Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 540 - Chương 581: Lại Phá Một Chiêu

Chương 581: Lại Phá Một Chiêu Chương 581: Lại Phá Một ChiêuChương 581: Lại Phá Một Chiêu

Đúng như Triệu Hoằng Nhuận đoán, trong thành lại bắt đầu hỗn loạn.

Thủ đoạn Vương thị dùng rất đơn giản, chỉ có bốn chữ: kích động dân ý.

Đám người này tự biết đấu không lại Triệu Hoằng Nhuận, cũng biết Triệu Hoằng Nhuận triệu tập Thương Thủy quân, không sợ đám quý tộc bọn hắn, đành lấy lui làm tiến.

Túc Vương điện hạ không thích thấy chúng ta, chúng ta đấu không lại ngài, vậy chúng ta rời An Lăng?

Chúng ta đi, người làm thuê cho chúng ta, Túc vương điện hạ tự mình nuôi đi.

Theo Triệu Hoằng Nhuận thấy, đám quý tộc này cũng không định đi thật, bọn hắn chỉ cần thả ra tin tức, những người dân làm thuê cho bọn hắn, tự sẽ nhảy ra, lần nữa lên án Triệu Hoằng Nhuận.

Lần này, Triệu Hoằng Nhuận không thể giả vờ bị ám sát, bằng không, chẳng phải bại lộ?

Tuy chiêu này khá vô lại, nhưng đúng là hữu hiệu, nếu là người khác, e rằng sẽ sứt đầu mẻ trán.

Cười lạnh vài tiếng, Triệu Hoằng Nhuận nâng bút viết một bản bố cáo, sau đó gọi Nghiêm Dong đến, nói với hẳn: "Nghiêm Dong, sao chép mấy trăm bản, đóng quan ấn, dán lên toàn thành."

Nghiêm Dong cũng đã nghe nói thủ đoạn quý tộc sử dụng, đang suy đoán Triệu Hoằng Nhuận làm sao ứng đối, nhận bố cáo cẩn thận quan sát một lần.

"Công phường?"

Hắn kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nói: "Túc Vương điện hạ, bình dân làm thuê, không dưới mấy ngàn, công phường... Nuôi được nhiều người như vậy?"

"Mấy ngàn? Rất nhiều sao?" Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười lắc đầu.

Người ở các nơi sao biết được Công Bộ đang thiếu người đến mức nào.

Ví dụ, Hộ Bộ từ Tam Xuyên mua được da dê, bây giờ đang được Ngu ty chế thành áo da chống lạnh, lại được thuyền Hộ Bộ chở đi khắp nơi tiêu thụ, thậm chí là bán ra cho Vệ quốc, đất Tống thậm chí là nước Tê.

Vì vậy Ngu ty đang lo lắng.

Ngu ty mới bao nhiêu người?

Dù có khuếch trương cũng chỉ mới hơn ngàn người thôi, mà hơn ngàn người, còn phải thêm việc sản xuất nến. Dù sao Dã Tạo ty đã không còn phụ trách đồ sinh hoạt, mà chuyên môn phụ trách nghiên cức phát triển vũ khí mới, còn phải xây Bác Lãng Sa, Tường Phù cảng, như thế việc chế tạo phải do Ngu ty lấp vào.

Tuy nói, Công Bộ kiếm được lợi nhuận, nhưng cũng đẩy Ngu ty rơi vào Tình trạng thiếu người.

Sau khi Tam Xuyên mậu dịch, việc thiếu người trở nên càng cấp thiết, da dê chất đống càng ngày càng nhiều, Ngu ty quan viên cùng thợ vô cùng lo lắng.

Đây là số da dê người Tam Xuyên tích trữ mười mấy năm, Ngu ty có hơn ngàn người, làm sao biến tất cả thành áo da được?

Khiến Ngu ty nghiến răng là, Hộ Bộ không ngừng thúc dục.

Vốn dĩ Triệu Hoằng Nhuận không định nhúng tay vào chuyện của Ngu ty, nhưng An Lăng quý tộc đã tự tìm đường chết, hắn cũng thuận tiện bán cho Ngu ty một ân tình.

May mà ở thời đại này không tồn tại khái niệm "tư bản", bằng không Triệu Hoằng Nhuận sẽ đúng là nhà tư bản nổi danh.

Hiện tại, Dã Tạo ty không tham gia chế tạo trực tiếp, nhưng Binh Đúc ty cũng tốt, Ngu ty cũng được, đều phải đúng hạn chia cho Dã Tạo ty một khoản.

Nói thẳng ra, Binh Đúc ty và Ngu ty đang làm việc cho Dã Tạo ty, tuy hai nha môn này kiếm lời không ít, nhưng vì đủ loại lý do, trong Binh Đúc ty và Ngu ty có nhiều người "rất hận" Triệu Hoằng Nhuận.

Vì vậy đừng nói mấy ngàn, liền xem có mấy vạn người, Công Bộ và Ngu ty đều không từ chối. Do thiếu sức lao động, Công Bộ đã dần chuyển trọng tâm sang 2 kế hoạch xây quan đạo ở Tam Xuyên và Nam Yến, đồng thời gác lại kế hoạch mở rộng đường thủy ở Dĩnh Thủy.

Công Bộ bây giờ cũng không thiếu tiền, thiếu là nhân công, là sức lao động.

Chỉ là mấy ngàn người, chẳng là gì cả.

"Nói cho dân chúng trong thành, bản vương ở An Lăng xây một công phường, gọi là.. Ừm, An Lăng công phường, nằm dưới danh nghĩa Ngu ty, chuyên môn phụ trách chế tạo da dê thành các món đồ da."

