Chương 612: Cách Cục
Chương 612: Cách CụcChương 612: Cách Cục
Ngày mùng 10 tháng 5, trở lại Thương Thủy huyện, Triệu Hoằng Nhuận lập tức đến huyện lao, sắc mặt âm trầm nhìn đống đổ nát.
Sau lưng hắn, Thương Thủy huyện trú tướng Cốc Lương Uy đang quỳ.
".. Là mạt tướng phụ điện hạ tín nhiệm, mạt tướng tội đáng chết" Cốc Lương Uy sắc mặt sợ hãi nhận lỗi.
Ở bên cạnh, Vu Mã Tiêu và Ngũ Kị do dự định van xin, chợt nhìn thấy Vệ Kiêu im lặng lắc đầu với bọn hắn, trong lòng hiểu ý, không nhúc nhích.
Quả nhiên, một lúc sau, Triệu Hoằng Nhuận bình tĩnh nói: "đứng lên đi."
Cốc Lương Uy lén nhìn Vệ Kiêu, sau đó mới đứng dậy, thấp giọng nói: "đa tạ điện hạ khoan dung."
Triệu Hoằng Nhuận thật sự không định xử phạt Cốc Lương Uy sao?
Đúng vậy, hắn đúng là không định làm thế.
Ngay cả hắn cũng không ngờ Hoàn Hổ lại có lá gan tập kích Thương Thủy huyện.
Chuyện mình nghĩ không ra lại đổ lỗi cho thuộc hạ, chuyện như vậy, Triệu Hoằng Nhuận không làm được.
Tuy như thế, nhưng chuyện này cũng không tiện nói rõ, một khi lười biếng thành tiền lệ, sau này há chẳng phải có người bắt chước, phá vỡ quy củ?
Vì vậy, dù không trừng phạt Cốc Lương Uy, nhưng cũng phải nhắc nhở hắn.
"Cốc Lương, bản vương nghe nói sau khi ngươi đến Thương Thủy, cho đến nay đã cưới 4 phu nhân?... Bản vương chợt nhớ, còn chưa chuẩn bị lễ vật cho ngươi." Triệu Hoằng Nhuận chậm rãi nói.
"." Cốc Lương Uy sắc mặt trắng bệch.
Thông thường, câu này chỉ là nói đùa, nhưng nói vào lúc này, hiển nhiên là nhắc nhở Cốc Lương Uy.
".. Mạt tướng biết tội. Cốc Lương Uy vừa đứng lên, lại hoảng hốt quỳ xuống.
"Không phải để ngươi đứng lên sao?" Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn Cốc Lương Uy, sắc mặt người sau trắng bệch, đổi giọng: "thôi, chuyện này bản vương không trách ngươi... Rốt cuộc ngươi phản ứng vẫn rất kịp thời, không để Thương Thủy chịu tổn thất quá lớn."
Thương Thủy tam tướng, phân công rõ ràng: Cốc Lương Uy phụ trách trấn thủ Thương Thủy, Vu Mã Tiêu phụ trách bảo vệ bến cảng, còn Ngũ Kị phụ trách luyện binh cùng xuất chinh.
Lần này Thương Thủy bị tập kích, Triệu Hoằng Nhuận cũng không thất vọng với Cốc Lương Uy, dù sao người sau có phản ứng khá kịp thời.
Nhất là phái người bảo vệ phủ Dương Thiệt thị, đủ chứng minh Cốc Lương Uy trung thành.
Có một số việc, không cần nói tỉ mỉ.
Sở dĩ Triệu Hoằng Nhuận muốn nhắc nhở Cốc Lương Uy, thực sự là vì... Tên này và Vu Mã Tiêu hài lòng với địa vị hiện tại của bản thân, nói khó nghe là không biết tiến bộ.
Tỉ như Vu Mã Tiêu, sau khi làm tướng quân, ăn mặc càng lúc càng đẹp, mà Cốc Lương Uy, thì nóng lòng cưới mỹ nữ, ngày thường, mọi chuyện của Thương Thủy quân đều giao cho Ngũ Kị, điển hình ngồi ăn chờ chết.
Nhất là khi Thanh Nha báo cáo hành vi thường ngày của Cốc Lương Uy cho Triệu Hoằng Nhuận, hẳn tức giận Cốc Lương Uy vì không tranh.
Cốc Lương Uy cùng Vu Mã Tiêu đều là Nhị Thiên tướng, mặc dù tài năng không bằng Khuất Thăng, Yến Mặc, Ngũ Ki, nhưng dầu gì cũng đạt đến cấp tướng quân.
