Chương 544: Nhị Đào Sát Tam Sĩ
Chương 544: Nhị Đào Sát Tam SĩChương 544: Nhị Đào Sát Tam Sĩ
Nhớ lại lúc trốn thoát khỏi nhà lao, Du Mã bắt đầu nghi ngờ, vì số người canh giữ quá ít.
Nhất là lúc hắn cạy khóa, đám binh sĩ canh giữ đều uống say.
Lúc đó Du Mã vội chạy ra huyện lao, không nghĩ nhiều, nhưng giờ nghĩ lại, hắn thuận lợi trốn thoát như đã được sắp xếp từ trước.
Thậm chí, có lẽ tông vệ Chu Phác, cũng cố ý để dây đồng cho hắn.
Có tông vệ tham dự, vậy không khó đoán người muốn hắn trốn thoát là ai.
Theo dòng suy tưởng, Du Mã dần thấy thái độ của Túc vương có vấn đề, nhất là khi hắn hỏi làm sao biết địa đạo, Triệu Nhuận cứng họng. Nghĩ tới đây, Du Mã không khỏi chán nản.
Vì hắn vốn tưởng bản thân có bản lĩnh thoát khỏi ngục, nhưng nghĩ kĩ lại, rõ ràng là Chu Phác cùng binh sĩ canh ngục nhận lệnh Túc Vương, thầm phối hợp hắn Vượt ngục.
Còn mục đích của Triệu Hoằng Nhuận, từ mấy câu Ứng Khang nói, Du Mã đã có phán đoán.
Túc Vương muốn biết vị trí hang ổ Phụ Khâu chúng!
Khi hắn nói suy đoán của mình cho Ứng Khang, Ứng Khang lộ vẻ kinh hãi, nhưng sau đó, Ứng Khang khổ sở nói: "cho dù ngươi ta đoán được ý Triệu Nhuận, lại có thể làm sao? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn Phụ Khâu chúng hỗ trợ Thương Thủy quân hốt gọn chúng ta sao?"
Nghe vậy, Du Mã cũng nghẹn lời. Đúng thế, đoán được ý đồ của Túc Vương thì thế nào? Chẳng lẽ sẽ không tiết lộ vị trí Phụ Khâu chúng?
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì, Phụ Khâu chúng có thể đẩy Ấp Khâu chúng lâm vào nguy hiểm, còn Ấp Khâu chúng lại không thể đánh trả?
Dù biết rõ ý đồ của Triệu Hoằng Nhuận, bọn hắn vì trả thù Phụ Khâu chúng, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.
Đây là dương mưu, cho dù biết là bẫy, vẫn phải chui vào.
Nghĩ tới đây, Du Mã thâm trào phúng Kim Câu: mặc cho ngươi gian xảo, định lợi dụng Thương Thủy quân chiếm đoạt ẩn tặc thế lực, nhưng ngươi làm sao đấu lại Túc Vương? Ngươi cho rằng ngươi trợ giúp Túc Vương quét sạch Dương Hạ huyện, Túc Vương sẽ bỏ mặc Phụ Khâu chúng tiếp tục mở rộng?
"Ứng Khang đại ca, vậy chúng ta làm sao bây giờ?... Nếu chúng ta cũng tiết lộ vị trí doanh trại Phụ Khâu chúng, mặc dù có thể trả thù Kim Câu, nhưng người được lợi lại là Túc Vương... Ở trước mặt hắn, Ấp Khâu chúng cùng Phụ Khâu chúng chẳng là gì, hắn muốn lúc nào phát binh tiêu diệt cũng được..."
Nghe Du Mã nói xong, Ứng Khang rơi vào trầm tư, một lúc sau hỏi: "Du Mã lão đệ, vậy ngươi nói nên làm sao?"
