Chương 582: Danh Chính Ngôn Thuận Bắt Nạt Người
Chương 582: Danh Chính Ngôn Thuận Bắt Nạt NgườiChương 582: Danh Chính Ngôn Thuận Bắt Nạt Người
Giờ Mùi chiều hôm ấy, Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo tông vệ, Đoàn Phái, cùng với 100 binh sĩ Thương Thủy, vui vẻ tới phủ Triệu thị.
Tấm biển trước phủ, chỉ khắc hai chữ, fTriệu thị.
Không có danh hiệu cao quý, nhưng không ai dám coi thường nơi đây, ở nước Ngụy, Ÿ Triệu thị/ liền là danh hiệu vô cùng cao quý.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, từ quy mô phủ đệ, nền tảng của Triệu Thị quả nhiên kém xa Vương thị.
Nhìn Vương thị xem, nguyên một con đường là gia sản, không biết có bao nhiêu bình dân làm việc cho bọn hắn, nhưng Triệu thị trước mặt, chỉ một tòa phủ đệ.
Nên có thể thấy, nền tảng một gia tộc phải dựa vào nhiều thế hệ tích lũy, nhất thời thịnh vượng cũng chỉ là nhà giàu mới nổi.
Đúng là An Lăng Triệu Thị là cao quý vương tộc, nhưng ở An Lăng, bọn hắn khá tâm thường.
Vệ Kiêu bước lên bậc thang, chuẩn bị gõ cửa.
Không ngờ, tay hắn chưa chạm cửa, cửa phủ Triệu thị đã mở ra, Triệu Thành Tuân từng gặp Triệu Hoằng Nhuận bước ra, theo sau là mấy người hầu.
Ánh mắt chạm nhau, Vệ Kiêu sững sờ chốc lát.
Triệu Thành Tuân cũng ngây người.
"Ngươi... Ngươi đến làm gì?"
Triệu Thành Tuân thấy Triệu Hoằng Nhuận đứng trước phủ, vẻ mặt âm trâm, lộ ra vẻ kinh ngạc và cảnh giác.
Triệu Hoằng Nhuận nhìn kỹ đám người Triệu Thành Tuân, thấy bọn hắn ăn mặc như sắp ra ngoài, vừa cười vừa nói: "chuẩn bị ra ngoài? Ừm, chơi vui vẻ."
Nói xong, hắn đi lên bậc thang, dưới sự bất ngờ của Triệu Thành Tuân, đi vào phủ.
Ï Chơi... Chơi vui vẻ? 1
Nghe giọng điệu như trưởng bối giáo huấn vãn bối, Triệu Thành Tuân mặt tối sâm, xét tuổi tác, Triệu Thành Tuân còn lớn hơn Triệu Hoằng Nhuận 2 tuổi.
Ï Sỉ nhục ta sao? ,J
Triệu Thành Tuân vô thức siết chặt nắm đấm, trơ mắt nhìn binh sĩ tiến vào.
Nhưng lần này hắn hiểu sai, vì Triệu Hoằng Nhuận đúng chỉ thuận miệng nói. Dù sao tâm trạng Triệu Hoằng Nhuận rất tốt.
Vì sao tốt?
Vì Triệu Hoằng Nhuận đã chờ được Triệu Lai Dục ra tay.
Triệu Lai Dục không chịu được, chủ động ra tay với hắn, đồng nghĩa hắn cuối cùng có cơ hội trả thù.
Về phần tại sao dùng giọng điệu trưởng bối, là vì Triệu Hoằng Nhuận coi Triệu Lai Dục là đối thủ, vô thức coi Triệu Thành Tuân ở vị trí vãn bối.
"Công tử... Chúng ta còn đi sao?"
Sau lưng Triệu Thành Tuân, mấy tên người hầu hỏi
Triệu Thành Tuân khịt mũi, cất bước vào phủ.
Triệu Hoằng Nhuận đích thân tới cửa, không biết là phúc hay họa, hắn làm gì còn tâm trạng ra ngoài?
Theo sát đám người Triệu Hoằng Nhuận, đi tới bắc viện, Triệu Thành Tuân nghỉ hoặc.