Bọn hắn không phải là không có năng lực, mà là bọn hẳn thoả mãn với hiện tại, là loại không có chí lớn.
Triệu Hoằng Nhuận cũng không ghét thuộc hạ không có dã tâm, ngược lại, nếu như Cốc Lương Uy và Vu Mã Tiêu dã tâm bừng bừng, Triệu Hoằng Nhuận e rằng không an lòng giao Thương Thủy huyện cho bọn hắn.
Đương nhiên, người đều tham lam.
Cho dù là Triệu Hoằng Nhuận, khi có 2 tướng lĩnh trung thành, tự nhiên cũng muốn bọn hắn tiến bộ.
"Lần này bị tập kích, coi như cảnh tỉnh Thương Thủy... Cũng may lần tập kích này, chẳng qua là Hoàn Hổ, cùng lắm là chọc giận bản vương. Nhưng nếu người tập kích Hùng Thác, Hùng Hổ thì sao? E rằng Thương Thủy đã thất thủ."
"Mạt tướng biết tội." Cốc Lương Uy xấu hổ nói.
"Được rồi, chuyện này kết thúc ở đây... còn trừng phạt, bản vương phạt ngươi giúp Ngũ Kị thao luyện Thương Thủy quân 3 tháng."
".. Rõ." Cốc Lương Uy cúi đâu nhân lệnh, trong lòng kêu khổ. Thương Thủy quân thao luyện cực kỳ nghiêm khắc, nhất là khi tông vệ tạm thời gia nhập, mỗi ngày huấn luyện gần như tông vệ vũ lâm lang, thậm chí chỉ hơn chứ không kém.
Là luyện binh tướng quân, Ngũ Kị kiêm chế bản thân, cùng các binh sĩ thao luyện, sự cực khổ này, há là Cốc Lương Uy có thể chấp nhận.
"Được rồi, các ngươi lui xuống trước."
Sau khi nhắc nhở, Triệu Hoằng Nhuận liền giải tán chúng tướng, Ứng Khang ở bên đã do dự mấy lần.
Quả nhiên, khi Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị cáo lui, Ứng Khang lúc này mở miệng nói: "điện hạ, là Kim Câu."
"Ừm”" Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, cũng chẳng suy nghĩ gì thêm.
Hoàn Hổ mã tặc có mạnh đến đâu, Thương Thủy huyện dù sao cũng có tường thành bảo vệ, nếu không có người tiếp ứng, mã tặc sao có thể dễ dàng tiến vào thành.
Nhưng nếu có Kim Câu cùng Phụ Khâu chúng trợ giúp, tình huống lại khác.
Thừa dịp ban đêm, leo lên thành tường, ám sát thủ vệ, sau đó mở cửa thành ra, thả Hoàn Hổ vào thành, đối với Kim Câu và Phụ Khâu chúng đây là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Ứng khang, sau này tăng thêm nhân lực trong huyện thành" Triệu Hoằng Nhuận trầm giọng nói.
"Vâng." Ứng Khang gật đầu.
Chỉ một câu nói, Triệu Hoằng Nhuận chưa từng trách móc nhiều.
Vì hẳn hiểu tình trạng của Thanh Nha và Hắc Nha: hai nhóm ẩn tặc, hiện tại chịu nhiều mệnh lệnh của hắn, còn đang cùng ẩn tặc nơi khắc khai chiến, làm gì đủ người? Bằng không, Kim Câu và thuộc hạ sao có thể tập kích Thương Thủy? Nghĩ cũng đừng nghĩ.
"Điện hạ, chuyện Kim Câu, hy vọng điện hạ có thể giao cho Ứng mỗ." do dự một hồi, Ứng Khang nhịn không được mở miệng khẩn cầu.
Nghe thế, Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, than thở: "Ứng khang, lần này Hoàn Hổ cùng Kim Câu khiến bản vương tức giận, nhưng Tống quận... Bản vương không cách nào nhúng tay, hy vọng ngươi thông cảm."
"Chúng ta có thể ẩn nấp làm việc..."
"Dù có bí mật, giấy rốt cuộc không gói được lửa, bản vương không muốn cho Nam Cung mượn cớ... Nam Cung vứt bỏ chủ cũ, không phải thứ tốt, nhưng thế cục hôm nay, nếu ép Nam Cung phản, sẽ khiến Đại Ngụy trả giá rất đắt, ngươi hiểu?"
Triệu Hoằng Nhuận biết nước Tề đã tuyên chiến với nước Sở, tuy hiện tại còn đang thăm dò, nhưng nói không chừng Tê Vương sẽ dùng tư cách chủ liên minh, yêu cầu nước Nguy tham gia.