Du Mã ngẫm nghĩ phút chốc, hạ giọng nói: "tạm không tiết lộ vị trí Phụ Khâu chúng... Nếu ta đoán không sai, Túc Vương sẽ không diệt sạch... Nếu chỉ còn Phụ Khâu chúng, sau này hắn làm sao ngăn Kim Câu? Một khi Ứng đại ca vô điều kiện tiết lộ vị trí hang ổ của Phụ Khâu cho Triệu Nhuận, vậy chúng ta không còn gì để đàm phán ..."
"Ý của ngươi là..."
"Biết vị trí Phụ Khâu chúng, chỉ có Ấp Khâu chúng, có lẽ chúng ta có thể sử dụng điểm này, thương lượng với Túc Vương." Du Mã nhẹ giọng nói: "điêu này có lẽ mang lại cho Ấp Khâu chúng một hi vọng sống."
Nghe xong, Ứng Khang đi tới đi lui, nhíu mày nói: "nhưng nếu làm thế, Ấp Khâu chúng chẳng phải sẽ nghe lệnh Triệu Nhuận từ đây, đánh mất tự do?"
Du Mã nghe vậy, cười khổ nói: "việc đến nước này, há còn quan tâm tôn chỉ: ẩn hiệp không được làm trành quỷ?"
Trành quỷ là phong tục nước Nguy, người Ngụy cho rằng: người bị hổ cắn chết, biến thành quỷ hồn, bọn hắn chết trong miệng hổ, trong lòng oán giận nên hóa thành trành quỷ, hỗ trợ con hổ cắn chết bọn hắn hại nhiều người hơn.
Mà ẩn tặc có tôn chỉ: không làm trành quỷ, ý tại khuyên bảo đồng đạo không được nương nhờ triều đình, nương nhờ quyền quý, ở nước Ngụy, quý tộc vân áp bức bình dân, mà triều đình thiên vị quý tộc, nên vân bị nhiều người coi là trơ trến.
Ngược lại, tặc tử bị triều đình định tội, bọn hắn sẽ không làm gì bình dân, mục tiêu bọn hắn công kích đều là quý tộc gian ác, nên từ góc độ bình dân, ẩn †ặc tự xưng ẩn hiệp, nghĩa sĩ, cũng không sai.
Nhưng theo góc nhìn của Triệu Hoằng Nhuận thì lại khác.
Triệu Hoằng Nhuận là nước Ngụy lớn nhất quý tộc, từ góc độ vương tộc, ẩn tặc không nhận lệnh triều đình, kiệt ngạo bất tuân. "Tóm lại, ta phải nghĩ cách thương lượng với Túc vương."
Để lại một câu, Du Mã lên đường trở về Dương Hạ huyện.
Lúc đi ra, hắn đi địa đạo, nhưng lúc trở về, hắn đoán được ý Triệu Hoằng Nhuận, Du Mã quang minh chính đại đi từ cửa thành, đồng thời nói cho binh sĩ giữ cửa, hắn là đào phạm.
Binh sĩ canh cửa cực kỳ hoảng sợ, bọn hắn chưa bao giờ thấy đào phạm phách lối đến thế, rõ ràng đã trốn ra, thế mà lại quay về.
Vì vậy, lập tức trói mấy người Du Mã lại, dẫn tới huyện lao.
Canh giữ huyện lao vẫn là Chu Phác.
Khi hắn nghe Du Mã quay lại, cũng hơi bất ngờ. Một người trán chảy máu, một người mặt mũi bâầm dập, Chu Phác cùng Du Mã nhìn nhau, đều cảm giác bầu không khí có hơi lúng túng.
"Ta đã về."
Cuối cùng, Du Mã lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc.
"Ừm”" Chu Phác đáp lại, hắn muốn hỏi Du Mã, lại sợ làm hỏng chuyện của điện hạ, nên đành giữ lại câu hỏi trong lòng
Không ngờ, Du Mã chủ động mở miệng: "được tông vệ đại nhân hỗ trợ vượt ngục, tại hạ đã gặp được Ứng Khang đại ca... Tông vệ đại nhân có thể báo cho Túc Vương."
