Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 658 - Chương 715: Chiến Cuộc Giằng Co

Chương 715: Chiến Cuộc Giằng co Chương 715: Chiến Cuộc Giằng coChương 715: Chiến Cuộc Giằng co

Ngắn ngủi mấy ngày, binh sĩ trong Trất huyện tăng từ một vạn lên tới mấy vạn, chuyện này để quân Ngụy trong lòng cảnh giác.

Tuy quân Ngụy trong thành và hàng quân đều là người Sở, hơn nữa đa số quân Ngụy đều là hàng quân mới thu trong những trận trước, nhưng được truyền bá tư tưởng, đã chấp nhận thân phận mới của mình, giải phóng nước Sở.

Tuy nước Sở có không ít quý tộc tài năng, nhưng đại đa số vẫn là loại quý tộc tham lam nắm quyền, mà dân Sở nhìn đám người này cưỡi lên đầu mình, không hề có ấn tượng tốt, nên cũng không có lòng trung thành.

Nên dù là hàng binh, nhưng quân Ngụy cũng cảnh giác nhìn binh Sở mới hàng.

So với quý tộc Hùng thị, Hạng Mạt chính trực hơn nhiều.

Nam Môn Dương cũng mơ hồ nhắc nhở Triệu Hoằng Nhuận đề phòng mấy vạn hàng binh, vì không ai dám đảm bảo, trong đó có kẻ trá hàng hay không.

Về việc này, Triệu Hoằng Nhuận cũng không quan tâm.

Nguyên nhân là vì chưa có tướng lĩnh thân phận quý tộc đến hàng, cũng không có người được Hạng Mạt tin tưởng đào ngũ, chắc bọn hắn cũng hiểu, nếu bọn hắn trá hàng cố ý nương nhờ quân Ngụy, khó tránh khỏi sẽ bị quân Ngụy nhìn thấu.

Một khi nhìn thấu, chẳng phải mất mạng vô ích?

Huống chi, quân Ngụy chủ soái, công tử Nhuận là người thông minh, cho dù Hạng Mạt có muốn cũng không thể đem tính mạng thuộc hạ ra đùa.

Về phần đám binh tướng bình thường trá hàng hay không, Triệu Hoằng Nhuận không quan tâm.

Gân mực thì đen, nếu có kẻ trá hàng, đợi Nam Môn Dương dẫn bọn hắn sang bờ nam, đánh với quân Sở.

Đến lúc đó, đám trá hàng tay nhuộm "máu kẻ địch", tất nhiên sẽ dao động.

Nói tóm lại, Triệu Hoằng Nhuận hành động nhìn như hung hiểm, thật ra lại hữu kinh vô hiểm.

Dĩ nhiên, tiền đề là quân Ngụy từ khi đánh Sở có danh tiếng rất tốt, hầu như không giết tù binh, cũng không giết dân Sở, nên người Sở nhìn chung có ấn tượng tốt với quân Ngụy.

Đổi thành Điền Đam thử xem? Sợ rằng binh Sở thà chết đói, cũng sẽ không đầu hàng Điền Đam.

Đến 28 tháng 9, việc sắp xếp hàng quân đã xong, tránh đêm dài lắm mộng, Triệu Hoằng Nhuận bổ nhiệm Nam Môn Dương vì chủ tướng, dẫn đội quân gần 5 vạn người, lập tức tiến sang bờ nam.

Dù có tự tin đến đâu, nhưng số quân tăng nhanh cũng khiến Triệu Hoằng Nhuận sợ hãi.

Không kịp chờ Nam Môn Dương bổ nhiệm xong tướng lĩnh, Triệu Hoằng Nhuận liền giục Nam Môn Dương rời đi.

Dù sao đến bờ nam, Hạng Mạt sức ảnh hưởng sẽ yếu hơn nhiều.

Nói thật, nhìn chuyện tương đối thuận lợi, kỳ thực, Triệu Hoằng Nhuận áp lực rất lớn, nhưng vì giảm quân số của Hạng Mạt, hắn chỉ đành ra hạ sách này.

