Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 647 - Chương 703: Mặc Môn Cự Tử

Chương 703: Mặc Môn Cự Tử Chương 703: Mặc Môn Cự TửChương 703: Mặc Môn Cự Tử

Dưới con mắt thờ ơ của Hùng Thác, Hùng Ngô dẫn 10 vạn đại quân từ Cự Dương huyện đánh ra.

Trước giới thiệu quân Sở đóng ở gần Cự Dương.

Đầu tiên là Cự Dương quân, là tư quân của Cự Dương Quân Hùng Lý, ban đầu khoảng 15 vạn, nhưng 5 vạn được Cự Dương Quân phái ra ngoài.

Trong 5 vạn quân, có 3 vạn được Tôn Thúc Kha chỉ huy, đóng ở Trất Huyện.

Giờ đây có 2 vạn còn sống, theo Tôn Thúc Kha, quy hàng quân Ngụy.

Về phần 2 vạn quân khác, thì đóng ở bờ nam Kỳ hà, do Sở tướng Hoàng Chử chỉ huy. Khi quân Ngụy vượt sông, cũng có Hoàng Chử chỉ huy chặn đánh.

Trừ Cự Dương quân, còn lại đều là Sở quốc điều động từ các nơi.

Trong đó có 10 vạn Tân Dương quân, thống soái là Sở quốc thượng tướng quân, Tân Dương Quân Hạng Bồ.

Thái Khê quân (huyện binh) 3 vạn , thống soái là huyện công Thái Hậu.

Tây Dương quân (huyện binh) 3 vạn , thống soái là huyện công Tây Môn Kê.

Chướng Dương quân (tư binh) 5 vạn, thống soái là đại tướng Chu Chinh dưới †rướng Chướng Dương Quân Hùng Chỉnh.

Bành Lễ quân (tư binh) 5 vạn , thống soái là đại tướng Từ Ky dưới trướng Bàng Lễ Quân Hùng Ích.

Còn có 10 vạn tân binh Hùng Thác huấn luyện, cùng 8 vạn binh của Hùng Ngô, lúc này, quân Sở ở Cự Dương có tổng cộng 52 vạn quân.

Đó là không tính quân của Cảnh Xá và Khuất Bình, nếu không quân Ngụy phải đối mặt với 70 vạn đại quân, con số khiến người ta tuyệt vọng.

Tin tức Thanh Nha chúng thăm dò được nhanh chóng truyền đến Trất Huyện, tới tay Triệu Hoằng Nhuận, người sau vẻ mặt nghiêm trọng.

Binh lực song phương cách biệt quá xa.

50 vạn quân Sở.

Trong tình hình như vậy, Triệu Hoằng Nhuận không khỏi khen bản thân, sự thật chứng minh, chỉ bằng gần 10 vạn quân Ngụy còn đang hợp nhất, muốn tại chính diện chống lại 50 vạn Sở quân, chẳng khác gì tự làm khó bản thân. "Cự Dương huyện lại có nhiêu quân như vậy?"

Vệ Kiêu ở bên nghe tin, không khỏi kinh hãi.

Hắn dự đoán: quân Ngụy muốn đánh Chính Dương huyện, liên có 50 vạn Sở quân, vậy Hào Thượng thì sao? Hạ Thái do Tê Vương đánh thì sao? Điền Đam phụ trách đánh Chung Ly, Hướng huyện thì sao?

Dựa theo cách tính này, quân Sở chẳng phải có hơn 200 vạn quân sao?

"Cô..."

Vệ Kiêu thất thần.

Đối với nước Ngụy, đã bao nhiêu lâu chưa tham cuộc chiến có quy mô như vậy?

