Chương 613: Đại Lương Gặp Gỡ
Chương 613: Đại Lương Gặp GỡChương 613: Đại Lương Gặp Gỡ
Đầu tháng 7, xa cách Đại Lương đúng 5 tháng, Triệu Hoằng Nhuận, bí mật quay trở về vương đô.
Hắn không dẫn theo nữ quyến, nguyên nhân là vì Hùng Thác tình cờ về Sở, nên Triệu Hoằng Nhuận muốn để Mị Khương, Mị Nhuế cùng Hùng Thác đoàn tụ.
Nhắc đến Hùng Thác, Triệu Hoằng Nhuận lại thấy buồn cười.
Vì khi gặp Hùng Hổ vào giữa tháng 2, hắn từng nói, Hùng Thác không cân gấp gáp luyện binh như vậy, sau này nước Ngụy xuất binh Tây Sở, hai người bọn họ diễn trò cho Tê Vương xem là được.
Nói thật, Triệu Hoằng Nhuận hiện tại không định liều với nước Sở, chuyện phạt Sở, vẫn là ý muốn của Tê Vương, mà không phải vì lợi ích của Tê Lỗ, càng không cân nhắc đến lợi ích nước Nguy.
Triệu Hoằng Nhuận đầu có vấn đề, mới cùng nước Sở liều mạng?
Nhưng kể cả vậy, Hùng Thác vẫn là vào tháng 6 mới vê Dương thành, khi quay lại, sắc mặt không quá tốt, theo Hùng Hổ lộ ra, Hùng Hổ nhận được lệnh từ Thọ Dĩnh, bị cưỡng chế phải quay về, bố trí phòng ngự ở Thượng Thái, Bình Dư...
Có lẽ nước Sở cũng cân nhắc việc nước Ngụy xuất quân giúp Tê.
Cùng lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận mới biết, sở dĩ Hùng Thác ở lại Ba quốc ngây người 2 tháng, cũng không lập tức về Tây Sở, là vị gặp bất lợi ở Ba quốc.
Chuyện khác không nói, chỉ nhìn 2 vết sẹo trên mặt Hùng Thác, Triệu Hoằng Nhuận không khó đoán hung hiểm trong đó.
Ba quốc hỗn loạn và giàu có, tất cả thế lực đánh nhau vô cùng kịch liệt.
Đi tới trước cửa thành, Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu nhìn hai chữ "Đại Lương" trên cổng thành, quay đầu căn dặn Đoàn Phái: "sau khi vào thành, thì phải cẩn thận, đừng gây chuyện, đây không phải Thương Thủy."
"Thuộc hạ hiểu." Đoàn Phái gật đầu đáp.
Hắn biết, vương đô Đại Lương, là Nội Thị giám địa bàn.
Mà Thương Thủy Thanh Nha không có lý do cũng không có năng lực chống lại Nội Thị giám, thành thành thật thật không gây chuyện, tránh mất mặt.
Sau khi vào cổng thành, Triệu Hoằng Nhuận cảm giác vương đô có hơi vằng vẻ hơn trước.
Đương nhiên, đây chỉ là một loại ảo giác.
Có sự ảo giác này, đó là vì Triệu Hoằng Nhuận biết, mấy tháng gần đây, có không ít quý tộc thế gia chuyển trọng tâm sang Thượng Đảng, chuyển tới phong ấp thuê của triều đình, trữ hàng vật tư, huấn luyện quân đội, chuẩn bị chiến tranh với Hàn quốc.
Nói chính xác, những quý tộc thế gia kia từ triều đình thuê đất, tạm thời không thể gọi là phong ấp, vì bọn hắn chưa có công huân, nhưng muốn kiếm công huân từ chỗ Hàn quốc... Nói thật Triệu Hoằng Nhuận cũng không coi trọng.
Những người này, đều bị Chu Biện ném ra miếng mồi, huấn luyện quân đội, kiếm lấy công huân, nói thật hay!... Hàn quốc ky binh là đám ô hợp sao? ,j Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu.