".." Nghiêm Dong suy nghĩ tỉ mỉ, lập tức lắc đầu, cảm khái: "đám quý tộc kia, đúng là cầm đá đập vào chân mình..."

An Lăng quý tộc đuổi việc bình dân, vốn định kích động dân ý, xúi giục bình dân chống lại Triệu Hoằng Nhuận, nhưng giờ Triệu Hoằng Nhuận cho bình dân một công việc, những quý tộc kia còn có thể làm gì?

Hơn nữa, mất đi bình dân làm thuê, sản nghiệp của bọn hẳn làm sao bây giờ? Ai tới đào quáng, ai tới làm ruộng?

Dựa vào quý tộc? Đừng đùa!

Không ngoa khi nói, mất đi bình dân làm thuê, đám quý tộc này rơi vào thế khó, coi như dưới tay bọn hắn có không ít gia nô, nhưng lợi nhuận kiếm được sẽ giảm nhiều.

Quả nhiên, khi An Lăng quý tộc tung tin muốn rời khỏi An Lăng, bình dân cực kỳ hoảng sợ, vì bản thân lợi ích, chuẩn bị lên án Triệu Hoằng Nhuận, không ngờ, Triệu Hoằng Nhuận đối ứng nhanh chóng, không lâu sau, huyện nha dán bố cáo, viết: An Lăng huyện nha sẽ nhận bình dân mất việc vào An Lăng công phường, dưới danh nghĩa Ngu ty, chuyên môn gia công da dê cho triều đình.

Như thế, An Lăng bình dân cũng không cần gấp gáp.

Làm việc cho ai mà không phải làm việc?

Nhưng bình dân không vội, những quý tộc kia lại luống cuống.

Đúng như Triệu Hoằng Nhuận đoán, đám người này định lấy lui làm tiến, ép Triệu Hoằng Nhuận rời khỏi An Lăng, ai ngờ, Triệu Hoằng Nhuận rút củi đáy nồi, trực tiếp ép bọn hắn vào đường cùng.

Làm sao đây?

Đúng như tin tức, rời xa An Lăng?

Đi đâu?

Không nói đến gia nghiệp không di chuyển được, chỉ nói các quý tộc nơi khác, bọn hắn sao có thể chấp nhận?

Trừ phi chuyển đến huyện thành nhỏ, bằng không, tỉ như Trịnh Thành, nơi ném một hòn đá cũng trúng 2,3 quý tộc, đối phương làm sao có thể chấp nhận nổi quý tộc nơi khác đến?

Tài nguyên một huyện cũng chỉ có thể, chia cho càng nhiều người, nhận được càng Ít.

Ngày đó, Vương thị nếu không phải nể mặt Triệu Lai Dục, há sẽ để 3 đứa con trai của Triệu Lai Dục đến An Lăng?

Chỉ mấy canh giờ, quý tộc đòi rời khỏi An Lăng vào buổi sáng, đến buổi chiều đều im lặng.

Đáng tiếc, tên bọn hắn đều bị ghi lại vào sổ.

Chuyện cho tới giờ mới hối hận?

Muộn! Đứng sai phe, phải bị xử phạt!

Vì vậy, lúc chiều, Mục Thanh dẫn một đám Thương Thủy quân binh tướng, đúng theo danh sách, gõ cửa từng nhà.

Không phải muốn đi sao? Đã nói ra, nhất định phải đi!

Phải đi!

Nhân cơ hội này, Triệu Hoằng Nhuận muốn cho đám quý tộc kiêu căng này hiểu một điều, một sự thật mà quý tộc đều phải hiểu: không có ngươi ủng hộ, Đại Ngụy vẫn là Đại Ngụy; không có Đại Ngụy ủng hộ, các ngươi chẳng là cái thá gì! Đại Ngụy chưa bao giờ phụ thuộc bất kỳ một ail

Chiêu này của Triệu Hoằng Nhuận khiến đám quý tộc to mồm muốn đi giờ ăn ngủ không yên.

Trong số quý tộc, bao gồm cả Triệu thị. "À hái"

Sau khi biết chuyện, Triệu Hoằng Nhuận đứng bật dậy.

Mới đầu, hắn không có nhiều hy vọng vào danh sách Mục Thanh ghi chép, vì hắn thấy, dùng trí tuệ của Triệu Lai Dục lần này sẽ không chui đầu vào lưới.

Không ngờ, trong danh sách quý tộc kêu gào rời đi lại có An Lăng Triệu thị.

Đồng nghĩa, Triệu Hoằng Nhuận có cơ hội.

Lúc trước Triệu Hoằng Nhuận không quan tâm Triệu thị, là vì chuyện Cống Anh, Cống Phu do Vương thị là chính, Triệu thị mấy tiểu tử kia chỉ là đồng lõa.

Về phần kho lương thiếu hụt, nếu An Lăng Triệu thị lấy ra một số tiền lớn bổ sung, Triệu Hoằng Nhuận sẽ chỉ nhân cơ hội giáo huấn. Nhưng lần này lại khác, kết bè kết cánh, liên hợp quý tộc kích động dân ý, có nguy cơ gây nên bạo loạn.

Chuyện này, đủ để Triệu Hoằng Nhuận đánh gãy răng Triệu thị, trả thù Triệu Lai Dục.

"Đi! Theo bản vương đến Triệu thị phủ đệt.. Bản vương muốn đích thân thúc giục Triệu thị thực hiện lời đã nói!"

Hắn làm người, có thù phải trả!
Bình Luận (0)
Comment