Chương 543: Kẽ Nứt
Chương 543: Kẽ NứtChương 543: Kẽ Nứt
Đêm hôm đó, Chu Phác tới huyện nha, bẩm báo chuyện xảy ra trong lao.
"Điện hạ, Du Mã đã vượt ngục."
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận đang rảnh rỗi đọc sách trong thư phòng Mã Tiềm, nghe báo cáo, cũng không ngạc nhiên, chỉ cảm khái năng lực làm việc của Chu Phác.
"Hắn... Có phát giác ra ngươi cố ý thả hắn?"
"Ti chức nghĩ là hẳn chưa phát giác ra." Chu Phác khẳng định.
"Rất tốt." Triệu Hoằng Nhuận thỏa mãn gật đầu, đặt sách xuống nhìn Chu Phác, đang muốn mở miệng hỏi, lại thấy Chu Phác đầu quấn vải trắng, trên vải trắng có vết máu, liền kinh ngạc hỏi: "Chu Phác, đầu ngươi làm sao?"
Nghe câu hỏi, Chu Phác lộ vẻ xấu hổ, đưa thay sờ trán, ngượng ngùng nói: "lúc ti chức cho tên kia cơ hội... có hơi bất cẩn"
Trầm Úc im lặng, lắc đầu.
Là tông vệ trưởng, thực lực các huynh đệ hắn rất rõ, trừ phi có tài như Trần Tiêu hoặc biết một vài dị thuật như Mị Khương, Mị Nhuế, bằng không rất khó đánh bại tông vệ.
Chu Phác sở dĩ thụ thương, hoặc là hắn quá mức sơ suất, hoặc là hắn nhường hơi quá.
Dựa theo những gì Trầm Úc hiểu Chu Phác, thì chắc là tình huống sau.
"Điện hạ" Trầm Úc quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, hạ giọng nói: "Du Mã mặc dù trốn ra ngoài, nhưng toàn thành giới nghiêm, chỉ sợ hắn không thể ra ngoài thành."
Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, cười nói: "Du Mã là Dương Hạ huyện địa đầu xà, ta cũng không tin bọn hắn chỉ đào địa đạo ở dưới sĩ quán. Không ngoài ý muốn, trong thành sẽ có nhiều địa đạo, chuẩn bị trong bất kỳ tình huống nào... Nên Trâm Úc, ngươi để Vệ Kiêu, Lữ Mục đi điều tra, †a không muốn khi chúng ta tấn công ẩn tặc ngoài thành, đám tặc tử kia có thể lẩn vào địa đạo vào thành."
"Ti chức đã rõ." Trâm Úc chắp tay đáp.
Cùng lúc đó, đúng như Triệu Hoằng Nhuận dự đoán, Du Mã trốn khỏi nhà lao, đã đến một chỗ vắng người ở thành tây, cùng hắn đi còn có 10 Du Mã chúng.
Vì Chu Phác nhường, Du Mã đã có thể trốn thoát, còn dẫn Du Mã chúng chạy trốn, chỉ là số người quá nhiều, Du Mã chia người ra nhiều nhóm, để bọn hắn nghĩ cách trốn trong thành, bọn hắn ở Dương Hạ nhiều năm, ngoài sĩ quán thì còn rất nhiều cứ điểm nhà dân.
Lúc này, căn nhà hẳn gõ cửa chính là một cứ điểm của Du Mã chúng.
"Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc, cốc cốc cốc."
Gõ ám hiệu, trong phòng truyền đến tiếng hỏi: "ai?"
"Nghĩa chi sở chí, sống chết có nhau." Du Mã thấp giọng nói.
Câu nói này, là khẩu hiệu Du Mã quân đề ra lúc khó khăn.
Sau khi Du Mã nói xong khẩu hiệu, cửa phòng mở ra, một cái đầu nhô ra, cẩn thận nhìn người ngoài phòng, thấy người đến là Du Mã, người này ngạc nhiên hô: "Du Mã đại ca..." "Suyt." Du Mã làm hành vi im lặng.
Đối phương lập tức hiểu ý, vội vàng mở cửa cho đám Du Mã, cẩn thận quan sát bên ngoài, mới vội đóng cửa phòng.
Chủ nhân căn phòng là một nam nhân khoảng 30, tên là Mã Cáp.
Họ Mã là một dòng họ phổ biến trong Du Mã chúng, vì lúc triều đình tổ kiến Du Mã quân, chính là vì gây rối cho nước Tống, để tránh bị người Tống bắt được chuôi, binh sĩ Du Mã đã bị gạch tên khỏi đăng ký, người nhà đều đã cho rằng bọn hắn đã chết trận.
Sau đó, triều đình tuyên bố Nãng quận Du Mã là mã tặc, Du Mã quân không thể khôi phục tên họ, thế là liền đổi họ thành Du Mã hoặc Mã.
Mã Cáp cũng là thành viên Du Mã chúng, chỉ là hắn đã lấy vợ sinh con, nên Du Mã không để hắn bôn ba, bố trí hắn ở trong huyện, sống cuộc đời bình thường, nhiều lắm chỉ cần chú ý chuyện xảy ra trong huyện.
Như Mã Cáp, phàm là người có gia thất, đều bị Du Mã cưỡng chế giải ngũ, bây giờ đi theo Du Mã đều là người chưa lập gia đình, trong đó đa phần là hậu nhân Du Mã quân.
"Du Mã đại ca, ta nghe nói ngươi bị Túc Vương bắt vào huyện lao... Đáng hận, bọn hắn hành hạ Du Mã đại ca như vậy?”
Sau khi vào nhà, Mã Cáp chú ý khuôn mặt sưng vù của Du Mã, lộ vẻ phẫn nộ.