Mà khi nước Ngụy tham gia chiến tranh, nếu Nam Cung đột nhiên phản loạn, tình cảnh nước Ngụy sẽ trở nên xấu hổ.
Đến lúc đó, nước Sở rơi vào thế khó, đặc biệt tiếp nhận Nam Cung, để hắn phản lại nước Ngụy, cũng không phải chuyện không thể.
Lại thêm nước Ngụy còn bị Hàn quốc uy hiếp, nên để Nam Cung có cớ phản bội là cực kỳ không khôn ngoan.
Nên khi biết Hoàn Hổ, Kim Câu trốn đến đất Tống, dù Triệu Hoằng Nhuận có hận đến nghiến răng, cũng không hạ lệnh truy kích, miễn cho Nam Cung có cớ.
"Chờ bản vương rảnh tay."
Triệu Hoằng Nhuận nói.
Ứng khang mặc dù rất tiếc nuối, nhưng tạm thời từ bỏ truy sát Kim Câu.
Túc Vương điện hạ có thù tất báo, lần này Hoàn Hổ cùng Kim Câu tập kích Thương Thủy, không khác tát mặt điện hạ, sao có thể dễ bỏ qua?
"Đã như vậy, tại hạ chờ tin tốt từ điện hạ... Điện hạ còn có mệnh lệnh sao? Nếu không có, tại hạ liền cáo từ."
"Ừm..." Triệu Hoằng Nhuận ngẫm nghĩ, nói thêm: "thay bản vương gọi Du Mã tới."
Ứng Khang ngẩn người, lại nghĩ tới điều gì, lui xuống.
Không lâu sau, Du Mã đến cạnh Triệu Hoằng Nhuận, biểu cảm phức tạp, giống như đã đoán được mục đích Triệu Hoằng Nhuận gọi hắn tới.
Mà Triệu Hoằng Nhuận cũng không nói nhảm với Du Mã, trực tiếp nói: "Du Mã, bản vương muốn một chỉ ky binh chân chính... Đây không phải yêu cầu, mà là mệnh lệnh."
Du Mã không kinh ngạc, cười khổ nói: "điện hạ nói như vậy... Ai, thôi, Hoàn Hổ tên kia, Du Mã chúng cũng nuốt không trôi cục tức này... Nhưng tại hạ đã nói, tại hạ cùng các huynh đệ hoang phế mười mấy năm, điện hạ đừng trông cậy tân binh có năng lực sánh ngang Nãng quận Du Mã..."
"Vậy thì tạm thời lấy mục tiêu là Hoàn Hổ mã tặc... Hoàn Hổ không giống kẻ chấp nhận lặng yên."
"Vâng, tại hạ hiểu." Sau khi nhận lệnh, Du Mã lui xuống, chỉ để lại Triệu Hoằng Nhuận cùng Vệ Kiêu vẫn đứng trước huyện lao phế tích.
"Đáng tiếc.." Nhìn Triệu Hoằng Nhuận, Vệ Kiêu thấp giọng nói: "Trâm Úc còn mong sau khi quay về, có thể nhận Trân Tiêu làm thuộc hạ..."
"Ừm..." Triệu Hoằng Nhuận trâm mặc một lúc, thở dài.
Sau hơn một tháng, Triệu Hoằng Nhuận ở lại Thương Thủy, vừa bận rộn xây dựng Thương Thủy huyện, vừa chú ý toàn bộ thiên hạ cách cục.
Đầu tháng sáu, Hàn quốc bất ngờ tiến công bắc địa, nhìn như là mở cương thổ, nhưng bắc địa rơi vào tay Hàn quốc, đồng nghĩa Sơn Dương không còn là con đường duy nhất Hàn quốc tiến đánh nước Nguy.
Cùng lúc, Thành Cao Quan gia tăng phòng ngự, mà 5 vạn Xuyên Bắc cung ky cũng chuyển trọng tâm phòng ngự sang khu vực rộng lớn thượng du Hoàng Hà.
Nhưng bất kể thế nào, Hàn quốc tạm thời chưa trở mặt với nước Ngụy, ngược lại là nước Tê và nước Sở, song phương dần trở nên nóng.
Khiến Triệu Hoằng Nhuận cảm khái: Tề, Lỗ, Ngụy phạt Sở không còn xa.
Cuối tháng 6, Triệu Hoằng Nhuận nhận được một phong thư đến từ Đại Lương, phụ vương hẳn đích thân viết, trong thư chỉ viết một câu: quay về Đại Lương.
Triệu Hoằng Nhuận liền đoán được, có lẽ hắn bị Tê Vương chọn, làm chủ soái cánh quân nước Ngụy, cùng Tề công Sở.