Hắn biết rõ tổ phụ Triệu Lai Dục có mâu thuẫn với Túc Vương, lại thêm bản thân từng đắc tội Triệu Hoằng Nhuận, nghĩ thế nào, Túc Vương cũng sẽ không đến bái kiến.
Nhưng nếu đối phương đến hỏi tội, Triệu Thành Tuân lại cảm thấy không đúng lắm, bụ cười trên mặt Triệu Hoằng Nhuận vừa rồi đúng là chân thành.
Tên này rốt cuộc định làm gì? ¡
Triệu Thành Tuân bối rối.
Lúc này, gia nô trong phủ, cũng đã chú ý đến Triệu Hoằng Nhuận, nhanh chóng báo lại cho Triệu Văn Lận.
Dù không nhận ra Triệu Hoằng Nhuận, nhưng 100 binh sĩ Thương Thủy quân vũ trang đầy đủ, nhìn thế nào cũng không giống gia binh.
Có thể điều động quân đội, nhìn thế nào cũng không giống loại lương thiện.
Khi gia nô bẩm báo, Triệu Văn Lận cả kinh.
An Lăng không có quân đội trú phòng, xuất hiện binh sĩ, chỉ có thể là Yên Lăng quân hoặc Thương Thủy quân.
Như thế, thân phận người đến không khó suy đoán.
Ï Chết tiệt, chẳng lẽ vì chuyện sáng nay?
Triệu Văn Lận thâm kêu khổ.
Ï Chuyện sáng nay.¡ nghĩa là gì?
Mấy nhà quý tộc tung tin muốn rời khỏi An Lăng, kích động dân chúng, ép Triệu Hoằng Nhuận rời khỏi An Lăng. Chỉ tiếc, cái gọi là diệu kế, trong vòng nửa canh giờ đã bị Túc Vương phá hủy, lần này hay rồi, quý tộc dính vào, đều bị tông vệ nhóm dẫn binh sĩ gõ cửa phủ, lệnh bọn hắn làm đúng những gì đã nói, rời khỏi An Lăng.
Hiện tại, An Lăng quý tộc lòng người bàng hoàng, không biết có bao nhiêu người đang hối hận như Triệu Văn Lận.
Ï Là phúc không phải họa, là họa thì tránh không khỏi... ¡
Triệu Văn Lận đứng dậy đi ra ngoài, chuẩn bị cung nghênh Túc Vương điện hạ.
Đồng thời, hắn phái người báo cho 2 đệ đệ.
Chỉ một lát, Triệu Văn Lận liền thấy Triệu Hoằng Nhuận dẫn tông vệ và 100 binh sĩ đi dọc theo hành lang tới bác viện. 15,16 tuổi, người lùn... 4
Lẩm bẩm đặc điểm của Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Văn Lận dù chưa từng gặp, nhưng vẫn nhận ra, chắp tay hành lễ nói: "Triệu thị tử tôn, Văn Lận, bái kiến Túc Vương điện hạ."
Lễ pháp này bị đảo ngược.
Đáng lý ra, Triệu Văn Lận cao hơn Triệu Hoằng Nhuận một thế hệ, Triệu Hoằng Nhuận phải hành lễ mới đúng.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận là con cháu vương tộc, tay cầm quyền cao, Triệu Văn Lận sao dám đề cao bối phận?
Hắn biết rõ, bản thân ở trong mắt Túc Vương, chẳng là gì cả.
"Triệu Văn Lận..."
Triệu Hoằng Nhuận đến trước mặt Triệu Văn Lận, nhìn thúc phụ chủ động hành lễ, mỉm cười, nói: "ngươi nhi tử Triệu Lai Dục?" ....J
Triệu Văn Lận nhíu mày, không hài lòng với việc Triệu Hoằng Nhuận hét to tên phụ thân.
Nhưng hắn không dám phát tác, ngược lại cảm thấy bất an.
Từ cách Triệu Hoằng Nhuận nói chuyện, hắn có thể xác định, Túc Vương lần này đến có ý đồ xấu.
"Đúng... Ta là trưởng tử." Triệu Văn Lận khó chịu tự giới thiệu.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận phản ứng lạnh nhạt, qua loa gật đầu, nói: "ừm, được... Ngươi gọi Triệu Lai Dục ra gặp bản vương."