Thấy vậy, Du Mã lúng túng, vết thương trên mặt đều là hắn tự tìm.
"Chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, không cần lo lắng... Bỏ qua đi, mở ra địa đạo, ta cần ra khỏi thành gặp Ứng Khang đại ca." Du Mã xua tay nói.
"Ứng Khang? Mã Cáp nghe vậy kinh ngạc hỏi: "Ứng Khang không phải ở trong thành sao?"
"Hôm qua Thương Thủy quân tập kích sĩ quán, ta để hắn rời đi trước. May mắn là trước khi binh sĩ phát hiện địa đạo." Du Mã giải thích.
Mã Cáp nghe thế, cảm thấy nhẹ nhõm, vội vàng dẫn Du Mã vào buồng trong, đánh thức vợ con đang ngủ.
Hắn kéo chiếu ra, mò mãm trên giường, kéo một khúc gỗ lên, lộ ra địa đạo ở dưới.
10 Du Mã chúng tiến vào địa đạo, khi Du Mã chuẩn bị tiến vào địa đạo, Mã Cáp kéo tay Du Mã, nghiêm túc nói: "Du Mã đại ca, ta đi cùng các ngươi, chuyện Túc Vương ta cũng nghe nói, thêm một người chính là thêm một phần lực." Du Mã quay đầu nhìn sang, thấy một phụ nữ đang ôm một đứa bé đang ngủ, vẻ mặt lo lắng, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói với Mã Cáp: "chuyện Du Mã chúng, ta sẽ tự giải quyết, ngươi... Đã không còn là Du Mã chúng, sống cho tốt. Không được trái lệnh!" Nói xong, hắn tiến vào địa đạo, đậy lại ván giường.
Mã Cáp quay đầu nhìn vợ con của mình, thở dài, trải chiếu lại.
"Đêm đã khuya, ngủ đi."
"Ừm.."
Cáo biệt nhà Mã Cáp, Du Mã dẫn người nhanh chóng đi qua địa đạo, sau nửa giờ, từ một khu ruộng nằm ngoài tường tây nam đi ra.
Sau khi đi ra, Du Mã thận trọng quan sát xung quanh, nhanh chóng tiến về Qua Dương sơn.
Đi tầm vài giờ, Du Mã mới tới Qua Dương sơn.
Qua Dương sơn, không phải một ngọn núi, mà là tên gọi chung của một khu rừng núi rộng lớn, từng có lúc, Qua Dương ẩn tặc chiếm cả ngọn núi, bây giờ, khu vực này có cả Ấp Khâu chúng và Phụ Khâu chúng, cách nhau không đến 10 dặm, nhưng quanh năm hận thù, đánh giết lẫn nhau, thẳng đến mấy năm gần đây, quan hệ giữa song phương mới có chuyển biến tốt.
Du Mã chúng cùng Ấp Khâu chúng có quan hệ vô cùng tốt, mà Du Mã cũng biết doanh trại Ấp Khâu ở đâu.
Nhưng dù hắn không biết doanh trại Ấp Khâu chúng ở đâu cũng không sao, vì bọn hắn tiến vào núi Qua Dương không lâu, đã được Ấp Khâu chúng phát hiện.
Nhưng vì Du Mã bị đánh sưng mặt mũi, Ấp Khâu chúng theo dõi một lúc mới nhận ra và gặp mặt.
Được Ấp Khâu chúng chỉ đường, đám người Du Mã thuận lợi tới doanh trại Ấp Khâu.
Nói là doanh trại, kỳ thực cũng là mật thất trong núi, bao năm qua, Ấp Khâu chúng cùng Phụ Khâu chúng bị triều đình vây quét, nên bọn hắn bỏ nhiều công sức đào núi, dựng trại trong lòng núi.
Sâu trong lòng núi, Du Mã gặp mặt Ứng Khang.
"Du Mã lão đệ, ngươi... Mặt ngươi bị làm sao?"
Thấy Du Mã, Ứng Khang kinh hãi, ai bảo mặt Du Mã quá thảm rồi.
"Đừng quan tâm." Du Mã xua tay ngăn Ứng Khang hỏi thăm, kể lại đầu đuôi cuộc trò chuyện với Triệu Hoằng Nhuận cho Ứng Khang, người sau bàng hoàng và tức giận.
"Đáng chết kim câu, đồ chó kia..."
Ứng Khang tức giận.
Nếu chỉ có Thương Thủy quân, Ứng Khang có tự tin để bọn hắn không công mà lui, Qua Dương sơn quá rộng lớn, địa hình khó lường, rừng rậm trải rộng, nếu không có người dẫn đường, Thương Thủy quân rất khó phát hiện hang ổ Ấp Khâu.
Nhưng nếu Phụ Khâu chúng dẫn đường cho Thương Thủy quân, hơn nữa hỗ trợ vây quét Ấp Khâu chúng, tình huống lại khác.
Nghĩ tới đây, Ứng Khang tức giận nói: "được... Chỉ hắn biết vị trí Ấp Khâu chúng, chẳng lẽ ta không biết hang ổ Phụ Khâu chúng sao? Kim câu cẩu tặc, chắc chắn sẽ không nói vị trí hang ổ Phụ Khâu chúng cho Triệu Nhuận, vừa hay ta giúp hắn!" Nhìn Ứng Khang giận dữ, Du Mã nhíu mày, mở hồ cảm thấy không đúng.
Cứ như thế, Triệu Hoằng Nhuận biết rõ vị trí doanh trại Ấp Khâu chúng cùng Phụ Khâu chúng, nói cách khác, Túc Vương muốn đối phó Dương Hạ ẩn tặc lúc nào, liền có thể đối phó. .
Không tốt! Ta trúng kết
Cẩn thận suy nghĩ, Du Mã chợt tỉnh ngộ.