Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 569 - Chương 611: Hai Huyện Thắng Bại

Chương 611: Hai Huyện Thắng Bại Chương 611: Hai Huyện Thắng BạiChương 611: Hai Huyện Thắng Bại

"ÁC ác _"

"Yên Lăng-"

"Ác ác -'

Tại vùng đất tiếp giáp giữa An Lăng và Yên Lăng, gân 10 vạn người Yên Lăng kích động hò hét, đối diện, 10 vạn người An Lăng đều im lặng.

"Ta... Chúng ta thua?"

Một người An Lăng thì thào.

Ở bên cạnh, Lữ Chí thở dài, im lặng gật đầu: "chúng ta thua."

Tất cả người An Lăng đều trầm mặc.

Hai huyện thi đấu, An Lăng thua.

Năm nay, ngọn núi giữa An Lăng và Yên Lăng gọi là Yên Khâu.

Năm nay, người An Lăng chỉ có thể đến hạ du lấy nước, nhường lại nước ở thượng nguồn cho Yên Lăng.

Năm nay, An Lăng mất đi một dặm của huyện, vùng đất này thuộc về Yên Lăng.

Người An Lăng tất nhiên không cam lòng, nhưng bọn hắn lại không nói gì, vì trong cuộc thi, bọn hắn trải qua 3 hạng mục: đấu vật, kéo co, lấy nước, cứ 3 người là có 1 người tham gia, hơn nữa, cuộc thi tổ chức trước mặt mọi người.

Trong trường hợp này, thắng bằng thực lực, mà thua chỉ có thể tự trách mình kém cỏi.

"Ha ha, đã nhường, đã nhường."

Bành Dị cười tửm tỉm hành lễ với Nghiêm Dong, mặt người sau trở nên cứng nhắc. Cuộc thi không liên quan gì đến 2 huyện lệnh, cũng không thể coi là chiến tích, nhưng Nghiêm Dong vẫn thấy vạn phần tiếc nuối và không cam lòng.

Đừng nói hắn, ngay cả Triệu thị ngũ tử sắc mặt cực kỳ khó coi.

Trong lòng xuất hiện cảm giác không cam tâm, trước đây bị Triệu Hoằng Nhuận bắt giam, tâm trạng bọn hắn cũng không như bây giờ.

"Chuyển cột mốc!"

Bành Dị ra lệnh, trong tiếng hò hét của 10 vạn người Yên Lăng, mười mấy thanh niên trai tráng xung phong nhận việc, dùng đủ các loại công cụ nâng cột mốc, từng bước từng bước tiến về An Lăng.

Người Yên Lăng kích động, người An Lăng trầm mặc.

Hơn 20 vạn bình dân nhìn tảng đá lớn di chuyển.

"Túc Vương có lệnh, cho phép Yên Lăng ăn mừng ba ngày, không cấm đi lại ban đêm!"

Bành Dị lần nữa truyền ra một tin để người Yên Lăng phấn chấn.

Trong niềm vui sướng, người Yên Lăng rút lui, chỉ để lại người An Lăng.

Bọn hắn cũng không chế giễu kẻ bại.

Trận thi đấu vô cùng công bằng, để người Sở ở Yên Lăng trước đây vốn cho rằng bản thân ăn nhờ ở đậu, đã coi mình ngang với người Ngụy.

Hơn nữa, ở trong cuộc thi đấu, bọn hắn cũng thấy được thực lực người An Lăng, nhất là giai đoạn đầu đánh lôi đài, không biết bao nhiêu trai tráng Yên Lăng bị An Lăng đánh bại. Tôn trọng đối thủ, thắng lợi trở nên có giá trị!

"Các vị... Chúng ta trở về đi thôi."

Nghiêm Dong nhìn cột mốc, thở dài: "năm sau, năm sau thắng lại!"

Đúng!

Năm sau thắng lại!