Nhưng hành động này, cũng biến tướng tăng thêm yếu tố bất ổn trong quân Ngụy, đồng thời, giảm áp lực lương thảo cho Phòng Chung.

Nếu có thể, Triệu Hoằng Nhuận không muốn để Hạng Mạt thoát khỏi cảnh thiếu lương, dù sao vị thượng tuóng quân này, mang đến áp lực không kém Điền Đam.

Đừng xem Triệu Hoằng Nhuận chiếm ưu thế trước Hạng Mạt, suy cho cùng, đó là do Hạng Mạt thiếu lương.

Nói chung, tình hình chiến đấu của quân Ngụy coi như ổn, Trất huyện vừa đánh tan 8 vạn quân Hùng Ngô, đồng thời, chiêu hàng thêm mấy vạn quân ở Phòng Chung.

Nhưng tiền tuyến, đúng hơn là bờ nam Kỳ hà, Yên Lăng quân và Thương Thủy quân tiến triển cực kỳ chậm.

Cũng là vì Yên Lăng quân và Thương Thủy quân chưa dùng chiến thuật du kích bao giờ, tuy nói quân Sở ứng phó mệt mỏi, nhưng quân Sở tổn thất không nghiêm trọng.

Chính vì vậy, Hùng Ngô mời bỏ mặc Yên Lăng quân và Thương Thủy quân, trực tiếp tiến công Trất huyện.

Chuyện Hùng Ngô 8 vạn đại quân ở Trất huyện gặp phải thủy công, toàn quân gần như bị diệt, chỉ mấy ngày liền truyền khắp vùng Cự Dương, khiến quân Sở bàng hoàng.

Đám người này bây giờ mới biết, công tử Nhuận giỏi dụng binh đến mức nào.

Đáng nhắc tới, vì nhục nhã Hùng Ngô, ly gián quan hệ giữa hắn và Hạng Mạt, Triệu Hoằng Nhuận còn cố ý viết câu thơ, trào phúng Hùng Ngô, trong đó hai câu được đọc nhiều nhất: "Hạng Mạt thật đáng sợ, phá Ngô (Hùng Ngô) 8 vạn binh!"

Nếu người không biết, sẽ không hiểu câu thơ này buồn cười ở đâu, nhưng nếu là kẻ biết, câu thơ này đủ khiến hắn cười 1o.

Ví dụ như Hùng Thác đang cười to.

"Hùng Ngô... Ha ha ha, nói cái gì mà nếu hắn xuất chinh, Trất huyện sẽ phá. Giờ mới mấy ngày? Hắn lại... Toàn quân bị diệt, ha ha ha ha, thực sự chết cười."

Trong phủ Hùng Lý, Hùng Thác ở trong phòng đấm ngực dậm chân, cười lớn.

Thấy vậy, Tử Xa Sư lo lắng ngoái đầu ra ngoài cửa sổ, cảnh giác xem có ai đi ngang qua không, lời Hùng Thác nếu truyền ra ngoài rất dễ gây ra chuyện.

Một lúc sau, Hùng Thác bình tính lại, đôi mắt lóe lên, thì thào: "Cơ Nhuận, thực sự không đơn giản! ... Ta vốn tưởng, hắn có thể gây tổn thất nặng nề cho quân Hùng Ngô, không ngờ, hắn làm nhiều hơn ta mong đợi, toàn quân bị diệt...

Nói đến đây, Hùng Thác tiếc hận, tiếc nuối nói: "chỉ tiếc, để Hùng Ngô chạy."

Tử Xa Sư nghe thế, vội vã ho khan, hạ giọng nhắc nhở: "công tử, không thể tùy tiện nói."

Vạn nhất lời truyền đến tai Sở Vương, đến tai vương hậu thì sao?

Nhưng Hùng Thác rất bình tĩnh, thậm chí còn cười nhạt.