".." Chu Phác nghe vậy ngẩn người, trong đôi mắt lộ sự hứng thú.
Hắn vốn cảm thấy Du Mã là một người thông minh, bây giờ nghe thế, hắn đánh giá Du Mã cao hơn mấy phần.
"Đừng trách bản tông vệ giáo huấn ngươi thảm như vậy..."
"Thực tế tại hạ phải cảm tạ tông vệ đại nhân." lúc nói câu này, Du Mã cảm thấy rất khó chịu, Chu Phác đánh hắn một trận, nhưng hắn vẫn phải cảm tạ.
"Lời cảm tạ của ngươi, bản tông vệ đã nhận được." Chu Phác sờ miếng vải trên trán, giọng điệu không vui không buồn, hiển nhiên có bất mãn với Du Mã.
Du Mã xấu hổ cười, lập tức chắp tay nói: "có một chuyện muốn nhờ tông vệ đại nhân hỗ trợ... Tại hạ muốn cầu kiến Túc Vương."
Chu Phác nhìn Du Mã, đột nhiên gọi vài binh sĩ, chỉ vào Du Mã nói: "dẫn người này về huyện nha, nếu có người hỏi, liền nói là ý của ta."
"Là, tông vệ đại nhân!" mấy binh sĩ gật đầu đáp.
Sau thời gian uống cạn chén trà, Du Mã được dẫn tới huyện nha, binh sĩ canh cửa nghe được là ý Chu Phác, quả nhiên không ngăn cản, mặc cho binh sĩ dân Du Mã vào huyện nha.
Cùng lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận đang ở công đường, đang chờ phản ứng Ấp Khâu Chúng.
Mọi việc thuận lợi, không qua bao lâu hắn sẽ biết vị trí Phụ Khâu chúng, như thế, Kim Câu cùng Phụ Khâu chúng, sẽ trở thành cá nằm trên thớt.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận không ngờ, hắn không đợi được người nói thông tin về hang ổ Phụ Khâu chúng, lại đợi được Du Mã tự chui đầu vào lưới.
"Du Mã?"
Nghe Trầm Úc bẩm báo, Triệu Hoằng Nhuận kinh hãi, nhíu mày. Chẳng lẽ hắn chưa đi liên lạc Ấp Khâu chúng? Nếu hắn không đi liên lạc Ấp Khâu chúng, hắn vượt ngục làm gì?
Triệu Hoằng Nhuận nghi hoặc trong lòng, ra lệnh người dẫn Du Mã vào.
Chờ thấy Du Mã lần nữa, phát hiện hắn mặt mũi bầm dập, Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc cũng có hơi buồn cười.
Dù sao Chu Phác đã kể chuyện bản thân thầm trợ Du Mã vượt ngục cho Triệu Hoằng Nhuận.
Cười thầm trong lòng, Triệu Hoằng Nhuận cố ý ra vẻ nghiêm túc, hù dọa: "Du Mã, ngươi còn dám trở về?!... Ngươi thật can đảm, bản vương tha cho ngươi, ngươi lại dám vượt ngục..."
Nào ngờ, Du Mã vừa cười vừa nói: "Túc Vương điện hạ, không phải ngươi bí mật sai Chu Phác đại nhân hỗ trợ ta vượt ngục sao?" Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, có hơi bất ngờ, đánh giá Du Mã vài lần, đồng thời thu lại vẻ giận dữ, cười mỉa nói: "nói như vậy, ngươi mang đến thứ bản vương mong muốn?"
Quả nhiên...
Du Mã thâm nghĩ, rồi lắc đầu nói: "thứ Túc Vương mong muốn, chỉ có hai phe biết, một phe sẽ không giao cho Túc Vương, nên chỉ còn một phe khác... Tại hạ muốn biết, Túc Vương bỏ ra thứ gì để trao đổi?"...
Triệu Hoằng Nhuận cau mày, hẳn đương nhiên nghe hiểu Du Mã nói.