Mười mấy vạn người An Lăng, yên lặng phá bỏ lều trại, giữ im lặng về An Lăng.

Ở trên sườn núi, Khuất Thăng cùng thuộc hạ đang bàn luận.

Mười mấy vạn người An Lăng giữ im lặng, cảnh này tạo áp lực cho Yên Lăng quân, như Công Dã thắng, Tả Khâu Mục, vừa rồi sợ người An Lăng đột nhiên bạo động.

Mười mấy vạn người An Lăng cùng mười mấy vạn người Yên Lăng nếu phát sinh xung đột, 2 vạn Yên Lăng quân làm sao ngăn?

Cũng may không phát sinh.

"Người An Lăng, cũng không phải quá vô lý." Tả Tuân cười nói.

Các tướng lĩnh liếc nhau, cười lắc đầu: bọn hắn từng xâm chiếm nước Ngụy, có lập trường gì chỉ trích người Ngụy?

Nhưng không thể phủ nhận, người An Lăng dù thua, nhưng có được tôn nghiêm, mười mấy vạn người Yên Lăng khi rút lui, cũng không trào phúng, đã đủ chứng minh điểm này.

Đương nhiên, ngày mai thì chưa chắc.

Người Yên Lăng tân tân khổ khổ thắng cuộc tỷ thí này, không đắc ý trước mặt An Lăng, thì thật có lỗi với công sức bản thân? "Thua thế không thua người... Thắng năm nay, chưa hẳn có thể thắng năm sau."Hoa Du cảm khái nói.

Ở chỗ này, các tướng lĩnh đều có dự cảm: năm sau, có thứ để xem rồi!

Khi các tướng lĩnh suy nghĩ chuyện năm sau, chỉ có Khuất Thăng suy nghĩ chuyện sau cuộc thi đấu.

"Thực sự cao minh, Túc Vương điện hạ... Sau ngày hôm nay, An Lăng cùng Yên Lăng vẫn đối lập, nhưng nguyên nhân sẽ đổi... Quả nhiên, Túc Vương mưu lược không phải mấy vị vương tử khác của nước Ngụy có thể so sánh... J

Khuất Thăng ánh mắt hiện lên sự quyết tâm.

Sau đó ba ngày, gió êm sóng lặng.

Đến ngày thứ tư, ác mộng của người An Lăng xuất hiện, người Yên Lăng bắt đầu khiêu khích, bọn hẳn thậm chí đường hoàng tiến vào An Lăng thành.

Người An Lăng tức hộc máu, nhưng bọn hắn không có cách nào, bởi vì bọn hẳn thua, chính như Túc Vương nói, được làm vua thua làm giặc.

Ngược lại, có con cháu quý tộc tức giận, kêu gào muốn giáo huấn người Yên Lăng.

Nhưng cũng chỉ là kêu gào mà thôi, hơn nữa còn là chột dạ kêu gào, ai cũng tỉnh tường, Túc Vương điện hạ đã nói công bình công chính, vậy bất luận ai vi phạm quy tắc trò chơi, đều sẽ bị Túc vương trừng phạt.

Bọn hắn chỉ đành nhẫn, nhẫn đến năm sau, gột rửa nỗi nhục.

Theo xu hướng này, vụ Cống thị huynh đệ đã bị người dân quên lãng.

Dù là khổ chủ, nhưng giờ đây, Yên Lăng mới là người thắng. "Ngươi nhất định sẽ bị Lễ Bộ truy cứu."

Trong An Lăng huyện nha, Triệu Lai Dục chế nhạo Triệu Hoằng Nhuận.

Vì... 2 ngày này, người Yên Lăng đến An Lăng đi dạo tăng gấp trăm lần.

Người Yên Lăng dưới ánh mắt tức tối của người An Lăng, trong các tửu quán trên đường cái, tốp năm tốp ba túm tụm mà đi như đang tuần tra trên lãnh thổ của kẻ bại trận.