Tuy nói hắn sinh ở Thọ Dĩnh, nhưng địa vị hẳn có, là do thuộc hạ thúc phụ Hùng Hạo chống đỡ, đồng thời, Hùng Thác cũng chưa từng coi mình là đông Sở quý tộc. Hắn thấy, đông Sở quý tộc, chết càng nhiều, Sở quốc chẳng những sẽ không suy nhược, ngược lại sẽ khôi phục cường thịnh.

Như Hùng Lý chẳng hạn.

Một ngày kia, Hùng Thác thật thành Sở Vương, thứ như Hùng Lý chết đầu tiên.

Đây cũng là lý do Hùng Thác không được đông Sở quý tộc ủng hộ, vì đám người đó thấy Hùng Thác là Hùng Hạo thứ 2, mà lại còn tàn nhẫn hơn Hùng Hạo.

"Báo!"

Theo tiếng hô, một binh sĩ tiến vào, là người dưới trướng Hùng Thác.

Binh sĩ tiến vào quỳ một chân, chắp tay báo: "Khởi bẩm công tử, Cố Lăng Quân đã về Cự Dương, Cự Dương Quân mời công tử đến bàn bạc gấp." Hùng Thác nghe thế, trên mặt nở nụ cười khó hiểu.

Cách đó không lâu, hắn luôn phớt lờ Hùng Lý triệu tập, chẳng qua là ngại Công Dương Uẩn, Công Dương Toản, mới phải cho Hùng Lý mặt mũi.

Nhưng hôm nay, hắn muốn đi đại sảnh, hắn muốn xem Hùng Ngô lúc này trông thế nào.

Tử Xa Sư ở bên nói: "Hùng Ngô đại bại, Hùng Lý có lẽ hy vọng công tử đứng ra chủ trì đại cục..."

Nghe vậy, tâm trạng tốt của Hùng Thác biến mất.

Vì điều này có nghĩa, hắn sắp gặp Cơ Nhuận trên sa trường.

Hiện tại quan hệ của bọn hắn quá phức tạp.

Đầu tiên, Hùng Thác cùng Triệu Hoằng Nhuận có quan hệ riêng, nếu không phải Tê Vương triệu tập, Triệu Hoằng Nhuận còn đang giúp Hùng Thác.

Thứ hai, muội muội hắn, Mị Khương rõ ràng là muốn theo Triệu Hoằng Nhuận, nói cách khác, Triệu Hoằng Nhuận còn phải gọi Hùng Thác là anh rể.

Quan hệ thật quá phức tạp.

Tới đại sảnh trước rồi nói.

Thở dài, Hùng Thác rối bời tự nhủ. Chương 716: Chiến Cuộc Giằng Co (2)

Khi Hùng Thác tới nơi Hùng Lý họp bàn, hắn quả nhiên thấy được Hùng Ngô.

So với bộ dáng tự phụ mấy ngày trước, Hùng Ngô hôm nay trầm mặc ít nói, vừa nhìn cũng biết là thất bại nặng nề.

"Hắc!"

Hùng Thác cười một tiếng, cất bước vào đại sảnh.

Trong sảnh im lặng, nên Hùng Ngô nghe rõ tiếng cười Hùng Thác, trong nháy mắt, hắn đỏ mặt, giận dữ chất vấn: "Hùng Thác, ngươi cười cái gì?"

Nghe vậy, Hùng Thác nở nụ cười khó hiểu, lạnh nhạt nói: "Bản công tử chẳng qua là thấy, có vài người tự phụ, nói rằng nhất định có thể công thành... mới qua mấy ngày, không ngờ, sách sách."

Nói đến đây, hắn cố ý liếc Hùng Ngô, ngay sau đó chế giêu: "Hùng Ngô, ngươi có tận mắt thấy Cơ Nhuận chưa?"

Nghe vậy, Hùng Ngô trợn mắt.

Vì Hùng Thác nói quá độc, chế giễu hắn, ngay cả Cơ Nhuận cũng không thấy, đã thua trận, đúng là nhục nhã.