Như cuộc chiến trước mặt đã vượt qua phạm vi hiểu biết của Vệ Kiêu. Nhận ra Vệ Kiêu kỳ lạ, Triệu Hoằng Nhuận cười trấn an: "Chớ bị binh lực khổng lồ dọa sợ, 50 vạn quân ở Cự Dương huyện, theo bản vương đánh giá, chỉ có 10 vạn Tân Dương quân của Hạng Bồi đáng sợ, còn quân Sở khác... Chỉ sợ là thuận lợi thì đánh, một khi tình hình bất lợi, hừ hừ, nói chung, không đáng sợ."

Đúng là chỉ có 10 Tân Dương quân là quân chính quy, còn những đội quân khác dù mặt nào cũng kém quân Nguy.

Nghe Triệu Hoằng Nhuận trấn an, Vệ Kiêu hít sâu một hơi, dân bình tĩnh lại.

Hắn xấu hổ nói: "Ty chức khiếp đảm, khiến điện hạ chê cười."

Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, ngay sau đó thản nhiên nói: "Há chỉ ngươi khiếp đảm, lẽ nào ta lại không sợ hãi?"

Nói đến đây, hẳn lắc đầu trước ánh mắt ngạc nhiên của Vệ Kiêu, nghiêm túc nói: "Kỳ thực ta cũng sợ, nhưng ngươi ta đều hiểu, sợ hãi cũng vô dụng, thay vì lo lắng hãi hùng, vì sao không tranh thủ tìm điểm yếu của quân Sở?"

Vệ Kiêu nghe vậy, chắp tay khen: "Điện hạ anh minh."

Dứt lời, hắn nhịn không được hỏi: "Không biết điện hạ đã có kế sách phá địch?"

Nghe thế, Triệu Hoằng Nhuận nhìn sang bản đồ, từ từ nói: "Phá địch diệu kế tạm thời chưa, nhưng đại khái chiến thuật , bản vương đã có chút đầu mối."

Dứt lời, hắn liếc dòng chữ Cự Dương huyện, trong lòng cười nhạt.

Theo hắn biết, Cự Dương Quân Hùng Lý từng phái quân đội trắng trợn trưng thu lương thực các thôn xóm, vốn Triệu Hoằng Nhuận không hiểu, giờ đã hiểu: thì ra là vì cung cấp cho mấy chục vạn quân Sở đến giúp.

Vấn đề là, số lương thực này có thể dùng trong bao lâu?

50 vạn quân Sở, tiêu hao lương thực chính là con số thiên văn.

Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận không khỏi đắc ý, vì hắn ra lệnh quấy rối quân Sở, không đối đầu trực diện, ở góc độ nào đó mà nói, chiến thuật này khắc chế quân Sở.

Nói trắng ra, miễn là quân Ngụy không đánh trực diện với quân Sở, quân Sở sẽ chỉ lãng phí quân lương, một khi quân lương cạn kiệt, đừng nói 50 vạn quân, coi như 500 vạn quân, cũng sẽ vô dụng?

Điều đáng lo, chính là Yên Lăng quân và Thương Thủy quân có hiểu và thực hiện chính xác chiến thuật du kích hay không.

Ngoài ra, thứ đáng giá để ý, chỉ có năng lực phòng ngự của Trất Huyện

Yên Lăng quân và Thương Thủy quân dùng chiến thuật du kích, đồng nghĩa quân Sở có thể bỏ mặc 2 đội quân, trực tiếp đánh Trất Huyện.

Lúc này, Trất Huyện là cứ điểm quan trọng, nếu bị công phá, tình thế sẽ đảo ngược.

Mà đường lui của Yên Lăng quân và Thương Thủy quân cũng sẽ bị cắt đứt.

Đối phó chuyện này, Triệu Hoằng Nhuận đắn đo suy nghĩ, quyết định dùng chiến thuật từng đối phó Hùng Thác: co đầu rút cổ, trốn không ra.

"Thợ nước Lỗ đến chưa?"

Triệu Hoằng Nhuận quay sang hỏi Vệ Kiêu. Vệ Kiêu suy nghĩ một chút, nói: "đại đa số quân Tề Vương đã qua Kỳ hà, thợ Lỗ quốc chắc đang rảnh rỗi, chắc cũng sắp đến."