Triệu Văn Lận nhịn không được, lạnh nhạt nói: "không biết Túc Vương điện hạ gặp gia phụ làm gì? Nếu không vội, ta có thể làm chủ."
"2?"
Triệu Hoằng Nhuận có hơi bất ngờ, nhìn Triệu Văn Lận, cười lạnh nói: "ngươi có thể làm chủ, vậy ngươi nói xem, Triệu thị chuẩn bị lúc nào rời khỏi An Lăng?"
"Rời... Rời khỏi An Lăng?" Triệu Văn Lận tim đập mạnh, thầm kêu khổ.
Nhìn Triệu Văn Lận đờ đãn, Triệu Hoằng Nhuận cười lạnh, nói: "thế nào? Dám đối đầu bản vương, liền không có can đảm thực hiện điều mình đã nói sao?... Hay là, ngươi ngây thơ cho rằng, nhận tội với bản vương, Triệu thị còn có thể thảnh thơi tự tại ở An Lăng? Ha ha hat"
Nghe giọng điệu chế giêu, Triệu Văn Lận siết chặt nắm đấm, nghiến răng, nói: "Túc Vương, hà tất khinh người quá đáng?" "Ô? Ngươi nói đúng là... Chậc chậc, nói như bản vương bắt nạt các ngươi." Triệu Hoằng Nhuận tặc lưỡi, không khách khí tìm ghế ngồi xuống, nhìn Triệu Văn Lận, từ tốn nói: "ngươi rời cũng được, không rời cũng được, tóm lại, An Lăng không có chỗ cho các ngươi."
Vừa dứt lời, ở đó không xa truyền đến tiếng cười giận dữ: "Túc Vương, thật uy phong!"
Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn, thấy 2 người đàn ông trung niên tức giận tiến vào trong sảnh, dung mạo có phần giống Triệu Văn Lận.
"Điện hạ, hai người này chắc là Triệu Lai Dục thứ tử và tam tử, Triệu Văn Cù, Triệu Văn Phụ... Nghe đồn Triệu Văn Cù bốc đồng, người vừa lên tiếng có lẽ là Triệu văn Cù." Đoàn Phái thì thâm với Triệu Hoằng Nhuận. Dù Đoàn Phái không tận mắt gặp người Triệu thị, nhưng Triệu thị thành viên, Thanh Nha chúng cũng đã dò xét kỹ càng, nên có thể suy đoán thân phận đối phương.
Triệu Hoằng Nhuận gật đầu với Đoàn Phái, xem như tán thành năng lực của Thanh Nha.
Quay đầu nhìn Triệu Văn Cù, cười nói: "làm sao, ngươi có dị nghị?"
Đúng như Đoàn Phái đoán, người vừa nói là Triệu Văn Cù, sắc mặt hắn giận dữ, chỉ Triệu Hoằng Nhuận nói: "Triệu Hoằng Nhuận, đừng tưởng chúng †a sợ ngươi, ngươi là con cháu Cơ Triệu thị, chúng ta cũng thết... Làm quá căng, song phương đều khó!"
Ï Triệu Lai Dục mấy người con trai, thực sự kém cỏi... j Triệu Hoằng Nhuận cười khinh, không thèm tranh cãi với tên ngốc tự cho là đúng, từ tốn nói: "ân oán lúc trước, bản vương tạm thời không nhắc lại... Nếu các ngươi đã nói muốn rời khỏi An Lăng, thì bắt buộc phải rời đi!"
Triệu Văn Cù nghe vậy càng giận dữ, nhìn Triệu Hoằng Nhuận nói: "nếu như ta nói không thì sao?"
Triệu Hoằng Nhuận cười nhạt, nói: "Vương thị chính là vết xe đổi"
Nói cách khác, muốn đập Triệu thị phủ đệ? ¿
3 huynh đệ tức giận, Triệu Văn Cù tức tối mắng: "Triệu Hoằng Nhuận, ngươi dám?!"
Nghe thế, Triệu Hoằng Nhuận ánh mắt lạnh lùng, hắn cảm thấy không cần phải khách khí nữa.
"Đập!" Nghe lệnh, binh sĩ Tương Thủy quân tiến lên.