Mà Hùng Ngô không thể phản bác.

Hắn có thể nói gì? Nói hắn đã thấy Cơ Nhuận?

Vậy thì thật kỳ lạ!

Hùng Ngô chỉ Hùng Thác, tức run người, không nói nên lời.

Lúc này, Công Dương Uẩn và Công Dương Toản thấy Hùng Ngô đỏ bừng mặt, Công Dương Uẩn lo vị công tử này giận dữ tổn thương cơ thể, vội vã hoà giải: "Hai vị công tử, quốc nạn trước mắt, hai vị chớ có cãi vã... Ngô công tử khinh thường Cơ Nhuận, không nghe Thác công tử đề nghị, mới bại một lần; Thác công tử chế ngạo Ngô công tử, hạ nhà mình uy phong."

Vừa dứt lời, Công Dương Toản cũng phụ họa: "huynh trưởng nói đúng, lúc này, chúng ta cần chung tay ứng đối quốc nạn trước mắt"

Nghe Công Dương Uẩn, Công Dương Toản, Hùng Thác liếc Hùng Ngô xong, đến chỗ của mình, ngồi xuống.

Lúc này, Hùng Lý ngồi trên ghế chính, mở to cặp mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.

Ngày trước, tuy hắn không muốn đắc tội Hùng Thác, nhưng nhiều ít cũng thiên vị Hùng Ngô, nhưng giờ khắc này, hắn không làm như vậy.

Theo Hùng Ngô bại trận, giá trị Hùng Thác nước lên thì thuyền lên.

Không phải Hùng Lý yêu nước, mà là quân Ngụy muốn tiến công phong ấp của hắn, Hùng Lý cũng không muốn mất tất cả của cải.

Vì vậy, hắn ân cần nói với Hùng Thác: "hiền chất, ngươi xem việc này..."

Trước kiêu ngạo, sau cung kính, mười phần tiểu nhân!

Hùng Thác liếc Hùng Lý, ánh mắt đầy khinh miệt.

"Sợ cái gì? Không phải có Hùng Ngô đại nhân ở đây, Hùng Lý đại nhân còn lo cái gì?" Hùng Thác chế giễu.

Lúc hắn nói, trong lòng vô cùng sảng khoải.

2 năm trước, hắn thua Cơ Nhuận, còn suýt hại Hùng Hổ, ở Thọ Dĩnh đánh giá hắn kém đi.

Lúc đó, Hùng Ngô nhảy nhót vui mừng, luôn dùng chuyện này nói Hùng Thác.

Mà Hùng Thác lại chế giễu Hùng Ngô, vì hắn cho rằng, Hùng Ngô đối mặt Tuy Dương đại tướng quân Nam Cung Khuê, còn hắn đối mặt công tử Nhuận, hai người không thể so sánh.

Không phải Nam Cung Khuê bất tài, mà là vì thân phận 2 người.

Nam Cung khuê là hàng tướng, không hòa thuận với triều đình nước Ngụy.

Vì lo Tuy Dương quân tổn thất lớn, sẽ giảm địa vị của mình ở Ngụy, thậm chí bị tước đoạt chức đại tướng quân, Nam Cung Khuê làm sao dám chính diện đấu với Hùng Ngô? Nên theo Hùng Thác thấy, Hùng Ngô chẻ tre đánh Tống quận, chẳng qua là Nam Cung Khuê sợ tổn thất.

Mà Hùng Thác đối mặt là công tử Nhuận, không phải lo lắng như Nam Cung Khuê, đồng thời, người này tuy tuổi trẻ, nhưng biết dụng binh.

Hơn nữa, Cơ Nhuận dẫn 3 vạn 5 ngàn Ngụy quốc bộ binh, so với dân binh của Hùng Thác thì mạnh hơn nhiều, nên tổng kết nhiều nguyên nhân, thua trong tay Cơ Nhuận, Hùng Thác tuy không nói bại nhưng vinh, nhưng cũng không nhục nhã như Hùng Ngô nói .

