất loạn sao? Nghe nói huyện lệnh cũng không có."
"." Tên binh sĩ đánh giá Triệu Hoằng Nhuận vài lần, hạ giọng nói: "ta không biết ngươi nghe được từ đâu, ta cũng không muốn biết. Sau khi vào thành, các ngươi an phận, đừng gây chuyện, ăn một bữa, ở một đêm, ngày mai rời đi, không người gây sự với các ngươi... Nhưng đừng gây chuyện." Triệu Hoằng Nhuận nửa tin nửa ngờ, bước vào thành.
Nhìn vào trong thành, hắn thấy kinh ngạc.
Vì hắn phát hiện, tình trạng an ninh trong huyện, so với hắn tưởng tượng, không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
F,.. Tình huống gì? ¡
Triệu Hoằng Nhuận đầu óc hỗn
loạn.