Hắn biết rõ, một khi nước Ngụy cùng nước Hàn chiến tranh, không biết sẽ có bao nhiêu quý tộc thế gia cửa tan nhà nát.
Đương nhiên, mọi chuyện chẳng liên quan gì đến hắn, lấy lập trường của hắn, Chu Biện đưa ra kế sách khá cao minh.
Cùng vì vậy, coi như triều đình nhìn ra điểm xấu trong kế của Chu Biện, vẫn tiếp nhận kế sách người này.
Dân theo 5 tông vệ và Đoàn Phái, Triệu Hoằng Nhuận chậm rãi đi về phủ Túc Vương, đồng hành còn có mười mấy Thanh Nha chúng, vừa tiến vào thành đã chia ra, hỏi tin tức.
Trở lại phủ Túc Vương, Triệu Hoằng Nhuận trước tiên hạ lệnh đóng kín, không cho người khác biết hắn đã về.
Lời đồn về Triệu Hoằng Nhuận còn chưa hoàn toàn biến mất, nên trước khi tin nóng - tỉ như Hàn Ngụy khai chiến, tỉ như Tề Lỗ Ngụy phạt sở - truyền ra, Triệu Hoằng Nhuận không muốn tiết lộ hành tung.
Đương nhiên, đây chỉ là tránh dân chúng, còn với triêu đình, sớm đã có người đoán được Triệu Hoằng Nhuận sẽ về Đại Lương, cố ý giấu diếm không có ý nghĩa, nhưng bọn hắn sẽ không tùy tiện tiết lộ.
Vì nhân vật chính ở vương đô hiện tại là thái tử, Ung Vương, còn có Chu Biện thanh danh hiển hách.
Về phủ ngâm mình, giảm bớt mệt mỏi xong, Triệu Hoằng Nhuận đổi một bộ quần áo, đi tới vương cung.
Vẫn theo thói quen, đến Ngưng Hương cung thỉnh an trước, hỏi thăm mẫu phi, cùng nàng trò chuyện, dù sao mẫu tử đã mấy tháng không gặp.
Con trai trở về, để Trầm thục phi cao hứng, sốt ruột kéo tay con trai, hỏi han ân cần.
Triệu Hoằng Nhuận nhìn ra, Trầm thục phi trong cung cô đơn, vì sau khi hắn rời Đại Lương không lâu, đệ đệ của hắn cùng vì đến tuổi mà rời khỏi hoàng cung, mặc dù Ngụy Vương chưa phong vương nhưng đã có phủ đệ.
Hai đứa con trai đều không ở bên, có thể hình dung Trầm thục phi cô đơn.
"Phụ vương gân nhất không đến sao?" Triệu Hoằng Nhuận chế nhạo.
Trầm thục phi điềm tĩnh cười, không nhiều lời, ngược lại, thiếp thân cung nữ tiểu Đào khó chịu thầm nói: "điện hạ ngài rời Đại Lương, bệ hạ tới ít hơn... Mười ngày nửa tháng mới đến một lần."
"Đừng nói nhảm"” Trâm thục phi tránh cứ tiểu Đào, thay phu quân giải thích: "Hoằng Nhuận, phụ vương ngươi một ngày trăm công ngàn việc, há có thể ngày nào cũng đến Ngưng Hương cung? Nhưng phụ vương ngươi thường ngày phái người đến hỏi thăm, hơn nữa đưa tới thư họa tự chấp bút... Ngươi không nên suy nghĩ nhiều."
Triệu Hoằng Nhuận quan sát thêm vài lần, thấy Ngưng Hương Cung có không ít tranh chữ, không khỏi yên lặng.
Hắn cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, liền hiểu: phụ vương cố ý xa lánh Trâm thục phi, chỉ sợ là tránh để Trâm thục phi bị người ghen ghét.
Coi như Trầm thục phi không tranh quyền thế, nhưng nếu Ngụy Vương hay đến Ngưng Hương cung như trước, ngay cả vương hậu cũng không được sủng ái như thế, thì những tân phi khác nghĩ thế nào? Chẳng lẽ các nàng sẽ không ghen ty sao?