Chỉ tiếc, Hùng Thác giải thích, đông Sở hầu như không có ai tin, ai bảo Cơ Nhuận tuổi trẻ, mà trước đó lại vô danh?

Bây giờ, nhìn Hùng Ngô không nghe mình khuyên, thua trong tay Cơ Nhuận, toàn quân gân như bị diệt, Hùng Thác thấy sảng khoái.

Nếu không phải thời điểm không thích hợp, hắn thậm chí đã viết thư cho Triệu Hoằng Nhuận, cảm tạ người sau.

Nhưng Hùng Thác vui vẻ, còn Hùng Ngô tâm tình không dễ chịu.

Hùng Ngô lại vỗ bàn, tức giận mắng: "Hùng Thác, bản công tử binh bại, ngươi không nghĩ cách đẩy lui địch, lại còn ở bên khiêu khích, lẽ nào mẹ ngươi là Ngụy tỳ à?"

"..." Nghe thế, Hùng Thác sắc mặt trầm xuống, con mắt đầy sát ý.

Hắn ghét nhất có người chỉ trích xuất thân của hắn.

Thấy Hùng Thác đằng đẳng sát khí, Công Dương Uẩn, Công Dương Toản đổi sắc mặt, người trước vội vã hoà giải: "Hai vị công tử, hai vị công tử, việc cấp bách là làm sao đẩy lùi quân Ngụy, gà nhà bôi mặt đá nhau? Chỉ chọc cười người khác!"

Công Dương Toản cũng nói: "hai vị công tử nể mặt bọn ta, đều lùi một bước.'...

Hùng Thác liếc Công Dương Uẩn, Công Dương Toản, tức giận nói: "được, nể mặt hai vị đại nhân."

Dứt lời, hắn không để ý Hùng Ngô.

Nghe Hùng Thác nói, Công Dương Uẩn, Công Dương Toản thụ sủng nhược kinh, Hùng Thác nổi danh, chỉ cần giận lên thì không nể mặt ai.

Hôm nay, Hùng Thác lại nể mặt 2 người mà ngừng cãi vã với Hùng Ngô, không thể không thừa nhận, vị công tử này đã thay đổi.

Trao đổi ánh mắt, Công Dương Uẩn nghiêm túc nói với Hùng Thác: "Thác công tử, ngài cùng Cơ Nhuận đã từng... Ừm, có lui tới, ngài thấy hắn là người thế nào? .. Có cách, điều người này đi?"

Công Dương Uẩn nói mơ hồ, không nói thẳng quan hệ giữa Hùng Thác và Triệu Hoằng Nhuận.

Nghe Công Dương Uẩn nói, Hùng Thác trầm tư một lúc, lắc đầu nói: "Ngụy Vương dưới gối, có hai đứa con trai được coi trọng, một là Tê quốc tả tướng, Cơ Chiêu, còn một, chính là Cơ Nhuận... Cơ Nhuận tuổi còn trẻ, nhưng ở Ngụy quốc, lại nắm quyền to, Công Dương đại nhân muốn ly gián, bản công tử cho rằng khó thành công... Ngụy Vương tuy đê tiện âm hiểm, nhưng cũng coi là minh quân, Cơ Nhuận lại là con ruột, ngài muốn ly gián... Khó thành?”

Công Dương Uẩn nghe vậy nhíu mày, lại hỏi: "Có khả năng thuyết phục người này lui binh?"

Hùng Thác liếc Công Dương Uẩn, hắn phải thừa nhận, Công Dương Uẩn tuy là văn nhân, nhưng vẫn nắm bắt được chiến cuộc, nhìn ra quân Ngụy là điểm mấu chốt trong trận chiến.

Trận lũ ở bờ bắc Kỳ hà, bọn hắn không phải người ngu, thực sự cho rằng Hạng Mạt tấn công Hùng Ngô?

Hiển nhiên, công tử Nhuận đã động tay chân.