"Ừm”" Triệu Hoằng Nhuận gật đầu.

Vì Tê Vương đã dẫn quân qua sông, để thợ Lỗ quốc ở lại, điều này khiến bọn hắn rảnh rỗi, nên Triệu Hoằng Nhuận nhân cơ hội, đưa tin cho Tê Vương, mời đám thợ này tới.

Đúng như lời Vệ Kiêu, tối hôm đó, thợ Lỗ quốc tới Trất Huyện, Triệu Hoằng Nhuận đã gặp thủ lĩnh của bọn hắn.

Nói chính xác, không nên xưng hô thủ lĩnh, mà cần phải gọi là Mặc gia cự tử.

Vì nước Lỗ là quốc gia được cai trị bởi tư tưởng mặc gia, điểm này khác với các quốc gia tôn sùng nho giáo.

Nhân tiên, Lỗ quốc Mặc gia, hiện nay có 3 vị cự tử, Triệu Hoằng Nhuận gặp là Công Thâu Ban, là người cùng tộc Lỗ Vương Công Thâu Bàn.

Đây là lần đầu Triệu Hoằng Nhuận tiếp xúc với Mặc gia, tâm trạng có hơi lo lắng.

Tuy tư tưởng Mặc gia không được các quốc gia coi trọng, nhưng: Triệu Hoằng Nhuận khá coi trọng nó, hắn thấy, những thứ bị chỉ trích là kỳ quái, mới thật sự là trí tuệ, là nhân tài thực sự của một quốc gia.

Nhưng khiến Triệu Hoằng Nhuận thất vọng, cự tử Công Thâu Ban là một người trung niên khá kỳ quái, giống quan viên Công Bộ Ngụy quốc, y phục trên người dính một ít vụn gỗ.

Nhưng dù vậy , Triệu Hoằng Nhuận đối đãi ánh mắt của đối phương vẫn như cũ chưa chắc có thay đổi chút nào. "Cự tử"

"Nhuận công tử."

Hai bên chào hỏi xong, Triệu Hoằng Nhuận trực tiếp nói ra ý đồ đến: "Hôm nay mời cự tử đến, chủ yếu vì hai chuyện."

"Nguyện nghe chỉ tiết." Công Thâu Ban thành thật nói.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận nói tình hình quân Ngụy cho Công Thâu Ban, hy vọng người sau dẫn các thợ Lỗ quốc, biến Trất Huyện thành một thành trì bất khả xâm phạm.

Triệu Hoằng Nhuận còn đưa bản phác thảo cho Công Thâu Ban.

"Chậc chậc, nghĩ không ra Nhuận công tử chẳng những am hiểu lĩnh binh tác chiến, đối với kỳ dâm kỹ xảo, cũng cực kỳ am hiểu... Loại liên nỏ này, sách sách." Công Thâu Ban cười khen ngợi. Dù sao liên nỏ ở Ngụy quốc, là thứ Dã Tạo ty tốn bao tâm huyết, nếu không phải phòng bị quân Sở, Triệu Hoằng Nhuận không nỡ lấy ra.

Ở thời đại này, các quốc gia ăn cắp thành quả của nhau rất nhiều.

Hiện tại Triệu Hoằng Nhuận đưa bản vẽ liên nỏ cho Công Thâu Ban đánh giá, qua mấy ngày, liên nỏ sẽ thành binh khí cho quân Tề Lỗ.

Dĩ nhiên, đây chỉ là suy đoán, dù sao Mặc gia chưa chắc vứt được hộp nỏ nghiên cứu đã lâu.

"Việc này dễ thôi, không biết Nhuận công tử còn có chuyện gì..."

Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận trầm ngâm, lúc sau mới lên tiếng: "Cự tử, không biết có muốn đến Đại Ngụy?” Công Thâu Ban nhíu mày.
Bình Luận (0)
Comment