Các nàng đương nhiên sẽ ghen ty, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, đó là vì Trâm thục phi có hai đứa con trai, trong đó con lớn là Túc Vương, U Chỉ cung bị đập là vết xe đổ, ai dám đến Ngưng Hương cung gây sự?
Nhưng hiện tại Túc vương ở xa, Cửu vương tử vừa mới xuất các tích phủ, cũng không có uy hiếp gì, trong tình hình này, ai biết có người nào bị ghen ty mụ mị đầu óc, đi tìm Trâm thục phi gây sự.
Sức khỏe Trâm thục phi không tốt, kiêng ky nhất là xúc động mạnh, Ngụy Vương cân nhắc điểm này mới cố ý xa lánh.
Phụ vương, coi như dụng tâm lương khổ... .)
Triệu Hoằng Nhuận dở khóc dở cười, trong lòng không có oán hận.
"Mẫu phi, hài nhi lần này trở về, đại khái ở lại một tháng, chắc chắn ở cạnh mẫu phi nhiều hơn."
"Được, được." Trâm thục phi mỉm cười, sau đó nháy nháy mắt hỏi: "Hoằng Nhuận, mấy tiểu cô nương cạnh ngươi đâu?"
"Còn ở Thương Thủy." Triệu Hoằng Nhuận giải thích: "lần này về Đại Lương, hài nhi ở không lâu, cũng không để các nàng đi đường vất vả."
"Ồ.." Trâm thục phi cười gật đầu, tán dương Triệu Hoằng Nhuận vài câu, cuối cùng, nàng hỏi: "vậy... Không có tin tức tốt cho vi nương sao?"
"Tin tức tốt?"
Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, tuy lần này hắn giải quyết chuyện An Lăng Yên Lăng, nhưng mẫu phi không phải người để ý chuyện triều chính.
"Tin tức tốt gì?"
".." Trầm thục phi tức giận liếc Triệu Hoằng Nhuận, mơ hồ nhắc nhở: "mấy tiểu cô nương, bụng không có động tĩnh sao?"
"Khục, khục..“Triệu Hoằng Nhuận đang uống trà, lại bị câu nói này làm sặc.
Trầm thục phi đã nói thẳng, làm sao hắn không hiểu.
"Nương, hài nhi mới 16 tuổi..." Triệu Hoằng Nhuận cười khổ nói.
"16 tuổi không nhỏ." Trầm thục phi nghe vậy, nghiêm túc nói: "các đời vương tử, bao gồm các vương huynh ngươi, ở tuổi này đều có dòng dõi, có gì mà mắc cỡ? Vi nương già, cũng muốn sớm ngày có một cháu trai..."
Triệu Hoằng Nhuận dở khóc dở cười nhìn mẫu phi.
".. Nói mới nhớ, mấy nữ nhân bên cạnh ngươi, tính cách không tệ, nhưng vi nương thấy, không giống biết chăm sóc người khác, ngươi xem đã gầy thành như vậy..." Nói xong, Trâm thục phi chớp chớp mắt, đề nghị: "nếu không, lân này ngươi mang tiểu Đào đi, nàng ở bên cạnh vi nương đã lâu, có nàng phục dịch, vi nương cũng yên tâm."
Ï Đợi... Đợi đã? ,)
Triệu Hoằng Nhuận liếc tiểu Đào, người sau đỏ mặt, cúi đâu không dám nói.
Trâm thục phi nói không sai, nữ nhân cạnh hắn, đều không biết chăm sóc người khác, mà tông vệ thì càng khỏi phải nói, nhưng tiểu Đào... Không phải quá khó xử sao? Dù nàng là Trâm thục phi thiếp thân cung nữ. "Nương, đến giờ rồi, hài nhi đến Thủy Cùng điện..."
Triệu Hoằng Nhuận ngượng ngùng bỏ chạy.
"Đứa nhỏ này.." Nhìn đại nhỉ tử chạy, Trâm thục phi tức giận nói: "tối nay đến chỗ vi nương dùng cơm, vỉ nương nấu món ngươi thích."
"Được."
Ngoài phòng, Triệu Hoằng Nhuận đáp lại.