Mặt khác, người An Lăng dù có ngọn lửa trong lòng, cũng không có mặt mũi gây sự, tránh né người Yên Lăng.

Người Ngụy ở nước Ngụy là chính thống, thế mà phải tránh người Sở, Triệu Hoằng Nhuận không bị vạch tội mới kỳ lạ.

"Đâu liên quan tới ta? Ta không để các ngươi thua, là các ngươi kém hơn người khác."

Triệu Hoằng Nhuận một câu nói khiến Nghiêm Dong, còn có Triệu Lai Dục 5 đứa cháu trai, sắc mặt tối sầm.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, kết quả này theo Triệu Hoằng Nhuận thấy, cũng không phải chuyện xấu.

Vì chuyện Cống thị huynh đệ, mà An Lăng Yên Lăng mâu thuần, bây giờ người Yên Lăng thắng một ván, sẽ giúp giải quyết mối oán hận của người Sở với người Ngụy.

Về phần người An Lăng, không phục thì năm sau tái chiến.

Ai thua ai thắng, đối với Triệu Hoằng Nhuận mà nói không quan trọng.

"Được, An Lăng liền giao cho các ngươi, bản vương muốn đi Thương Thủy." Triệu Hoằng Nhuận bình tĩnh nói. "." Triệu Lai Dục không nói gì, vì hắn đã biết Thương Thủy huyện xảy ra chuyện.

Hắn còn nhớ, lúc đó, Túc Vương nổi trận lôi đình.

Ï Lại có người dám can đảm tập kích Thương Thủy huyện, thật không biết ai gan to như thế? 7

Mọi người trong phòng cùng suy đoán.

Ngày đó, Triệu Hoằng Nhuận giao lại công việc cho Nghiêm Dong, dân mấy ngàn Thương Thủy quân về Thương Thủy huyện.

2 ngày trước hắn đã muốn về, nhưng chuyện thi đấu còn chưa kết thúc, hắn chỉ sợ phát sinh biến cố, nên nhân nhịn đến tận hôm nay.

Hắn cũng không lo tình hình Thương Thủy huyện, vì Thanh Nha chúng đã phái người báo với hắn, Thương Thủy huyện thiệt hại cũng không nghiêm trọng.

Chỉ tập kích trong 1 khắc, mặc dù đốt cháy không ít căn nhà, nhưng có cả những tòa nhà cũ, lúc xây dựng kế hoạch mở rộng thành trì, Dương Thiệt Đạo đã lên kế hoạch phá bỏ.

Ngoài ra, Thương Thủy quân cùng Thanh Nha chúng trợ giúp kịp thời, Hoàn Hổ và thuộc hạ vừa vào thành không bao lâu đã bị đuổi ra ngoài.

Coi như là có cảm giác tồn tại.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù thiệt hại không nặng, Triệu Hoằng Nhuận vẫn tức giận, vì... vụ tập kích, là Hoàn Hổ đang muốn khiến hắn tức giận.

Hoàn Hổ tỉnh tường, khi hắn giết Vương Toàn, nước Ngụy đã gân như không có khả năng chứa hẳn, đường ra duy nhất, chính là trốn về đất Tống.

Xem như chạy trốn tới nước Sở cũng vô dụng, Triệu Hoằng Nhuận có thể bằng quan hệ với Hùng Thác, tiếp tục phái người đuổi giết hắn.

Nói cách khác, Hoàn Hổ chỉ có chạy trốn tới đất Tống, dù sao triều đình và Nam Cung có hiệp định, Túc Vương không thể chạm tới nơi này.

Có thể bỏ chạy, Hoàn Hổ hết lần này tới lần khác không lặng lẽ trốn, cứ nhất định phải chọc giận Triệu Hoằng Nhuận.

Đúng là Triệu Hoằng Nhuận đã tức giận.
Bình Luận (0)
Comment