Chính là vì nghe hiểu, hắn có cảm giác bất ngờ, hắn vốn cho rằng Ấp Khâu chúng sẽ ngoan ngoan giao ra vị trí hang ổ Phụ Khâu chúng, lại không ngờ, đám người này thông mình hơn hẳn dự tính, ý đồ cùng hắn cò kè mặc cả. Chỉ tiếc...
Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, từ tốn nói: "Du Mã, xem ra ngươi cùng Ứng Khang, không thích hợp làm ăn."
"Có ý gì?" Du Mã nghi ngờ hỏi, không hiểu vì sao Triệu Hoằng Nhuận chuyển đề tài sang làm ăn.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận bình tĩnh nói: "ngươi phải biết, đồ vật có giá trị, không ở chỗ người bán, mà là do người mua, tức người cần... Ngươi tin hay không, nếu bản vương không muốn thứ kia, tình cảnh Du Mã chúng và Ấp Khâu Chúng sẽ càng thêm bất lợi?"
Du Mã sắc mặt thay đổi, hắn hiểu Triệu Hoằng Nhuận nói bóng gió: nếu ngươi không giao đồ cho bản vương, vậy bản vương chỉ đành hợp tác với Phụ Khâu chúng, đến lúc đó, Du Mã chúng cùng Ấp Khâu chúng còn đường sống sao?
Nhưng nghĩ lại, Du Mã lộ vẻ vui mừng.
Từ câu nói này, Du Mã nghe ra, Triệu Hoằng Nhuận không định giết tận Dương Hạ ẩn tặc.
Vì sao?
Du Mã giật mình, hắn vẫn luôn cho rằng Triệu Hoằng Nhuận dự định nhổ tận gốc Dương Hạ ẩn tặc.
Hắn không biết, Triệu Hoằng Nhuận sở dĩ thay đổi chủ ý, là vì Kim Câu đề nghị.
Dù Kim Câu gian xảo xảo trá, nhưng lời nói vẫn có đạo lý, được Triệu Hoằng Nhuận đồng ý.
Tỉ như, hắn nói Triệu Hoằng Nhuận thiếu một lực lượng bí mật, điểm này làm Triệu Hoằng Nhuận động tâm. Tuy nhiên, Phụ Khâu chúng làm đủ việc ác, Triệu Hoằng Nhuận không dám †in tưởng, hắn càng có khuynh hướng tin Ấp Khâu chúng đã duy trì trị an Dương Hạ nhiều năm.
Nhưng kể cả thế, Triệu Hoằng Nhuận không thể tha thứ Du Mã dùng cách giao dịch uy hiếp hắn.
Giống câu hắn nói với Tư Mã An: quân đội không tuân lệnh, không cần thiết tồn tại.
Đồng dạng, thế lực không nghe lời, Triệu Hoằng Nhuận cần gì?
Nên Triệu Hoằng Nhuận muốn tỏ rõ lập trường, miễn cho đám ẩn tặc tưởng bở.
Cân nhắc kỹ càng, Du Mã thở dài, bất đắc dĩ cười khổ.
"Ấp Khâu chúng nguyện cung cấp vị trí Phụ Khâu chúng, chỉ mong Túc Vương có thể thả cho con đường sống... Cũng không phải uy hiếp Túc Vương, chỉ là khẩn cầu."
Nghe xong, Triệu Hoằng Nhuận lộ ra nụ cười.
Hắn giơ 2 ngón tay, bình tĩnh nói: "bản vương, không tính đuổi tận giết tuyệt Dương Hạ ẩn tặc, nhưng không cho phép quá nhiều thế lực ẩn tặc cắm rễ ở đây. Hai thế lực, chỉ có 2 thế lực mà bản vương chấp nhận... Ngươi chuyển lời của bản vương cho Ứng Khang”...
Du Mã sắc mặt thay đổi, hắn hiểu ý Triệu Hoằng Nhuận.
Nhị đào sát tam sĩ!