Khiến diệu kế của Hạng Mạt, chẳng những không thành công, ngược lại còn hại Hùng Ngô toàn quân bị diệt.

"Không thể" dù Hùng Thác cùng phe Triệu Hoằng Nhuận ở góc độ nào đó, nhưng giờ khắc này, hắn ăn ngay nói thật: "Ngụy quốc, ngày trước bị Đại Sở và Hàn quốc hạn chế, mà Cơ Nhuận kiêng ky Sở quốc nền móng, nếu không phải Ngụy quốc không đủ sức, chỉ sợ hắn đã phát động tiến công từ lâu... Lần này liên quân chỉnh phạt Đại Sở, tuy nói Tê Vương dẫn đầu, nhưng muốn thuyết phục Cơ Nhuận lui binh, sợ rằng khó hơn lên trời." Nói đến đây, hắn lại bổ sung, vừa nói cho mọi người, vừa nhắc chính mình: "Chỉ cần có cơ hội, Cơ Nhuận tuyệt sẽ không bỏ qua cho Đại Sở."

Nghe vậy, Công Dương Uẩn kinh ngạc nhìn Hùng Thác, dù sao Hùng Thác có quan hệ với Cơ , nhưng liên quan đến đại sự Sở quốc, Hùng Thác lại có thể phân rõ nặng nhẹ, điều này rất khó được.

Suy nghĩ một lúc, Công Dương Uẩn vuốt râu nói: "đã vậy, cũng chỉ có thể nghĩ cách diệt trừ vị công tử kia......

Hùng Thác sững sờ, ngay sau đó, nghĩ tới điều gì, vẻ mặt phức tạp.

Hùng Lý cũng kinh ngạc hỏi: "ám, ám sát?"

"Ừm." Công Dương Uẩn hàm hồ lên tiếng, không dám nói ra.

Ở trên chiến trường, không ít ví dụ cho việc phái thích khách đi ám sát tướng địch, chỉ là việc này không quá quang minh, nói ra xấu hổ.

".. Đợi Cơ Nhuận chết , mời Tân Dương Quân Hạng Bồi tiến binh, cùng Hạng Mạt đại nhân tru diệt quân Ngụy." Nói đến đây, Công Dương Uẩn nghĩ tới điều gì, nghi hoặc hỏi Hùng Lý: "lại nói, gần đây, không thấy Hạng Bồi đại nhân tiến binh, Hùng Lý đại nhân có biết là nguyên nhân gì?"

Hùng Lý lắc đầu, phái người đến chỗ Hạng Bồi hỏi thăm.

Vừa hỏi mới biết, thì ra, Ngụy quốc lại có một đội ky binh hơn 5 vạn người, đang đánh cướp Hùng Ngô phong ấp.

Hạng Bồi vì đề phòng, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tin tức truyền đến Cự Dương, Hùng Ngô ngơ ngác.

Hắn vừa bại trận, tổn thất nặng nề, phong ấp lại bị ky binh Ngụy cướp bóc, Hùng Ngô, chịu đả kích liên tục, suýt ngất.

Nhìn hắn thất hồn lạc phách , Hùng Thác cũng thấy thương hại.

So với phong ấp Hùng Ngô bị cướp, hơn 5 vạn ky binh Ngụy quốc mới là đại họa.

"Ngụy quốc... Khi nào thành lập một đội quân 5 vạn?" Công Dương Uẩn , Công Dương Toản nghẹn lời, bọn hắn chưa từng nghe tin này.

Thật ra, Hùng Thác có suy đoán: 5 vạn Ngụy quốc ky binh, có lẽ là khi Cơ Nhuận đánh Tam Xuyên, thu phục dị tộc, sách sách, trong tay hắn đã có 15 vạn bộ binh, lại tăng thêm 5 vạn ky binh... Có việc vui nhìn.

Hùng Thác bình thản liếc Hùng Lý, trong lòng tính toán, có thể mượn tay Cơ Nhuận, tiêu diệt con côn trùng này hay không.
Bình Luận (0)
Comment